Triệu Âm

Chương 20: Chương 20: Phong ấn mộ




Sáng sớm hôm sau, ông lão không biết tìm đâu ra một tá thanh niên và mấy ông già, mang hai chiếc quan tài ra khỏi cửa hàng liệm.

  Trên đường đi, nhiều người đi bộ nhìn chúng tôi với những đôi mắt hiếu kỳ.

  Không có ngựa giấy, không có tiếng khóc, không có tiền giấy, không có bát hương,chỉ có hai chiếc quan tài sơn đen được mang theo, một trong số chúng được phủ kín bằng vải đen, khác hoàn toàn với những đám tang bình thường.!

  Tôi cầm giấy trắng và bột gạo trong tay, ông già cầm một bó lớn các dải tre được khắc ký tự tinh xảo. Tôi có vài nghi hoặc trong lòng, không hiểu tại sao ông già muốn mang theo những thứ này bên mình, vàkhông hiểu tại sao cần phải mang theo cả chiếc quan tài trống rỗng làm gì.

  Tôi muốn tìm hiểu, nhưng sau khi nhìn thấy thái độ nghiêm túc của ông già, cuối cùng tôi đã từ bỏ ý định này.

  Nơi được ông lão chọn để chôn cất không xa nhà tôi. Đó là nghĩa địa ở phía sau núi Miao, nơi ông đã mua một suất.

  Sau khi đến đây, ông lão đã để những thanh niên đó đào hai huyệt mộ trên nghĩa địa này, sâu hơn nhiều so với những huyệt mộ bình thường. Mặc dù những người này có vẻ thắc mắc, nhưng ông già đã trả rất nhiều tiền nên họ có ý kiến gì nữa.

  Đào sâu hơn ba mét, ông lão yêu cầu những người đó đặt quan tài được che bởi tấm vải đen thẳng đứng chúc đầu xuống.

  Sau khi nghe yêu cầu của ông già, một số thanh niên do dự. Chôn theo cách này rất xui xẻo, thậm chí là cấm kỵ. Rõ ràng, những người đàn ông này vẫn còn muốn sống để làm ăn nên họ không sẵn sàng làm điều đó.

  Tuy nhiên, khi ông già tăng giá gấp đôi, sự do dự của những người đó hoàn toàn biến mất, và chiếc quan tài được đặt thẳng đứng như ý của ông già.

  Sau đó, ông lão yêu cầu những người đó chôn chiếc quan tài trống như bình thường, và chồng nó lên trên chiếc quan tài thẳng đứng. Đây cũng là điều cấm kỵ, nhưng vì ông già hứa sẽ trả giá cao, những người đó không quan tâm gì nữa.

  Sau khi tất cả điều này được thực hiện, ông lão đã ngăn họ lại khi họ chuẩn bị lấp mộ.

  Ông lão lấy tiền ra và đưa chúng cho họ, bảo họ để lại 1 cái xẻng. Mọi người nhìn ông già khó hiểu. Sau khi nhận được tiền, họ không nói gì nhiều, để lại một cái xẻng và quay đi.

  Sau khi những người đó rời đi, ông lão bước qua ngôi mộ, ngồi xếp bằng bên cạnh để đan một bó lớn những thanh tre mỏng.

  Tay của ông lão rất thuần thục và tốc độ đan rất nhanh. Tôi có thể thấy ông ta đang đan khung của một người đàn ông giấy, nhưng khung này rất lớn, lớn hơn nhiều lần so với khung của người giấy thông thường.

  Ông già gọi tôi và yêu cầu tôi ngồi bên cạnh. Ông vẫn đan tre một cách khéo léo trong khi nói chuyện với tôi.

  Ông ấy nói với tôi rằng đã từng học cách làm vòng hoa giấy với gia đình khi còn nhỏ. Ước mơ của ông ấy không quá lớn, muốn mua một ngôi nhà trong thành phố, kết hôn và sinh con. Chỉ cần một cuộc sống bình thường mà thôi.

  Ông ta nói với tôi rằng gặp ông chủ của mình, ông ta coi ông chủ như sư phụ của mình. Bảy người anh em của ông ta không có quan hệ huyết thống với nhau, nhưng tình bạn giữa họ lớn hơn cả anh em ruột thịt. Từ xa lạ đến quen thuộc, tất cả họ đều trẻ trung và nhiệt huyết.

  Ông ấy nói với tôi rằng tám người anh em họ đã theo sư phụ và để lại những kỷ niệm đẹp ở nhiều nơi đi qua.

  Ông ấy nói với tôi … rất nhiều, đó là tất cả về mọi thứ giữa ông ấy và những người bạn. Nó thật ấm áp và thân thương.

  Tuy nhiên, tại thời điểm này, Ông ấy lại nói với tôi những điều này là sao? Dường như có cái gì đó không bình thường. Giọng ông ấy càng bình thản, mí mắt tôi càng nháy nhanh hơn, tôi luôn cảm giác có điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra.

  ”Thầy Chu, chúng ta sẽ nói những điều này sau khi trở về đã!” Tôi nhìn ông già và thận trọng nói: “Chúng ta hãy lchôn ngôi mộ trước đã …”

  ”Đợi một lúc, chưa chôn được. “Ông già ngắt lời tôi, nhìn tôi, khẽ mỉm cười và nói:” Câu chuyện của tôi chưa kết thúc. Tôi đã từng chôn vùi những điều này trong lòng. Bây giờ tôi tìm thấy một người để giãi bày. Cậu chỉ cần ngồi đây và nghe tôi tâm sự! “

  Ông ta tiếp tục đan cái khung lớn của người giấy bằng những dải tre mỏng, và bình thản kể tiếp những câu chuyện của ông ấy. Càng nghe, tôi càng cảm thấy rờn rợn. Tôi có cảm giác như ông già đang nói những lời cuối cùng trước khi chết vậy.

  Tôi đã cố gắng đánh trống lảng, nhưng luôn bị ông ấy ngắt lời. Khi ông ấy nói chuyện, khung người giấy lớn trong tay dần dần hình thành.

  Điều rất lạ là mặc dù ông lão đan khung người đàn ông bằng giấy, nhưng nó không giống với kiểu người giấy mà tôi đã học được thời gian qua. Nói một cách đơn giản, khung người giấy là hình người phía trước còn phía sau là dày đặc những đầu thanh tre đan.

  Bình thường, trong quá trình đan, tất cả những đầu thanh tre này phải được cắt bỏ, nếu không thì không thể dán giấy bên ngoài. Ông già đương nhiên sẽ không mắc phải những sai lầm cơ bản như vậy, nhưng lần này có lẽ ông đã cố tình để như vậy.

  Sau khi dệt khung người giấy này, ông ta lấy tờ giấy trắng và bột gạo mà tôi cầm theo, cứa ngón tay bằng một thanh tre và nhỏ rất nhiều máu vào nắm bột gạo đó. Sau khi khuấy nó, ông ta lấy ra tờ giấy trắng, quệt bột gạo và bắt đầu dán giấy vào phía trước khung.

  Tờ giấy trắng được nhuộm bằng bột gạo đỏ sẫm, sau khi được gắn vào khung dệt bằng tre, một chút ửng hồng xuyên qua tờ giấy, người màu giấy trắng trông hơi kỳ lạ. Tôi không thể hiểu ông già đang làm gì.

  Hiện tại người đàn ông giấy được phủ một lớp giấy ở mặt trước, trong khi mặt sau vẫn phủ đầy đầu thanh tre. Người giấy này lớn hơn một chút so với ông già và hoàn toàn có thể che khuất được hình dáng của ông già. Cảm giác như ông già tự làm cho chính mình vậy.

  Tôi không hiểu ông già muốn làm gì với người giấy đã hoàn thành. Tôi đang thắc mắc thì ông già nói: “Đi! đẩy nắp quan tài ra”

  Tôi nhướn mày. Liệu có phải cho người giấy này vào quan tài rỗng bên trên để trấn áp quan tài thẳng đứng bên dưới? Điều này có nghĩa là gì? Ông già chưa từng dạy tôi!

  Tôi hoang mang trong lòng, nhưng không có thời gian thắc mắc, tôi nhảy xuống mộ và đẩy nắp của chiếc quan tài rỗng bên trên.

  Ông già nắm lấy người giấy và nhảy xuống mộ ngay lập tức. Ông ta liếc nhìn tôi, đôi mắt khó hiểu, giọng ông ta hơi kỳ lạ: “Câu chuyện của tôi chưa kết thúc. Bạn có muốn biết chuyện gì đã xảy ra với sư phụ và những người anh em của tôi không?”

  Tôi sững người một lúc trước khi trả lời. Ông già mỉm cười, Nụ cười khá buồn, ông lẩm bẩm:” Sư phụ đã chết, ông ấy bị giết bởi tám người chúng tôi. Sư phụ phản đòn, sáu người anh em của tôi không may mắn và họ được chôn cất cùng sư phụ, chỉ còn tôi và con lừa cứng đầu kia! “

  ” Chính vì điều đó mà tôi đã không nói chuyện với con lừa cứng đầu kia trong nhiều năm, ban đầu cậu đến đây với những chiếc đinh gỗ, tôi nghĩ rằng con lừa kia đã chán nản suốt những năm qua, và chẳng làm nên cơm cháo gì. Nhưng rồi tôi nhận ra rằng mọi thứ không như tôi nghĩ. Tôi từng nghĩ rằng ma quỷ là khủng khiếp nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện, Tôi nhận ra rằng so với trái tim của mọi người, ma quỷ chẳng là gì cả! ” Edit: Bảo An – Dịch truyện Trung Hoa

  ” Mọi người sẽ luôn thay đổi, anh ta vẫn là anh ta, nhưng đó không phải là con lừa cứng đầu mà tôi biết! Lần đó để cậu học việc, dạy Những thứ đó cho cậu, nói thẳng ra là tôi muốn cậu thay anh ta làm tiếp những việc dang dở. Điều khiển người âm, nuôi ma, luyện pháp luật …… con lừa bướng bỉnh, con lừa cứng đầu, ông là một tên khốn! “

  Tôi ngây người Ông già, trái tim tôi run rẩy, mặc dù tôi vẫn không hiểu hết ý nghĩa của những lời của ông già, nhưng tôi có thể hiểu phần nào đó những thành ý của ông già.

  Sau khi ông lão nói vậy, ông nhìn tôi và thở dài: “Hãy nhớ, đừng đến bệnh viện trong tương lai, đừng đến nghĩa trang vào ban đêm, cố gắng không đi ra ngoài vào tối mùng môt và mười rằm mỗi tháng. Tôi có thể chỉ cho cậu như thế và phần còn lại sẽ phụ thuộc vào vận may của cậu! “

  Sau đó, ông ta hít một hơi thật sâu và nhìn vào chiếc quan tài trống rỗng, một chút cay đắng xuất hiện trên khuôn mặt già nua của ông, nhưng rồi đôi mắt anh sáng lên., Nói với tôi bằng một giọng ấm áp: “Trong số tám người anh em, tôi là người có lương tâm nhất … Chà, đáng ra phải là …”

  ”Pụppp ~” Ông già đột nhiên quay lưng người giấy. Những chiếc gai tre dày đặc áp vào cơ thể ông ta. Máu tuôn ra từ vô số lỗ thủng trên người, người giấy trắng bị nhuộm đỏ gần như ngay lập tức.

  Trước khi tôi nhìn ra, ông lão nhảy vào chiếc quan tài trống rỗng và nằm bẹp xuống. Ông lão oằn mình dưới những gai tre rậm rạp của người giấy áp vào, máu chọp chẹp chảy khắp nơi trong quan tài.

Tôi chết lặng vì động thái của ông già, và trước khi tôi tỉnh lại, giọng nói của ông già trong quan tài hét lên yếu ớt: “Tiêu diệt ác ma, phong ấn ngôi mộ, đậy nắp quan tài, lấp đầy đất lên!”

  ”Tôi …… Thầy Chu, ông … “Tôi cảm thấy hụt hẫng, hối hả muốn lôi ông lão ra khỏi quan tài, nhưng ông già xua tay khỏi tôi, và lại ấn mạnh vào người giấy. Những chiếc gai tre đâm sâu hơn vào cơ thể ông.

  ”Đậy quan tài … lấp đất!” Giọng nói của ông già yếu hơn, nhưng thái độ rất dứt khoát. Edit: Bảo An – Dịch truyện Trung Hoa

  Mặc dù tôi không thể nhìn thấy cơ thể ông già vào thời điểm này, nhưng người giấy bị nhuộm đỏ hoàn toàn và máu ngày càng nhiều trong quan tài thì tôi cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

  Tay chân tôi run rẩy, tôi không thể hiểu tại sao ông già lại làm thế.

  ”Đừng để tôi … chết trong vô vọng … đậy quan tài và lấp đất!” Ông lão dường như hét lên và trút hơi thở cuối cùng.

  Tôi nghiến răng, lắc tay đẩy nắp quan tài lên, trèo ra khỏi mộ, nước mắt không ngừng chảy ra, và lấy một cái xẻng để lấp mộ.

  Thời gian ở với ông già không dài, không có tình cảm gì quá sâu sắc, nhưng hành động cuối cùng của ông già thực sự làm tôi sốc, tôi không thể chịu nổi cú sốc này.

Edit: Bảo An – Dịch truyện Trung Hoa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.