Trấn Nhỏ

Chương 17: Chương 17: Người thực thi pháp luật




[hắn] sáu

Hắn nói có thể gọi cho cô một chiếc taxi hoặc đưa cô về nhà.

“Có người đang chờ cô ở nhà sao?”

Cô nói cho hắn biết, cô có một đứa con trai bảy tuổi, nhưng cô đã mời người giữ trẻ tối nay.

Hắn hiểu rõ đây là một ám chỉ, cô không ngại trở về muộn, nếu tất cả thuận lợi, cô cũng có thể không trở về.

Làm sao mà hắn có thể bỏ lỡ một ám chỉ như vậy.

Hắn nói: “Tôi vẫn còn rất nhiều tượng gỗ như vậy.”

CHƯƠNG 17: NGƯỜI THỰC THI PHÁP LUẬT

“Lukes.”

Faun nới lỏng sợi dây thừng và xích sắt, để Lukes dựa vào vai cậu. Faun cảm thấy cả người anh lạnh lẽo, cực kì giống thi thể trong mơ. Đột nhiên một cảm giác khủng khiếp xâm chiếm cậu, cảm giác lạnh như băng từ Lukes truyền lên tay và ngực cậu.

Chuyện gì thế này? Faun cảm thấy sợ hãi cực độ, toàn thân tóc gáy dựng thẳng. Nếu cậu có thể tỏa nhiệt như Keller, cậu sẽ muốn cơ thể lạnh lẽo này ấm áp lên ngay lập tức, nhưng cậu không thể, vì vậy cậu chỉ có thể tận lực ôm anh thật chặt, hy vọng như vậy sẽ khiến anh cảm thấy dễ chịu một chút.

Keller dựa vào rễ cây, đầu trọc đầy máu, đầu cúi thấp, hôn mê bất tỉnh.

Faun thử đặt Lukes lên lưng, cảm giác anh đè xuống bờ vai, dường như muốn dựa vào sức chính mình đứng lên.

“Đừng nhúc nhích.” Faun nói với anh. Lukes trông thật đáng sợ, Faun rất sợ anh chợt bỗng nhiên suy yếu chết.

“Nếu anh nhất định phải thể hiện, tôi sẽ đánh ngất anh.” Faun nói, “Tôi đã đánh xỉu hai người rồi, nhiều thêm một cũng chẳng sao đâu.”

Lukes nở nụ cười, anh vẫn còn có sức để cười, sợ hãi của Faun như thủy triều rút lui, ánh mắt khôi phục sự trầm ổn. Cậu lôi Lukes về nhà của Barenque, trên đường Lukes lại hôn mê trên lưng cậu. Khi đi trên phố, rất nhiều người nhìn thấy họ, mỗi người thần sắc chút quái lạ, nhưng Faun không coi ai ra gì đi qua.

Dàn xếp Lukes xong xuôi, cậu lại vòng vào rừng lần nữa, lần lượt đem Keller và Fink đang bất tỉnh quăng vào đồn cảnh sát.

Lão Warren đã bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa không ngừng, vội vàng đeo cặp kính lão mở cửa.

“Xin chào, cảnh sát Warren.”

“Xin chào, có chuyện gì không?”

Faun đẩy khe cửa kính mở toang, nắm cổ áo của Keller và Fink lôi vào.

“Phòng giam ở đâu?”

“Bên trong.” Lão Warren nhìn cậu vẻ mặt hoảng hốt: “Cậu muốn làm gì?”

“Nhốt bọn chúng lại.”

“Họ đã làm gì sai? Cậu đã đánh bọn họ?”

Faun không trả lời, kéo hai gã nặng nề đi tìm phòng giam trong đồn cảnh sát. Khóa cửa, cậu liếc nhìn Warren, lão Warren ngay lập tức lấy một chùm chìa khóa từ eo đưa tới. Nhưng sau khi làm điều này trong vô thức, cảnh sát Warren đột nhiên cảm thấy uy quyền của lão bị khiêu chiến, giọng điệu nghiêm trọng, lão nói: “Cậu phải cho tôi biết họ đã làm gì? Trấn nhỏ là địa phương tôi quản lý.”

“Cảnh sát trưởng,“ Faun nói. “Nếu ông không thấy nơi xảy ra tội ác, tôi sẽ nhắc ông sau.”

Khuôn mặt nhăn nhúm của lão Warren đỏ bừng. Faun tách Keller và Fink vào hai phòng, trói chặt chúng vào ghế. Vì lý do an toàn, cậu đã bịt kín mắt Fink, nhét chặt lỗ tai để hắn không nhìn thấy lại không nghe được liền không cách nào giở trò với đầu óc người khác.

Faun đánh Keller tỉnh lại. Keller mở to mắt tựa hồ không biết chuyện gì xảy ra. Suy nghĩ của hắn vẫn còn trong khoảng thời gian tra tấn Lukes, va đập ba lần liên tiếp làm cho trí nhớ hắn hao hụt. Cơn đau đầu không phải là ảo giác do Fink tạo ra, miệng vết thương còn dính máu khô lại, một số vẫn chảy xuống, hắn không nhịn được thống khổ rên rỉ. Mãi cho đến khi thấy Faun trước mắt đang nhìn hắn, Keller mới chính thức khôi phục thần trí, từ trong cổ họng văng ra một lời thô tục.

“Mày nhốt tao lại, làm khá lắm.” Hắn nói, “Warren, lão cũng nghĩ tao cần phải để cái thứ chó đẻ tạp chủng này giam lại.”

Cảnh sát Warren nhìn hắn không biết làm sao, không biết chuyện gì xảy ra, không ai trưng cầu qua ý kiến lão.

Faun nói: “Keller, tao biết mày đã làm gì anh ta, mà tao không biết nếu tao không tìm thấy anh ấy, điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.”

Kỳ thật lòng cậu đã có một đáp án đáng sợ, chỉ là hy vọng không phải không phải như vậy, cậu không muốn nhìn thấy lòng người quá sức ghê tởm.

Keller cười: “Tao sẽ không giết nó. Nếu nó chết, không biết sẽ có kẻ giết người điên cuồng nào xông vào. Nhưng tao sẽ không bỏ mặc nó ra ngoài ung dung tự tại, ăn một bữa trưa, xem một bộ phim.” Trong miệng hắn có máu, như một quái vật ăn thịt người. “Tao sẽ tìm một nơi nhốt nó lại, làm cho nó mất đi khả năng suy nghĩ, thậm chí mất cả bản năng thành cái thứ phế vật. Tao sẽ để nó sống vài chục năm, lâu hơn càng tốt. Nó là Sứ Giả người người kính sợ, nhưng miễn là mày còn ở đó, nó là một thằng phế vật hàng thật giá thật, có đúng hay không? Cái trấn nhỏ này liền thái bình, vĩnh viễn không một người mơ thấy ác mộng. Nếu nó giả nhân giả nghĩa không dám sử dụng năng lực Sứ Giả, tại sao không đưa cho tao? Sứ Giả phải là tao, chính là tao!”

Faun dán băng dính lên miệng hắn, ngăn hắn cuồng loạn rít gào.

“Cảm ơn vì câu trả lời, tao đã biết đáp án.” Faun nói, “Từ bây giờ, chỉ khi ăn và uống mày mới có thể dùng miệng.”

Cậu khóa cửa phòng giam, thu lại chiếc chìa khóa, cậu nói với Warren đứng một bên: “Hắn phải chịu trách nhiệm về hành động của mình. Nếu không được tôi cho phép, không được phép để hắn ra ngoài.”

“Cậu không phải là thẩm phán.” Warren nói, “Không thể kết án anh ta.”

“Đúng, tôi không phải là thẩm phán. Ông cũng không phải là cảnh sát trưởng.” Faun liếc nhìn vết thương trên cổ lão, mặc dù không hề nói gì, Warren lại dùng giác quan một lão già trì độn không nên có nhạy cảm nhận ra được.

“Tôi là cảnh sát,“ lão run rẩy nói. “Tôi là người thi hành luật pháp duy nhất trong thị trấn này. Tôi có trách nhiệm bảo vệ người dân ở đây.”

Faun không còn tranh luận với lão nữa, chỉ hỏi: “Có chìa khóa dự phòng của phòng giam không?”

Lão Warren vẫn run rẩy, run như cầy sấy, nhưng cuối cùng lão vẫn trả lời: “Không, tất cả chìa khóa đều ở đây.”

“Rất tốt,“ Faun nói. “Nếu ông thực sự muốn gánh trách nhiệm, quản tốt bọn họ. Đây mới là chức trách của người thực thi pháp luật.”

Sau khi cậu rời đi, lão Warren loạng choạng trở lại văn phòng, ngồi đó rất lâu.

Faun về đến nhà, Lukes đang nằm trên giường, vẫn mang bộ dáng như lúc cậu rời đi. Thật khó để biết anh là đang ngủ hay vẫn hôn mê bất tỉnh. Mặc dù sự tra tấn của Keller không gây phỏng thực sự, loại cảm giác cháy bỏng này đã vượt quá giới hạn mà một người có thể chịu đựng.

Faun nghĩ về câu nói Keller rít gào - miễn là mày còn ở đó, nó là một thằng phế vật hàng thật giá thật. Keller thực sự là một tên có khả năng chọc đúng chỗ đau người khác, nhưng tại thời điểm này, tâm Faun lạnh lẽo cứng rắn như đá, không hề bị lay động. Cậu lấy hộp thuốc, từ từ lau sạch vết máu trên người Lukes, xử lý vết thương. Xung quanh xương sườn bị Keller đạp sưng lên, Faun chạm vào từng cái xương một, xác định không có xương gãy. Điều này làm cậu thở phào nhẹ nhõm, vô luận là ở đây hay ở thế giới bên ngoài, cậu đều căm ghét tội ác bạo lực, tức giận qua đi, nghĩ đến sự hy sinh của Lukes lại khiến lòng cậu tràn đầy bất lực.

Faun ngồi bên giường trông nom anh, chờ anh tỉnh dậy. Thời gian lặng lẽ trôi qua, thị trấn tĩnh mịch như nấm mồ.

Đêm đến, Faun cũng không bật đèn, tiếp tục chờ đợi trong bóng tối. Cuối cùng, cậu nghe thấy những người trên giường nhúc nhích một chút.

Giọng Lukes yếu ớt: “Faun.”

Có vẻ như đây là lần đầu tiên anh gọi tên cậu, mà không phải cảnh sát Clark.

“Tôi đây.” Faun hỏi. “Anh thấy sao?”

“Rất tồi tệ.”

“Anh có thể làm cho mình tốt hơn được đúng không? Chỉ cần suy nghĩ một chút, anh sẽ tốt lên ngay lập tức. Sứ Giả không gì không làm được.”

“Sau đó cậu phải nằm trên giường, để cho tôi chăm sóc cậu.” Lukes cười. “Cậu không thể gian xảo như thế được.”

Faun đặt bàn tay lên trán anh, anh bắt đầu có dấu hiệu phát sốt, cho nên mới hôn mê sâu như vậy. Faun rót một ly nước nóng, tìm thấy trong hộp thuốc của ông Barenque hai viên thuốc hạ sốt.

“Tại sao không dùng năng lực Sứ Giả?” Faun đột nhiên hỏi khi anh uống thuốc. Lukes không hề phòng bị, sặc ho khan. Faun nâng lấy cằm, buộc anh nhìn mình.

“Tôi nhất định đã thấy anh ở đâu đó.” Cậu khẳng định “Bằng không sẽ không quan tâm tới anh như vậy. Nghe này, Lukes. Anh có thể sử dụng năng lực của mình, bởi vì anh nói anh biết ứng với mỗi năng lực, người bên trong đội ngũ phải trả cái giá lớn nhường nào. Cho nên đây không phải là một điều không thể kiểm soát, phá hỏng một bóng đèn tròn tôi sẽ chịu một vết thương nhỏ vô hại tự khỏi trong một hai ngày, vậy cũng phải có một loại năng lực vừa tự cứu nhưng vẫn không khiến tôi bị thương nặng. Một mức độ như dánh ngất Keller hẳn sẽ không làm tôi chết, đúng hay không? “

Faun nghiêm túc truy hỏi: “Tôi sẽ chết sao?”

“Không biết,“ Lukes trả lời.

“Vậy tôi sẽ ra sao?”

“Faun.”

“Tôi sẽ như thế nào?”

“Tôi không muốn tổn thương cậu.” Lukes nói, “Không muốn làm tổn thương bất cứ ai. Cậu hẳn đã biết ở đây, năng lực và đánh đổi không theo một tiêu chuẩn logic thống nhất nào cả. Cậu có thể mắc bệnh nan y, già yếu, bị thương, thống khổ đến phát điên, sống như ở địa ngục, tất cả mọi tai nạn cậu nghĩ tới đều có thể xảy ra. Tôi không muốn chọn một để cho cậu phải đánh đổi, nó không phải là giá cậu phải trả.”

“Lukes, lắng nghe tôi.” Faun ôm gò má anh, không cho anh lảng tránh ánh mắt mình, “Chúng ta làm một ước định, tôi không muốn chết, cũng không muốn bị bệnh nan y, càng không muốn trở thành một lão già như cảnh sát như Warren. Đồng thời, tôi cũng không muốn anh chết, không muốn anh trong thời khắc nguy hiểm nhận hết mọi tra tấn mà không có khả năng chống trả. Khi anh ngủ, tôi đã kiểm tra thương thể của anh, tôi không thể tưởng tượng nổi như thế nào anh chịu đựng tất cả những thứ này. Nếu như ở bên ngoài trấn nhỏ, tôi có thể bắt Keller lại, giao cho thẩm phán xét xử, để cho hắn bị trừng phạt. Nhưng ở đây, tôi có thể làm cái gì? Ngoài việc đánh đổi cho anh nhận được chút năng lực tự vệ, tôi cái gì cũng không làm được. Dựa vào ước định của chúng ta, chỉ cần mức độ đánh đổi không nguy hiểm đến tính mạng, tôi nguyện ý thay anh trả nợ.”

“Không.”

“Đáp ứng tôi, Lukes. Đừng xảy ra chuyện như hôm nay lần nữa, tôi sẽ rất đau lòng.”

Faun nhìn anh, thuốc có tác dụng sao? Đôi mắt của Lukes trông hơi ửng đỏ.

“Để tôi suy nghĩ một chút.” Anh nói. “Tôi không thể ngay lập tức đáp ứng cậu.”

“Anh thực sự cần phải yên ổn ngủ một giấc.” Faun thả anh ra, Lukes nằm xuống, nhắm mắt lại. Anh không thể bình tĩnh ngủ được, ngay cả khi cơn mệt mỏi xâm chiếm tất cả các giác quan.

Faun đứng dậy rời khỏi phòng ngủ, vì anh đóng cửa lại.

Không quản Lukes có đồng ý ước định với cậu hay không, chuyện hôm nay không thể tái diễn.

Buổi tối cậu nằm trên ghế sofa trong phòng khách, tin rằng không ai có thể ngủ đêm nay. Không chỉ là Lukes, mà còn cả Keller, Fink, Albert, cảnh sát Warren, Velorica và những người trong trấn nhìn thấy họ trên phố.

Faun nhìn trần nhà, chờ đợi bình minh.

Chỉ tại thời khắc không có đường lùi, con người mới đưa ra quyết định mà họ không dám nghĩ tới.

Chờ đợi là một quá trình tẻ nhạt dài đằng đẳng, nhưng cảm giác chuyển mình từ cuối đêm sang sáng sớm luôn rất kỳ diệu. Cái bóng trong phòng dịch chuyển, ánh mặt trời chiếu xuyên qua bức vải xoan mỏng. Mỗi một lần nhật nguyệt luân phiên, ngày đêm luân chuyển, thị trấn nhỏ quái đản trở nên mơ hồ hơn. Dù có thế nào, bọn họ đều tồn tại ở trên đời.

Faun đi vào phòng ngủ nhìn Lukes một lần, không kinh động đến anh.

Từ nhà của Barenque, Faun dọc theo đường nhỏ dẫn đến quảng trường.

Trung tâm quảng trường không lớn, bên cạnh giếng ước nguyện[1] dựng một cây cột bằng sắt màu đen, ở phía trên gắn bốn chiếc loa phát thanh, các dải ruy băng màu liên tiếp nhau kết nối đèn đường ở hai bên, trên ruy băng chăng những ngọn đèn nhỏ đầy đủ sắc màu.

Faun ngẩng đầu nhìn bốn chiếc loa, thanh âm phát ra có thể truyền đến từng góc ngách của trấn nhỏ sao? Được dùng để phát cái gì? Thị trấn có sự tình gì cần phổ biến rộng rãi sao?

Cậu liếc nhìn phía bên kia đường, thấy Velorica lén nhìn cậu đằng sau tấm kính của cửa hàng bói toán. Cậu bước tới, Velorica mở cửa, mặc dù hốc mắt của em trước sau luôn hãm sâu, Faun vẫn cảm thấy đôi mắt vì khóc mà sưng lên.

“Chào buổi sáng,“ Faun nói. “Em có biết phòng phát thanh ở đâu không?”

Velorica lắc đầu.

“Anh Tống Sai có ở đó không?”

Holk như có một đôi tai nhạy bén của động vật hoang dã, ở bên trong nghe được cuộc trò chuyện của họ. Hắn nói: “Phòng phát thanh ở trong căn nhà màu xanh lá phía sau đồn cảnh sát, nhưng tôi không biết đồ vật ma quỷ kia còn sử dụng được hay không.”

“Cảm ơn,“ Faun nói. “Hôm nay cũng không có làm ăn.”

“Ngày nào cũng không có. Anh dường như gần đây gặp rất nhiều phiền toái, có muốn để tôi bói toán giúp một tay?”

“Không, tôi biết rằng năng lực của anh là phá hủy, bói toán nhất định là giả.”

Holk không biết là nở nụ cười hay ho khan, Faun nói lời tạm biệt với Velorica.

“Hắn muốn làm gì?” Holk tự hỏi mở một lá bài.[2]

Mặt trăng.

Hắn không thích lá bài này.

Velorica đóng cửa lại, đi tới xem những lá bài Tarot trên bàn.

Holk lại lật một lá khác.

Tình nhân.

Hắn đột nhiên nghiêm túc hỏi Velorica: “Em cảm thấy anh bói toán có phải giả không?”

[1]Nguyên văn: “圆形的许愿池” - wishing well(?). Wishing well là một nét văn hóa dân gian ở Châu Âu, những cái giếng được tin là sẽ ban các ước nguyện thành hiện thực.

[2]Tarot là một loại bài gồm 78 lá, mỗi lá được vẽ một hình ảnh tượng trưng mang một ý nghĩa khác nhau. Bài Tarot thường dùng để giải quyết các vấn đề người đọc đang gặp phải trong cuộc sống, là công cụ hỗ trợ trí tuệ, tiên tri, bói toán, thậm chí còn có thể dùng để chơi như bài tây.

Tarot khá phức tạp vì số lượng bài lớn và mỗi lá bài còn có hai tầng ý nghĩa, nghĩa xuôi và nghĩa ngược. Thông thường nghĩa xuôi được sử dụng phổ biến vì nghĩa ngược cao cấp hơn, phức tạp hơn, tạo chiều sâu và độ chính xác cao hơn, tuy nhiên không quá cần thiết.

Lá The Moon (Mặt trăng): lo lắng bất an trong tiềm thức (xuôi)

Lá The Lovers (Tình nhân): tình yêu, mối quan tâm, mối liên hệ, sự lựa chọn giữa rất đúng hoặc rất sai (xuôi)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.