Trảm Ác Tử

Chương 13: Chương 13: THIÊN VÕNG KHÔI KHÔI




Vừa dứt lời, quỷ bà bà đã phi thân về phía trước đồng thời phóng ra đạo hắc sắc kiếm khí. Chỉ thấy đạo kiếm khí ấy nhanh kinh hồn, khi các Hoắc Phong chừng một trượng thì nó tự tách ra thành vô số đạo kiếm khí nhỏ hơn . Các đạo kiếm khí này từ mọi phương vị khác nhau, đồng loạt tấn công Hoắc Phong, không cho y một chỗ hở để thoát thân.

Hoắc Phong mỉm cười lạnh lùng. Y khẽ vung khoái đao lên múa liên hồi. Đao thế mềm mại như một dải lụa , không công kích mà ngược lại hòa vào các đạo kiếm khí đang đâm tới.

“ A..sao lại như vậy?”, Quỷ bà bà thất kinh kêu lên. Các đạo kiếm khí phút chốc không tấn công mà bay lượn xung quanh Hoắc Phong, tựa như đã bị y khống chế.

Trong sát na ấy, Hoắc Phong huýt lên một tiếng rồi vung đao chém mạnh về phía quỷ bà bà. Lập tức các đạo kiếm khí theo sự dẫn động của khoái đao bay ngược trở lại tấn công người vừa phát ra chúng. Quỷ bà bà không kịp tránh, chỉ trong khoảnh khắc đã bị trúng hơn hai mươi mấy đạo kiếm khí. Hoắc Phong nhân cơ hội ấy bồi thêm một cước đạp quỷ bà bà văng ra khỏi đại sảnh.

“ Quỷ bà bà , ngươi thua rồi , việc bái sư ta không làm đâu!”, Lý Thư Yến reo lên. Minh Nguyệt cũng không giấu được niềm vui, nàng khẽ mỉm cười. Nụ cười chỉ thoáng hiện lên nhưng làm cho khuôn mặt của nàng kiều diễm bội phần , tựa như bách hoa cũng phải hổ thẹn vì vẻ tươi tắn dịu dàng ấy.

Bọn Hạ Hầu Thanh chỉ biết trố mắt đứng nhìn. Hoắc Phong và quỷ bà bà kia đôi bên triết chiêu quá nhanh , cao thủ bình thường khó mà nhận biết được . Đoạn cả ba mới hò nhau xông ra bắt quỷ bà bà lại.

Ngoài sân, quỷ bà bà thổ huyết liên tiếp, mặt mày trắng bệch tựa như thương thế rất nặng.

“ Bà bà, ngươi muốn chạy cũng không được rồi.”, lão đại Hạ Hầu Thanh cười lớn, đồng thời mũi thương của y đã đam thẳng tới. Hạ Hầu Tuấn và Hạ Hầu Quân cũng xúm vào. Thân vừa trọng thương, quỷ bà bà e rằng khó mà chống lại ba nam tử này.

Đột nhiên , lão bà bà ấy giơ một ngón tay lên, kế đó là tiếng kêu khiếp đảm của Hạ Hầu Thanh.

“ Chết rồi”

Một đạo hắc sắc kiếm khí bay ra xẻ đôi đoản thương rồi đâm thẳng vào tay phải của y. Phút chốc máu đỏ nhuộm đầy một góc sân. Hạ Hầu Tuấn và Hạ Hầu Quân cả kinh, vội nhảy lui về sau, tròn mắt nhìn vào thương thế của Hạ hầu Thanh.

“ Đại ca,, đại ca có sao không?”

Quỷ bà cười điên dại:

“ Hừ, chỉ với chút bản lĩnh đó mà dám lấy mạng của lão bà này à.”

Nói đến đó, mụ liền gục xuống, một ngụm máu tươi lập tức phun ra. Dường như chiêu vừa rồi đã làm cho thương thế của mụ thêm trầm trọng.

Lý Thư Yến từ trong nói vọng ra:

“ Hạ đại thúc, người không sao đấy chứ?”

Hoắc Phong cũng từ từ bước ra , đưa cặp mát lãnh đạm nhìn quỷ bà bà . Nhác thấy mái đầu bạc trắng của y, quỷ bà bà đã lên tiếng:

“ Rốt cuộc ngươi vừa sử dụng công phu dì vậy?”

Hoắc Phong điềm tĩnh đáp:

“ Thiên võng khôi khôi ( lưới trời lồng lộng).”

Quỷ bà bà ngạc nhiên hỏi lại:

“ Thiên võng khôi khôi? Trên đời này có chiêu thức đó sao?”

Hoắc Phong gật đầu nói:

“ Chiêu này cốt yếu là lấy chiêu thức của đối phương để đả thương chính đối phương”

Quỷ bà bà cả giận hét:

“ Đừng có khua môi múa mép trước mặt ta, ngoài ta ra trên đời này không thể luyện được hắc sắc kiếm khí.”

Hoắc Phong lắc đầu nói:

« Ta đâu nói là luyện hắc sắc kiếm khí «

Quỷ bà bà nghe vậy lại càng kinh hãi trong lòng. Rốt cuộc..rốt cuộc chuyện này là sao ?

« Hắc sắc kiếm khí luyện đến chí cảnh sẽ trở thành Vô sắc âm kiếm. Nhưng cho dù có trở thành kiếm khí vô hình thì công phu ấy rốt lại cũng là chủ về luyện khí. Chỉ cần đối phương cũng có chân khí thì kiếm khí sẽ như có mắt, tấn công liên hồi. Vừa rồi lúc ta xuất chiêu đã không dùng chút chân khí nào. Kiếm khí của ngươi như gió vào phòng trống không làm hại được ta mà ngược lại bị đao chiêu của ta giam cần, chỉ cần ta đôi hướng cho chúng tấn công kẻ có chân khí hùng hậu là được. Trong đại sảnh này, ngoài lão bà ngươi ra e rằng khó mà có kẻ thứ hai có chân khí mạnh liệt đến thế. Hi vọng lão bà bà ngươi giữ đúng lời hứa khi nãy»

Lý Thư Yến phụ họa theo :

« Quỷ bà bà, ta đã bảo công phu của ngươi chỉ hợp với chuyện giết gà giết chó thôi. »

Câu nói ấy của Thư Yến như lưỡi dao đâm vào tâm của Quỷ bà bà. Nguyên mụ sử ra tuyệt học một đời để thu nạp đệ tử , ai ngờ bị người ta đánh cho thê thảm. Mụ cúi mặt, không mói câu nào, đột nhiên phi thân ra khỏi phủ. Hoắc Phong không có ý đuổi cùng giết tận nên cũng không đuổi theo. Thanh Long tam kiệt đang mải trị thương cho nhau nên cũng không để ý tới. Chỉ có Thư Yến là thở hắt một cái. Nàng tiến đến tước mặt Hoắc Phong, đỏ bừng mặt, ấp úng nói :

« Bạch phát thúc thúc .. đa ta người đã bạt đao tương trợ »

Hoắc Phong lấy tong ngực áo ta chiếc khăn tay. Y bùi ngùi ngắm nhìn rồi đưa cho Thư Yến.

« Lúc nãy ở Phiêu Hương lâu, cô nương làm rớt vật này , ta vốn tới chỉ đề đem trả cho khổ chủ mà thôi. Khăn tay này vốn là của gia thân mẫu cô nương, hãy giữ gìn cẩn thận »

Thư Yến tròn mắt ngạc nhiên, » Tại sao thúc thúc này lại biết đây là khăn tay của mẹ »

Minh Nguyệt cũng không khỏi thất kinh . Nàng tiến lại, nhìn thẳng vào Hoắc Phong nói :

« Đại hiệp, người biết khăn tay này là của ta à ? »

Hoắc Phong giật bắn , tự biết mình đã ăn nói lộ liễu. Trước mặt nàng , không hiểu sao hắn lại lúng túng. Kể cũng lạ, hai mươi năm rồi mà y vẫn không sửa được cái tật ấy. Y quay mặt di, khẽ thở dài :

« Bây giờ trâm gãy bình tan, phu nhân hà tất phải hỏi nữa ? »

Nói xong y bước nhanh ra khỏi cửa. Minh Nguyệt định níu y lại nhưng không kịp, thân thủ của y như ảo như mộng, sớm đã vượt khỏi tầm mắt của nàng. Hai mươi năm trước, nàng không thể níu giữ y lại, không thể cùng y bước chung một con đường, hai mươi năm sau nàng có cơ hội gặp lại nhưng rốt cục nàng vẫn là kẻ trắng tay, thật sự giữa nàng và y chỉ là kẻ hữu duyên vô phận thôi sao ?

Minh Nguyệt khẽ lau những dòng lệ đang rơi . Với trí tuệ của nàng, khi thấy đao chiêu của y nàng đã sớm nhận ra thân phận thật sự. Chỉ là nàng không dám nói ra. Y vì nàng mà nhảy xuống vực thẳm, lại vì hài nhi của nàng mà tương cứu. Còn nàng thì không thể đợi chờ y được… Bất luận thế nào nàng cũng đã nợ y quá nhiều…

Bên ngoài sân, gió lạnh từng đợt thổi lên , lạnh lẽo, tê buốt. Nhưng sự lạnh lẽo , vô tình của thế nhân có khi lại hơn cơn gió kia mấy phần, có khi lại làm con người phải đau đớn , thổn thức…

** *

Lại nói về quỷ bà bà, sau khí rời khỏi Kim gia phủ. Mụ lê từng bước ra khỏi thành Hàng Châu, Nhưng đi chưa bao xa thì mụ buộc phải dừng lại. Nguyên thương thế trong trận đấu vừa rồi quá nặng, khiến mụ không tài nào cất bước thêm nữa. Vừa rồi, Hoắc Phong dùng ‘ gậy ông đập lưng ông » làm cho chân khí trong người mụ nghịch chuyển, toàn thân như có trăm ngàn mũi kiếm đâm vào. Nếu không phải mụ có căn cơ thâm hậu cùng với tu vi mấy mươi năm tu luyện thì e rằng đã tẩu hỏa nhập ma rồi.

« Võ công của gã đao khách đó thật ngoài sức tưởng tượng của ta, may mà hắn đã nương tay… », Quỷ bà ngồi xuống xếp bằng điều tức. Mụ chợt nhớ tới Lý Thư Yến, trong lòng chợt dâng lên một nỗi tiếc nuối pha lẫn xấu hổ. « Ai ngờ lại bại trước mặt nha đầu đó…Nếu không phải ta thấy nha đầu đó tư chất linh lợi hiếm có thì ta đã không phí tổn tâm sức ép nó làm đệ tử rồi. »

Quỷ bà bà thầm nghĩ lại chuyện cách đây ba tháng. Lúc ấy, mụ đi tình cờ đi qua Bạch Thanh Quán ở Lạc Dương thì nhìn thấy một tiểu nha đầu sử kiếm vô cùng tinh diệu. Tiểu nha đầu đó chỉ dựa vào hai mươi tư chiêu kiếm mà đả bại hơn ba mươi kiếm thủ của Bạch Thanh Quán. Ngay cả quán chủ Dư Phí Luân cũng bị đánh bay cả bảo kiếm.

Tiểu nha đầu đó chĩa lưỡi kiêm vào ngực Dư Phí Luân rồi nói :

« Dư quán chủ, không ngờ bản lĩnh của ngươi cũng chỉ có vậy. Xem ra Bạch Thanh Quán phải đóng cửa rồi »

Dư Phí Luân lúc ấy mặt không còn hạt máu nói :

« Nữ hiệp, Bạch Thanh Quán nàu là cơ nghiệp mấy đời của Dư gia. Hôm nay nó mà bị hủy thì Dư mỗ đâu còn mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông dưới cửu tuyền. Cô nương muốn chém muốn giết thì tùy, chỉ xin cô đừng hủy hoại Bạch Thanh Quán. »

Tiểu nha đầu kia chép miệng :

« Ta đến để khiêu chiến chứ không phải đến giết người. »

Nói đoạn tiểu nha đầu đó cầm lấy bảo kiếm của Dư Phí Luân lên, ngắm nhìn kĩ lưỡng rồi nói :

« Thanh kiếm của ngươi khá sắc bén đấy, đây có phải bảo kiếm do Nam Cung thế gia đúc không ? »

Dư Phí Luân vội nói :

« Nữ hiệp có mắt như thần, đó đúng là bảo kiếm do đích thân trang chủ Nam Cung Tiến đã đúc luyện. Tại hạ phải bỏ ra một nghìn lượng vàng mới mua được nó. »

« Một nghìn lượng vàng ? », tiểu nha đầu kia cười khúc khích rồi ném cho Dư Phí Luân một đóng ngân phiếu.

« Đây là năm nghìn lượng vàng , coi như hôm nay bổn nữ hiệp đến mua kiếm. Còn chuyện đóng cửa võ quán, coi như ta đại lượng bỏ qua cho các người »

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.