Tráo Huyết

Chương 7: Chương 7: Lời hứa




5h chiều, Minh tới gõ cửa phòng trọ của Hà nhưng không có ai ở nhà cả. Minh cảm thấy vô cùng kì lạ.

Đúng lúc đó, chuông điện thoại của Minh reo. Minh nghe máy. Là anh Khải.

“Minh, em cho anh địa chỉ liên lạc của Hà ở Việt Nam nhé, cả bố mẹ nữa...”

“Sao anh lại hỏi thế ạ? Em còn đang không thấy bạn ý đâu đây...”

“Em qua khu Ginza ngay đi..” Nói xong anh Khải cúp máy.

Có chuyện gì thế nhỉ?

Linh cảm chẳng lành, Minh bắt tàu đi tới khu Ginza, cách đó cũng xa.

Khi tới nơi, Minh gọi điện cho anh Khải, mấy hồi chuông sau, anh Khải mới bắt máy. “Em đi xuống hầm khu trung tâm thương mại nhé...Anh ra đón”

Đi gần tới nơi, Minh thấy một đám đông tụ tập ở trước cửa TTTM.

Minh lách qua đám đông hiếu kỳ để len vào trong. Mọi người xì xào: “Có án mạng đấy...kinh thật...”

Minh lại gần dải băng vàng quây quanh hiện trường, có vẻ như là cầu bộ của trung tâm thương mại dẫn xuống hầm gửi xe. Minh đang đứng đó thì anh Khải nhìn thấy bèn đi ra đón: “Đi theo anh...phải thật bình tĩnh nhé....anh cần sự giúp đỡ của em để nhận dạng...”

“Nhận dạng....nhận dạng cái gì cơ ạ...” Minh hoang mang và bụng cứ nhộn nhạo những cảm giác khó chịu. Minh đi theo anh Khải như một con robot.

Nạn nhân của vụ án đã được che kín lại bằng một tấm khăn trắng, hiện trường vẫn được giữ nguyên. Những vệt máu loang ra khắp cả phần chiếu nghỉ. Đôi giày của nạn nhân lộ ra dưới lớp vải...

Là đôi giày đó. Minh nhận ra nó. Đôi giày đó chính tay Minh mua và tặng nó. Vào dịp sinh nhật năm ngoái của Hà. Tim của Minh chợt ngưng đập trong 1 nhịp. Dường như mọi thứ sụp đổ dưới chân Minh. Minh mong đó chỉ là sự trùng hợp thôi...

Anh Khải dẫn Minh lại gần cái xác và từ từ kéo tấm khăn trắng nhuốm máu ra....

Là Hà. Chính là Hà. Hà nằm đó với khuôn mặt lạnh ngắt và đôi mắt nhắm nghiền.

Tại sao...Tại sao....Minh khuỵu xuống. Tại sao lại là cô ấy...Tại sao????

Minh nức lên rồi gào lên khóc không thể kiểm soát được bên cạnh thi thể cô bạn thân....Anh Khải phải dùng tay đỡ lấy thân thể đang oằn lại của Minh.

Trong màn nước mắt, quá khứ ùa về trong đầu Minh như một cuốn phim....

Ngày ngày, trên con đường đến trường, luôn có 3 chiếc xe đạp chạy cùng nhau. Hà đi ở giữa còn Nam và Minh đi hai bên. Đôi lúc Minh đạp nhanh để vượt lên, còn lúc nào Nam cũng kiên nhẫn đi phía sau cùng Hà, chờ cô bạn thân của mình. Minh sôi nổi như một ngọn lửa, còn Nam tĩnh lặng như một rừng cây. Cả hai tỏa bóng vào một thời cấp ba đẹp như hoa của Hà. Có hai thằng bạn thân bên cạnh, nụ cười của Hà tươi như nắng.

Và chẳng biết từ bao giờ, Minh vô tâm chẳng để ý rằng Nam và Hà đi riêng với nhau nhiều hơn, chẳng để ý rằng Nam trêu chọc Hà nhiều hơn. Minh không nhìn thấy ánh mắt đảo khắp lớp tìm Hà của Nam mỗi khi vào giờ ra chơi hay ánh mắt dõi theo Hà của Nam đã rất khác.

Ba đứa cứ bên nhau như thế cho đến đầu năm lớp 12, sau một buổi đá bóng, Nam lựa lời nói với Minh.

“Ê...ê...Tao bảo cái này...”

“Gì thế...” Minh vừa tung quả bóng đá vừa đáp.

“Tao...tao định...Ờm...” Tai Nam bỗng nhiên đỏ dừ lên.

“Nói đi..ơ nhanh tao còn đi về...”

“Tao định nói ờ...nói với Hà về tình cảm của tao...”

“Hả? Tình cảm gì cơ?” Lúc này Minh mới ngạc nhiên ngước lên nhìn Nam.

“Tao định tỏ tình với Hà...”

“Cái gì cơ??? Thật á?” Minh tròn xoe mắt “Mày thì kinh rồi...Này, m làm như thế có định để cho ba đứa chơi với nhau nữa không đấy?”

“Mày yên tâm đi, t chắc chắn về tình cảm của mình và tình cảm của Hà thì mới có ý định...”

“Thế mày định để tao làm kỳ đà à? Thế mày định nhờ vả t cái gì...”

“Hôm 20/10 ấy, giữ Hà lại một chút, t sẽ giả vờ quên tặng quà Hà, rồi có gì mày đưa Hà đến quán café t đặt trước rồi nha....”

“Giúp có được gì không thế?” Minh cười

“Thẻ game 50k ok không?” – Minh đáp “Bèo thế mày...”

Bẵng cái đã đến ngày 20/10. Giờ sinh hoạt lớp, các bạn nam trong lớp tổ chức tặng các bạn nữ hoa, quà và những trò tếu táo. Không khí rất vui vẻ. Tan học, Nam chào Hà và Minh rồi bỏ về trước. Hà đưa mắt nhìn theo với ánh buồn buồn...

Bất chợt điện thoại của Minh rung lên: “Con à....từ sáng đến giờ mẹ không thấy con Mic đâu..Mẹ lo quá, con về nhà tìm nó với mẹ đi...”

Mic là con cún mà Minh cưng nhất. Minh nuôi nó từ hồi 11 tuổi, Giờ nó chẳng khác nào một thành viên trong gia đình. Minh hết sức lo lắng, vội đạp xe về...

Hà gọi với theo: “Này...còn đồ cho mẹ mày...”

À thôi chết rồi, Minh còn quên dặn Hà cơ. Bây giờ phải có lí do để giữ Hà ở lại.

“Cậu đứng đấy đợi t, T về nhà tí quay lại ngay. Nhớ đợi đấy!” Nói xong Minh chạy vụt đi, để kệ Hà đứng dậm dựt ở đấy: “T còn phải về đấy! Minh nhanh lên!”

Minh về nhà. Hai mẹ con cùng lùng sục khắp xóm mất cả tiếng đồng hồ. Hóa ra là con Mic lạc sang đầu phố bên cạnh, được nhà gần đó giữ lại. Minh hết sức mừng rỡ, nhưng chợt nhớ ra còn Hà đợi.

Chết rồi. Còn Hà và Nam đang đợi. Minh xin phép mẹ rồi phóng xe chạy vụt đi.

Nam sốt ruột đi ra đi vào ở quán café. Sao hơn một tiếng rồi mà không thấy Minh dẫn Hà đến??? Hay là có chuyện gì nhỉ.

Nấn ná thêm 15, 20 phút nữa, Nam quyết định đánh xe vòng lại trường để tìm xem Minh và Hà đang ở đâu?

Đúng lúc đó Minh mới vội vàng đến nơi.

Hà đang rất bực tức. Hà quát Minh “Này, làm gì mà để t đợi tận 1 tiếng thế? Chẳng nhẽ t lại đi về???”

“Thôi thôi xin mà...Này, thôi đừng giận nữa. Đi với t ra chỗ này tí...”

“Thôi muộn lắm rồi t không đi đâu.” Hà vùng vằng. “Này, cầm lấy!”

Hà rút ra từ trong cặp sách ra một hộp quà. “Đây nhé, quà cậu nhờ t mua hộ cho mẹ cậu đấy. Mang về đi. T đi về đây, muộn quá rồi.” Nói rồi Hà định bỏ đi.

“Ơ không không được...” Nói rồi Minh cầm lấy cánh tay Hà kéo giật lại.

Lúc đó Nam đã về đến nơi, cậu tiến lại gần lớp học và đập vào mắt cậu là cảnh đấy.

Minh đang cầm tay Hà, Hà quay lưng đi. Trên tay Minh là một hộp quà.

Nhìn thấy cảnh đó, tai Nam như ù đi. Cậu thấy mặt nóng bừng và lồng ngực đau thắt lại. Nam quay lưng bỏ đi...

Lúc đó Minh đánh mắt ra xa chợt thấy bóng dáng quen thuộc. Là Nam. Chết rồi, hình như Nam hiểu nhầm Minh rồi.

Minh vội chạy theo. Hà cũng vội chạy theo.

Nam đánh chiếc xe đạp, Minh chạy theo nắm lấy cánh tay Nam định giải thích thì Nam gạt mạnh ra rồi cứ thế cắm cúi đạp xe thật nhanh đi với khuôn mặt hằm hằm. Minh vội vàng lấy chiếc xe đạp rồi chạy theo. Giờ bãi đỗ xe trong trường chỉ còn chỏng chơ chiếc xe đạp của hai đứa. Hà cũng hấp tấp đằng sau.

Minh đuổi theo bóng Nam ở xa xa phía trước.

Nam đạp xe thật nhanh trong gió, mong rằng gió sẽ thổi nguội bớt cái đầu đang nóng bừng của cậu. Cậu chẳng nghĩ được cái gì, sống mũi cay cay và mắt nóng lên như sắp khóc.

Cậu rẽ vội ở ngã tư.

Rầm....Nam chợt thấy mình bay lên không trung rồi rơi mạnh xuống.

Nam tông phải một chiếc xe ô tô ngoặt gấp ở đoạn rẽ khuất sau một chiếc xe đậu sai vị trí.

Đám đông xúm lại.

Minh nhìn thấy bạn mình như thế thì vứt chiếc xe đạp chạy ngay lại phía Nam. Minh khóc, tay run run gọi xe cấp cứu. Minh quỳ bên cạnh Nam đang nằm bất động.

Minh khóc: “Dậy đi! T còn chưa giải thích đươc cho mày...”

Nam mở he hé mắt, nắm lấy vạt áo Minh một cách yếu ớt: “Bố mẹ t...và Hà...hứa nhé?”

Minh vẫn khóc, cậu hiểu Nam đang trăng trối điều gì. Minh nắm chặt lấy bàn tay đầy máu của Nam mà gật gật đầu liên tục khi những cơn nức nở khiến cậu chẳng thể thốt lên thêm câu nào. Đúng lúc đó Hà chạy đến quỳ xuống mà gào lên khóc nức nở.

Nam nhìn về phía Minh, phía Hà với ánh mắt buồn sâu thăm thẳm...Thế rồi đôi mắt đấy cũng nhắm lại mà chẳng thể mở ra thêm một lần nào nữa.

Sau ngày ấy, Minh đã nói thật với Hà về dự định của Nam. Hà đã buồn rất lâu...Có cả một khoảng thời gian dài Hà đến lớp học với đôi mắt sưng húp đến đáng sợ. Hà giận Minh. Cho đến khi Minh xin lỗi rất nhiều lần, Hà mới bỏ qua.

Sau ngày chuyện đó xảy ra, Minh vô tư và sôi nổi đã biến mất. Minh trầm lắng và trưởng thành hơn rất nhiều. Minh vẫn chăm sóc cho Hà cho đến những ngày cuối cùng của thời học sinh. Hai đứa cùng sang Nhật để học, quên đi chuyện cũ.

Từ ngày Nam mất, Minh coi việc chăm sóc và lo lắng cho Hà là một thói quen khó bỏ, cậu cũng vẫn thường xuyên ghé qua nhà Nam thăm bố mẹ và cô em gái của Nam mỗi khi có dịp về Việt Nam. Chỉ đến khi sang đầu năm 2, Hà chuyển phòng trọ ở xa Minh hơn nên nhiều lúc cậu cũng không sát sao được....

Vậy mà....

Minh đã không làm tròn được lời hứa của mình. Cậu đấm thùm thụp vào ngực mình đầy đau đớn. Anh Khải cũng không ngờ Minh lại phản ứng dữ dội như vậy. Anh cùng một viên cảnh sát khác xốc nách đưa Minh ra ngoài để Minh bình tĩnh lại.

Tới giờ, Minh đã hiểu tại sao Nam đột ngột lại xuất hiện trong cuộc sống vốn dĩ đang yên ổn của cậu.

Nam muốn cảnh báo cho cậu về tên sát nhân này. Nam muốn cậu bảo vệ Hà khỏi nguy hiểm.

Đáng tiếc là, Minh không hề nhận ra điều đó....

Một bàn tay ấm áp đặt lên lưng Minh. Chị Yumi với cánh mũi đỏ lựng như vừa khóc xong, thấy Minh liền lại gần để an ủi.

Lúc có lệnh bắt những người đàn ông giả dạng cùng tên sát nhân thực sự, người đội trưởng ra lệnh phong tỏa và rà soát, tuần tra tất cả những cửa hàng trên khu vực...

Đó là lúc Yumi phát hiện ra Hà nằm bất động dưới chân cầu thang dẫn xuống hầm đỗ xe, bèn thông báo cho mọi người ngay lập tức. Nhận ra đó là cô bé ở cạnh nhà mình, Yumi đã không kìm được nước mắt. Sự thật quá khủng khiếp, tên sát nhân quá ranh ma.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.