Tranh Tranh

Chương 9: Chương 9




Diệp Hàm Tranh đột nhiên đổi giường, còn có một tí xíu không thích ứng, cái giường nhỏ kia cậu đã ngủ năm năm, đúng là có phần không duỗi chân ra được, trải ga giường chăn mền xong vừa chín rưỡi, lại đến phòng bếp bưng một bát canh, đưa tới phòng sách.

Bắt đầu từ năm ngoái, mỗi tối Lục Minh Tiêu sẽ học trong phòng sách đến khuya, đã rất lâu không đụng tới bóng đá yêu thích, học toàn những thứ Diệp Hàm Tranh đều xem không hiểu, tóm lại không phải tài liệu giảng dạy của trung học cơ sở.

Trước khi bước vào, hình như nghe thấy Lục Minh Tiêu đang nói chuyện điện thoại với ai đó, tựa lưng vào ghế ngồi, rũ mắt nói: “Biết rồi.”

Không biết bên kia điện thoại nói gì, Lục Minh Tiêu cau mày ngày càng không vui, nhưng giọng nói lại là nghe theo hiếm có, Diệp Hàm Tranh đoán, đối phương chắc là Lục tiên sinh, đó là người duy nhất Lục Minh Tiêu sợ, dùng sợ cũng không hoàn toàn chính xác, hẳn là tôn kính, dù sao cũng là ba của hắn, nghe nói vô cùng nghiêm khắc.

Nhưng nhiều khi Lục Minh Tiêu cũng chỉ là ngoài mặt thuận theo, sau khi cúp điện thoại nổi trận lôi đình, ném hết mọi thứ trên mặt bàn xuống đất, điện thoại cũng ném thành hai mảnh.

Diệp Hàm Tranh dừng bước không đi vào, cho đến khi Lục Minh Tiêu ném đủ rồi, đứng ở cửa đợi một lát, mới đi vào thu dọn bừa bộn.

Cậu hiểu tính tình của Lục Minh Tiêu, không lên tiếng khi hắn đang tức giận, yên lặng, coi mình như không khí.

Không biết có phải vì nguyên nhân đổi giường hay không, mãi đến sau nửa đêm Diệp Hàm Tranh cũng chưa ngủ, chất lượng giấc ngủ của cậu luôn rất tốt, rất ít xuất hiện tình huống như vậy, lúc đang lăn qua lộn lại, bên tai đột nhiên phát ra một tiếng rên nhỏ, tiếp theo là tiếng thở dốc thô nặng, giống như bị thứ gì đó đáng sợ đuổi theo, liều mạng chạy.

Diệp Hàm Tranh vừa định dậy nhìn xem, đã nghe “A” một tiếng rống sợ hãi, Lục Minh Tiêu bỗng nhiên ngồi bật dậy từ trên giường, chật vật liếc mắt về phía cậu, Diệp Hàm Tranh vội vàng nhắm mắt lại, trở mình, giả vờ như ngủ say.

Lục Minh Tiêu không thích người khác thấy hắn thất thố, chuyện bị ác mộng làm bừng tỉnh, ở trong cái nhìn của hắn, hẳn là một chuyện rất mất mặt.

Diệp Hàm Tranh không nhúc nhích, cảm thấy ánh đèn trong phòng hơi sáng lên, hơi thở của Lục Minh Tiêu vẫn chưa bình thường lại, đã để chân trần xuống giường, ánh đèn vẫn mờ quá, hình như lảo đảo mấy bước. Sau đó hồi lâu không có tiếng động, nhưng cũng không nghe được âm thanh Lục Minh Tiêu nằm xuống, Diệp Hàm Tranh len lén mở mắt ra, phát hiện sắc mặt Lục Minh Tiêu trắng bệch ngồi trên thảm, tay nắm chặt góc chăn, tựa bên cạnh mép giường của cậu.

Là sợ quá, cho nên muốn gần cậu một chút ư?

Diệp Hàm Tranh không hỏi, lén lút động đậy cơ thể, đến gần bên cạnh Lục Minh Tiêu.

Vốn cho rằng chỉ là ác mộng thỉnh thoảng gặp một lần, nhưng mấy ngày tiếp theo, Lục Minh Tiêu đều bị giật mình tỉnh giấc, mãi cho đến thứ bảy, quản gia cũng phát hiện vấn đề này, thừa dịp ban ngày Lục Minh Tiêu ngủ bù, đã hỏi Diệp Hàm Tranh tình huống.

Diệp Hàm Tranh nói: “Hình như giấc mơ rất đáng sợ, cho tới bây giờ cháu chưa từng thấy dáng vẻ đó của cậu chủ, chú biết nguyên nhân không ạ?”

Quản gia nói: “Tôi cũng không rõ lắm, nhưng chắc hẳn có liên quan đến Lục tiên sinh.”

“Ba của cậu chủ?”

“Ừ.” Quản gia nói: “Mặc dù ông cụ và bà Trình đều rất bình dị gần gũi, nhưng Lục tiên sinh có chút khác biệt, ông ấy rất có thủ đoạn, sau khi nhà họ Lục đến tay ông ấy, mới đi đến bước này, bởi vì chỉ có một đứa con là cậu chủ, cho nên Lục tiên sinh rất nghiêm khắc với cậu ấy, thậm chí đã truyền thụ một vài tư tưởng thương nhân cho cậu ấy từ bây giờ, còn bảo cậu ấy xem một số bảng báo cáo tương đối khó hiểu, những thứ đó tôi cũng xem không hiểu, cũng may cậu chủ thông minh, không làm khó được cậu ấy, nhưng mà…”

“Nhưng mà gì ạ?” Diệp Hàm Tranh lo lắng hỏi, cậu không muốn Lục Minh Tiêu lại bị dọa tỉnh, hắn thiếu ngủ tinh thần không tốt, tâm tình cũng không tốt, đã vài ngày không nói chuyện với mình.

Quản gia thở dài: “Nhưng mà Lục tiên sinh hơi nóng vội, cậu chủ mới mười ba tuổi, rất nhiều thứ, cậu ấy căn bản không tiếp thu được.” Quản gia không nói kỹ càng với Diệp Hàm Tranh, dù sao cậu cũng là trẻ con, nhưng cậu nghe nói, trong tết xuân Lục tiên sinh dẫn theo Lục Minh Tiêu đi xem một buổi trình diễn đấu thú, màn trình diễn ký kết sinh tử kia tràn ngập máu tanh bạo lực, dã thú cắn xé phần gáy của con người, kéo từng miếng từng miếng máu thịt mơ hồ vào miệng, dự tính ban đầu là muốn nói cho Lục Minh Tiêu cái gì gọi là cá lớn nuốt cá bé, lại quên tuổi của hắn, không để ý xem hắn có thể chịu nổi không.

Diệp Hàm Tranh hỏi quản gia làm thế nào mới có thể để cậu chủ không gặp ác mộng, nhưng trừ hầm ít canh dưỡng thần ra, không có cách khác, chuyện này cũng không thể nhắc với Lục Minh Tiêu, cho dù nhắc, cũng không thể làm cho hắn đột nhiên hết sợ, ngủ ngon giấc.

Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Hàm Tranh đành phải gọi điện thoại cho thím Vương, bình thường người ở quê sẽ hiểu được khá nhiều.

“Gặp ác mộng?” Thím Vương hỏi: “Có phải trúng tà không?”

Diệp Hàm Tranh cười nói: “Không phải không phải, chỉ là ban ngày thấy vài thứ đáng sợ, cho nên buổi tối sẽ bị dọa tỉnh.”

“À à, thế à.” Thím Vương nói: “Vậy rất bình thường, khi còn bé có một lần con bị con chó săn nhà bên cạnh dọa, liên tiếp mấy đêm đang ngủ đều sẽ khóc tỉnh, thím ôm con dỗ một lát là được.”

Diệp Hàm Tranh nói: “Vậy làm sao mới có thể không để anh ấy bị dọa tỉnh đây? Không phải con gặp ác mộng, là anh trai con, gần đây anh ấy đều ngủ không ngon giấc.”

“Anh trai của con à?” Thím Vương nói: “Nếu như bên cạnh nó có người dỗ dành nó, vỗ vỗ vai nó, để nó yên tâm.”

Tối hôm đó, Diệp Hàm Tranh nằm trên giường giả vờ ngủ, đợi sau khi Lục Minh Tiêu ngủ, lại rón rén lén lút xuống giường, ngồi xổm ở bên cạnh giường hắn, cậu không biết hôm nay Lục Minh Tiêu có thể giật mình tỉnh giấc hay không, nhưng vì để phòng ngừa vạn nhất, vẫn là trông coi tốt hơn.

Khoảng tầm hai giờ sáng, đúng là Lục Minh Tiêu lại nức nở vài tiếng, Diệp Hàm Tranh buồn ngủ đến độ mí mắt đánh nhau, lập tức đứng lên, vỗ nhẹ hắn hai cái, nhưng vô dụng, Lục Minh Tiêu vùng vẫy rõ ràng hơn, trên trán toát ra mồ hôi lạnh tinh mịn, trong miệng mơ hồ không rõ nói: “Đừng, đừng ăn tôi… đi ra… cút đi!”

Diệp Hàm Tranh vội vàng bắt được tay hắn, nhỏ giọng vỗ về: “Cậu chủ đừng sợ, không sao, không sao, tôi đang ở bên cạnh cậu, đừng sợ.”

Dường như nghe thấy giọng nói của cậu, Lục Minh Tiêu hơi bình tĩnh một chút.

Hình như có tác dụng?

Diệp Hàm Tranh lau mồ hôi giúp hắn, lại đắp kín chăn cho hắn, mỗi khi vẻ mặt của hắn căng thẳng, đều sẽ dựa theo cách thím Vương nói, một bên nhẹ nhàng vỗ chăn một bên nhỏ giọng dỗ dành Lục Minh Tiêu, nói với hắn trong mơ đều là giả, đừng sợ.

Cho đến hơn bốn giờ sáng, hơi thở của Lục Minh Tiêu dần dần an ổn lại, Diệp Hàm Tranh ngáp một cái chuẩn bị lên giường đi ngủ, nhưng lại sợ mình ngủ quên, dứt khoát thay quần áo ngồi bên giường, đợi cậu chủ của cậu tỉnh dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.