Trăng Sáng Và Em

Chương 11: Chương 11




Edit: Thanh Vy

Lâm Nguyệt biết hôm nay Chu Lẫm và Phó Nam cũng muốn đi xem phim, chỉ là không nghĩ tới sẽ trùng hợp như vậy.

cô đã sớm thương lượng qua với Phó Nam, có người hỏi quan hệ hai người thì đáp là cô trò sống trong cùng một tiểu khu, nhưng bên người nhiều đồng nghiệp như vậy, Lâm Nguyệt vẫn có chút khẩn trương. Kỳ thật chuyện nam nữ xa lạ thuê chung nhà cũng không phải hiếm thấy, nhưng không rõ vì cái gì, Lâm Nguyệt muốn giấu diếm sự thật cô “ở chung” cùng Chu Lẫm.

“Là học sinh trong lớp tôi, kia là chú của thằng bé, sống trong cùng tiểu khu.” Lâm Nguyệt lại giải thích lần nữa.

Hà Tiểu Nhã đã gặp qua Chu Lẫm, lúc ấy Chu Lẫm một thân đồ đen, vừa lãnh vừa khốc, tối nay Chu Lẫm mặc áo đen ngắn tay cùng quần lửng, nhìn bóng dáng cao lớn lại cảm thấy lôi thôi, người vừa nhìn qua đây, mặt mày lạnh lùng lại mang theo một chút hương vị kiêu ngạo, không khỏi hấp dẫn người khác, ngay cả cái quần lửng kia cũng được vẻ mặt dáng người kia làm cho sang lên mấy phần.

Mỹ nhân chọc người để mắt nhìn kỹ, đàn ông đẹp trai cũng vậy, Tưởng Tư Di đối với Trình Cẩn Ngôn khí chất nho nhã coi như nhất kiến chung tình, nhưng cũng không ảnh hưởng tới cô kinh diễm khi gặp Chu Lẫm. Trình Cẩn Ngôn là ánh mặt trời ôn hòa, dễ dàng làm phụ nữ an tâm, Chu Lẫm lại cơ bắp rắn chắc lãnh khốc nguy hiểm, mà sự nguy hiểm này, lại càng có thể kích thích cảm giác cấm kỵ trong lòng phụ nữ.

Chỉ có Trình Cẩn Ngôn ánh mắt lễ phép giao tiếp cùng Chu Lẫm, nhìn ra Chu Lẫm không có hứng thú nói chuyện, Trình Cẩn Ngôn liền thu hồi tầm mắt, cười với ba người nói: “Tôi đi mua đồ ăn vặt, mọi người muốn ăn gì?”

Tưởng Tư Di lập tức bị giọng nói của anh kéo lực chú ý về, tươi cười vui vẻ: “Tôi muốn một phần bắp rang, cảm ơn tổ trưởng.”

Hà Tiểu Nhã cũng muốn một phần.

Lâm Nguyệt không có thói quen ăn đồ ở rạp chiếu phim, nhẹ giọng từ chối.

Trình Cẩn Ngôn gật đầu, đi xếp hàng, chọn một hàng khác Chu Lẫm.

Phó Nam ôm bắp rang vui vẻ chạy tới, hỏi cô giáo ngồi ở vị trí nào, Chu Lẫm đứng ở xa xa, một tau đút túi, một tay bấm di động, không tiếng động cự tuyệt bất kỳ chuyện trò gì. anh như vậy làm Lâm Nguyệt tỉnh lại, lấy ra vé đối chiếu với Phó Nam, càng trùng hợp là cô ngồi ở hàng thứ 12, Phó Nam ngồi ngay sau cô!

Phó Nam càng cao hứng, chạy tới nói cho chú Chu biết.

Lâm Nguyệt liền thấy Chu Lẫm cúi đầu nghe Phó Nam nói chuyện, miễn cưỡng cười nhẹ xem như đáp lại, sau đó nắm tay Phó Nam đi tìm chỗ ngồi, khoảng cách đến lúc chiếu phim còn hơn mười phút.

“Người này sao có thể lạnh như băng vậy, đều là người quen, anh ta nhìn cũng chưa từng nhìn sang bên này.” Hà Tiểu Nhã nhỏ giọng thầm nói.

Lâm Nguyệt nghĩ thầm anh là như vậy, ngoài lạnh trong nóng, nhìn như người không quan tâm tới, nhưng nếu người khác có yêu cầu gì, có khi không đợi mở miệng, anh liền chủ động giúp đỡ. Sờ vào ngón trỏ đã khỏi, tâm tình Lâm Nguyệt thoáng buông lỏng, ở rạp chiếu phim gặp người quen, vốn nên cao hứng.

Vào phòng, Chu Lẫm nắm tay Phó Nam xếp hàng ở đằng trước, Lâm Nguyệt đi theo Trình Cẩn Ngôn đisau vào chỗ ngồi, không nhịn được lưu ý tới vị trí phía sau, trong bóng tối, nghe thấy Phó Nam hưng phấn gọi cô giáo, không chờ Lâm Nguyệt đáp lại, Chu Lẫm trầm thấp nhắc nhở: “Trong rạp chiếu phim cấm ồn ào.”

Phó Nam lè lưỡi, nếu không phải sợ cô giáo nghe thấy, nó khẳng định sẽ phản bác chú Chu, rõ ràng trước khi chiếu phim có rất nhiều người đang nói chuyện.

Lâm Nguyệt cười, xoay người ngồi xuống.

Chu Lẫm liếc mắt nhìn hai người sóng vai ngồi đằng trước, thầy giáo toán học đẹp trai nhất cùng côgiáo toán học xinh đẹp nhất, nghiền ngẫm mà sờ cằm. Tình huống hiện tại như thế nào? Trình Cẩn Ngôn cùng Lâm Nguyệt hẹn hò, lại có hai cô giáo khác không có mắt nhìn, ngây ngốc làm bóng đèn? đang tò mò, chợt thấy thầy giáo kia đưa bắp rang cho cô giáo.

Bên tai truyền đến tiếng cười trộm của bạn học nhỏ, Chu Lẫm đỡ trán, đứa nhỏ này, có phải đối với màn kịch tình yêu thần tượng thấy hứng thú không? Nghĩ thì nghĩ, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm đằng trước.

Đối mặt với tổ trưởng thân thiện, Lâm Nguyệt khách khí từ chối.

Trình Cẩn Ngôn cười: “Ăn thử một ít thôi.”

Thịnh tình không thể chối từ, Lâm Nguyệt liền lấy một hạt bỏ vào miệng chậm rãi nhai.

Động tác nhỏ của hai người, ở bất kỳ rạp chiếu phim nào cũng thường thấy, nữ đi với nữ hơn nửa là bạn thân, nam đi với nữ đa số là người yêu. Suy đoán được chứng thực, Chu Lẫm không muốn xem cốt truyện tầm thường phía trước, dựa vào ghế tựa, nhắm mắt dưỡng thần, thuần túy là đi theo bạn học nhỏ tới.

Tưởng Tư Di cũng nhìn thấy Trình Cẩn Ngôn mời Lâm Nguyệt ăn bắp rang, cô ta cắn môi, bắp rang trong miệng đột nhiên không còn hương vị. Tổ trưởng ngồi gần Lâm Nguyệt, là trùng hợp hay là tổ trưởng cố ý sắp xếp? Ôm hộp bắp rang, nội tâm Tưởng Tư Di chua xót, không còn cách nào, ai bảo Lâm Nguyệt xinh đẹp hơn cô? Đàn ông đều nhìn bên ngoài, có Lâm Nguyệt ở đây, tổ trưởng chẳng bao giờ nhìn tới cô đâu?

Phim bắt đầu chiếu, khán giả đeo kính 3D lên, Chu Lẫm được bạn học nhỏ hảo tâm nhắc nhở đeo lên, mắt kính đen quả thực là ngụy trang hoàn mỹ. Ngủ không biết bao lâu, một bàn tay nhỏ đột nhiên duỗi ra túm chặt cánh tay anh, Chu Lẫm ngủ gật một lúc, liền mở mắt ra, trên màn hình IMAX lớn, một con khủng long đang đuổi theo con người, người nọ tuyệt vọng chạy trốn, dựa theo kịch bản, hẳn là khôngsống được.

Chu Lẫm nhíu nhíu mi, duỗi tay che lại đôi mắt Phó Nam, không muốn trẻ con nhìn màn ảnh đầy máu, tầm mắt vừa chuyển, lại nhìn về hàng phía trước. Vừa nhìn liền buồn cười, cô giáo như thế nào học sinh cũng như thế, Lâm Nguyệt cũng đang dùng vé xem phim che lại mắt kính, Chu Lẫm rốt cuộc hiểu được bộ phim này có chút ý tứ.

Kế tiếp, mỗi khi đến cảnh khủng long ăn thịt người, Chu Lẫm đều nhìn Lâm Nguyệt, mà Lâm Nguyệt nhiều lần đều che lại mắt kính.

“Nhát gan như vậy?” Trình Cẩn Ngôn nghiêng đầu lại nhìn, giọng điệu trêu chọc.

Lâm Nguyệt có chút ngượng ngùng, rụt lại bả vai tựa vào trong ghế ngồi, nhỏ xinh đáng yêu.

Trình Cẩn Ngôn lại lần nữa đưa bắp rang qua: “Ăn một chút cho phân tâm.”

Lâm Nguyệt lại lấy một hạt, mắt kính nhìn chằm chằm vào màn ảnh, nhìn nam chính vạm vỡ đem nữ chính nhỏ xinh ôm vào trong ngực, cánh tay kia còn to hơn cả cẳng chân con gái, không hề có dự liệu, Lâm Nguyệt xuyên thấu qua nam chính, giống như nhìn thấy được một người đàn ông khác. Người nọ lãnh khốc trầm ổn không hề thua nam chính kia, nếu, nếu cô gặp phải việc như vậy, anh có thể hay không…

Mỗi người đọc tiểu thuyết, xem phim đều sẽ hòa nhập vào, ý thức được chính mình đang miên man suy nghĩ cái gì, mà người đàn ông kia đang ngồi ngay sau, Lâm Nguyệt nhịn không được dùng mu bàn tay dán lên mặt, hành động của cô gái trẻ ngượng ngùng lại giống như đáp lại người đàn ông bên cạnh thân mật.

Chu Lẫm lại lần nữa nhắm mắt lại.

Nhìn bộ dáng này, Lâm Nguyệt bị thầy giáo toán học theo đuổi được không còn bao xa, anh có phải hay không nên tìm bảo mẫu trước cho bạn học nhỏ?

~

Hai giờ xem phim kết thúc, người xem tan cuộc, Phó Nam vội vàng đi tụ họp cùng cô giáo, Chu Lẫm không thể không theo sát phía sau.

Hai đường đi xuống khá tối, đám người chậm rãi đi ra, chẫm rãi biến thành Lâm Nguyệt nắm tay Phó Nam đi phía trước, Chu Lẫm, Trình Cẩn Ngôn đi sau hai bước. Ở khoảng cách như vậy, đôi chân trắng dài kia của Lâm Nguyệt thật chói mắt, Chu Lẫm tận lực nhìn một đám đầu người phía trước, bỗng nhiên bên trái có người thô lỗ chen qua, Chu Lẫm không vui, theo bản năng nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy đối phương đang vươn móng heo với Lâm Nguyệt!

Động tác nhanh hơn não, tay trái Chu Lẫm đè lại bả vai tên lưu manh, tay phải trực tiếp nắm lấy ngón giữa của hắn, chỉ dùng năm phần sức lực bẻ về sau, tên lưu manh đau đến kêu gào. Lâm Nguyệt ở bên cạnh hắn hoảng sợ, lại nghe Chu Lẫm không kiên nhẫn quát to người nọ: “Mày dẫm chân tao, tao còn chưa tìm mày tính sổ, mày gào cái gì?”

Người đàn ông vóc dáng nhỏ chỉ là trạch nam bình thường, ngày thường toàn ở nhà sửa chữa máy tính, vừa mới ra bên ngoài, nhìn thấy một cặp đùi đẹp, đầu nóng lên, liền muốn thừa dịp tối lửa tắt đèn chiếm chút tiện nghi, ai ngờ không sờ được mỹ nhân, bị một móng vuốt lớn như kìm sắt bắt được?

“thật xin lỗi, thật xin lỗi…” Mồ hôi chảy xuống, hắn luôn miệng nói xin tha, cũng không để ý có khiến người xung quanh hoài nghi hay không.

“Lần này tha cho mày, lại có lần sau, chúng ta gặp nhau ở phòng giam.” Chu Lẫm tiến lên một bước, dùng thanh âm chỉ tên lưu manh mới nghe được nói, vừa nói khí lực trên tay lại tăng thêm mấy phần.

Người đàn ông vóc dáng nhỏ không có tiền đồ mà khóc, bị Chu Lẫm ghét bỏ đẩy ra xa.

Lâm Nguyệt không thấy được nước mắt hắn ta, ánh đèn vừa đổi, đã không thấy người nọ đâu.

cô cùng Hà Tiểu Nhã giống nhau đều nghi hoặc mà nhìn chằm chằm Chu Lẫm, Chu Lẫm bảo Phó Nam đợi chút, anh đi nhanh ra phòng vệ sinh rửa tay.

“Như thế nào lại cãi nhau?” Hà Tiểu Nhã không rõ chân tướng, thật cho rằng Chu Lẫm chuyện bé xé ra to bắt nạt người khác.

Trình Cẩn Ngôn nhìn Lâm Nguyệt, cũng không nói gì. Loại việc này đối với con gái không tốt, tuy rằng người kia chưa thực hiện được, bất quá, Chu Lẫm phản ứng nhanh như vậy… anh không phải thánh nhân, cô gái mình thích ở phía trước, người đàn ông nào cũng đều cầm lòng không được mà ngắm nhìn, cho nên anh liền phát hiện hành động kia trước tiên, nhưng Chu Lẫm còn phản ứng nhanh hơn anh, chẳng lẽ…

Trình Cẩn Ngôn mím môi dưới.

Ra khỏi rạp chiếu phim, Chu Lẫm còn chưa trở lại, Phó Nam ngửa đầu mời Lâm Nguyệt: “cô giáo, cô đicùng chúng con về đi? Chú Chu lái xe tới.”

Người lớn ở cùng một chỗ, nếu là Chu Lẫm mời, Lâm Nguyệt sẽ hào phóng nhận lời, vấn đề là, chủ xe Chu Lẫm còn chưa nói…

Phát hiện Chu Lẫm từ phương xa nghiêm túc đi tới, mặt Lâm Nguyệt lộ khó xử.

Trình Cẩn Ngôn hiểu lầm cô không muốn, vừa muốn đề nghị đưa ba cô về, Tưởng Tư Di đột nhiên cười hì hì nói: “Vậy Lâm Nguyệt đi cùng Phó Nam đi, tổ trưởng đỡ phải mất công một lần đưa cô về.”Lâm Nguyệt vừa nghe liền nhìn về phía Trình Cẩn Ngôn.

Trình Cẩn Ngôn ôn hòa cười: “Tiện đường, vẫn là cùng nhau đi thôi.”

Bên kia Chu Lẫm trực tiếp gọi Phó Nam đi, một cái liếc mắt cũng không nhìn Lâm Nguyệt, trừ khi da mặt Lâm Nguyệt đủ dày, mới có thể chủ động đòi đi theo.

“Nam Nam đi trước đi.” cô cười vỗ vai Phó Nam.

Phó Nam nhìn thầy Trình đẹp trai một chút, không những không thất vọng mà còn cười giống như thẹn thùng, vui vẻ chạy về hướng Chu Lẫm, cười khiến Lâm Nguyệt không thể hiểu được.

Ba cô gái, Lâm Nguyệt ở gần rạp chiếu phim nhất, Trình Cẩn Ngôn đương nhiên đưa cô về trước, xe chở đến dưới lầu.

“Cảm ơn tổ trưởng.” Lâm Nguyệt xuống xe lại lần nữa nói lời cảm ơn.

Trình Cẩn Ngôn xua tay: “Thứ hai gặp.”

anh lái xe đi về, vừa ra khỏi tiểu khu, nhìn thấy một chiếc SUV đen thoáng qua.

Phó Nam đã ngủ, Chu Lẫm khiêng bạn học nhỏ lên tầng, phía trước có tiếng bước chân thong thả, Chu Lẫm không hề cố tình bước nhanh hơn chỉ là cô ấy bước quá chậm, anh liền nhanh chóng thấy được đôi chân trắng thiếu chút nữa bị người ta sờ vào, rất trắng, dưới ánh đèn vàng chiếu rọi, càng giống như mỹ ngọc.

“Ơ, hai người đi sau sao?” Nhìn thấy anh, Lâm Nguyệt ngoài ý muốn hỏi, còn tưởng rằng Chu Lẫm trở về tương đối sớm.

Chu Lẫm ừ một tiếng, khiêng Phó Nam đứng trước cửa, một tay sờ chìa khóa.

Lâm Nguyệt đã lấy chìa khóa ra, thấy anh không thuận tiện liền mở cửa trước.

Tiếng động hơi lớn, Phó Nam nửa đường tỉnh lại, nhìn thấy cô Lâm, nó thỏa mãn cười: “cô giáo, cô cùng thầy Trình yêu nhau sao?”

Trẻ con không hiểu được tâm tư người lớn, Lâm Nguyệt bị một câu này của Phó Nam làm hồ đồ, ngây ngốc tại cửa.

Phó Nam buồn ngủ không mở nổi mắt, ghé vào trên vai chú Chu còn cười: “Con thấy thầy Trình đút côăn bắp rang.”

Lâm Nguyệt rốt cuộc có phản ứng, gấp đến độ mặt đỏ bừng, muốn nhìn Chu Lẫm lại không dám, ấp úng làm sáng tỏ: “không phải, tối nay các thầy cô liên hoan, thầy Trình mời cô ăn bắp rang là phép lịch sự thôi, không phải như Nam Nam nghĩ đâu.”

Phó Nam lại ngủ rồi, không nghe thấy.

Chu Lẫm cõng bạn học nhỏ vào cửa, sườn mặt lãnh đạm, tựa như không có hứng thú với lời giải thích của cô.

Lâm Nguyệt tâm tình phức tạp đóng cửa lại.

“Phó Nam nói với tôi, thầy Trình rất đẹp trai, nó thích nhất là cô cùng thầy Trình ở bên nhau.” Chu Lẫm đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm Lâm Nguyệt nói.

Lâm Nguyệt càng thêm xấu hổ, cũng không biết nói lại như nào, Trình Cẩn Ngôn đúng là đẹp trai, nhưng lại không phải lý do cho cô yêu Trình Cẩn Ngôn.

Chu Lẫm hiểu rõ, không biết Trình Cẩn Ngôn nghĩ như thế nào, ít nhất hiện tại Lâm Nguyệt không có ý tứ kia.

“Tôi sẽ quản giáo Phó Nam, không cho nó nói bậy.”

Lần này Chu Lẫm trực tiếp cõng bạn học nhỏ vào phòng ngủ phụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.