Trái Tim Loạn Nhịp

Chương 5: Chương 5




Một chị đại năm thứ tư như Kiều Nhân tới điểm danh, trước mặt một đám đàn em khóa dưới, bị hỏi một câu mà không trả lời được thì thật sự mất hết mặt mũi.

Đôi bàn tay này xuất hiện vô cùng đúng lúc, giống như đóng vai Phật tổ vậy. Khác nhau ở chỗ, Phật tổ phổ độ chúng sinh; còn người đó thì cứu Kiều Nhân trong lúc nước sôi lửa bỏng.

Ban nãy da đầu cô còn tê dại, giờ thì có thể thở phào nhẹ nhõm rồi. Cô dời tầm mắt lên trang giấy. Trên đó có ghi một vài ý về chuyên đề tin tức, tiêu đề được viết rõ ràng nổi bật. Kiều Nhân vui mừng vì thị lực rất tốt của mình, thoáng một cái đã có thể tìm thấy tên của Vương Quân. Cô âm thầm nuốt nước bọt, dùng tốc độ nhanh nhất ghi nhớ lại những ý chính của phần phân tích kia.

”Tin tức mấy ngày trước của thầy Vương Quân, đã so sánh thời tiết những ngày gần đây trong thành phố với tình hình của năm ngoái, còn đích thân đi tới nhiều xưởng luyện thép và khu vực bãi rác tập trung để quan sát, tỉ mỉ ghi chép và phân tích chất lượng không khí trong thời gian hơn nửa năm qua tại trung tâm thành phố và các vùng lân cận ngoại thành...”

Kiều Nhân cũng không quá vội vàng, nói một lát lại phát hiện đã quên mất đoạn sau, cô ho khẽ cúi đầu nhìn lại lần nữa.

Lần này ánh mắt rơi không đúng vị trí, thứ cô nhìn thấy không phải là chữ mà là đôi bàn tay của người kia, trắng trẻo thon dài, ngón trỏ hơi cong lên. Vì đang dùng lực giữ cuốn vở mà khớp xương và mạch máu đều hiện lên rõ ràng.

Vừa tinh tế lại vừa mạnh mẽ.

Kiều Nhân không kìm được nhìn tới mức thất thần, ma xui quỷ khiến thế nào liền thốt lên: “Rất đẹp...”

Vừa dứt lời, người bên cạnh dường như nở nụ cười nhẹ, chỉ thoáng qua một chút rồi biến mất.

Trên bục giảng, giáo sư Từ “Ah” một tiếng: “Bạn Kiều Nhân, em vừa nói gì?”

Cô lập tức phản ứng lại, ngẩng đầu sửa lại lời nói: “Viết rất tốt ạ, đáng để chúng ta học tập.”

Lúc này cô giáo mới gật đầu, “Mời bạn ngồi.”

Kiều Nhân thở phào nhẹ nhõm, hai tai cô vẫn nóng bừng. Vừa mới ngồi xuống ghế, còn chưa kịp điều chỉnh tư thế cho thoải mái lại nghe thấy giáo sư Từ mở lời.

Âm thanh được micro khuếch đại lên mấy lần, vừa thoải mái lại dễ gần.

”Rất giống với ý kiến của con trai tôi.”

Kiều Nhân suýt chút nữa cắn phải lưỡi.

Giáo sư Từ bắt đầu chỉnh máy chiếu, trong lúc chuyển sang chủ đề kế tiếp còn không quên trêu chọc:

”Có cơ hội nhất định sẽ giới thiệu cho hai người làm quen.”

(Đoán xem con trai của giáo sư Từ là ai nào? =)))))

Kiều Nhân: “...”

Bầu không khí trong phòng học phút chốc thay đổi, không còn ồn ào nữa mà nghiêm túc tĩnh lặng.

Đây đâu phải ý kiến của cô.

Kiều Nhân nghĩ thầm, nếu giới thiệu thì nên giới thiệu vị đang ngồi bên cạnh cô này... Cô nhìn theo bàn tay kia ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy người đàn ông mặc đồ thể thao màu trắng không vương một hạt bụi nào.

Bên trên cổ áo, yết hầu hơi nhô ra, lên trên một chút nữa Kiều Nhân nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Hôm nay anh không đeo kính, cả người toát ra vẻ nho nhã. Người đã tốt nghiệp mấy năm lúc này ngồi trong phòng học, trông anh không hề có chút cảm giác không thoải mái nào.

Kiều Nhân cảm giác như mình chưa tỉnh ngủ mà gặp phải ảo giác vậy, đưa tay dụi mắt, sau đó trợn tròn mắt như con thỏ:

”Chú... chú nhỏ?”

Trong lớp yên tĩnh, giọng cô cũng không lớn, chỉ là tiếng thì thầm vừa đủ nghe.

Kỷ Hàn Thanh thu lại cuốn sổ của mình, ngón trỏ vuốt mép sổ mấy lần sau đó mới lật sang trang sau tiếp tục làm chuyên đề.

Kiều Nhân liếc nhìn mấy lần, “Cô giáo Từ muốn giới thiệu chú làm quen với con trai cô ấy kìa.”

Cô chỉ đang đơn thuần truyền đạt lại một chút thôi.

Đang định xem như bản thân không nói gì, Kỷ Hàn Thanh bỗng nhiên quay đầu sang, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay.

Kiều Nhân hơi di chuyển người, ghé sát tai lại.

Anh hạ thấp đầu, kéo sát khoảng cách của hai người hơn nhưng vẫn trong phạm vi an toàn.

Cô nghe thấy anh hỏi: “Không phải muốn giới thiệu cho em à?”

Bên tai vẫn còn vương lại hơi thở ấm áp, buồn buồn tê tê, Kiều Nhân không đáp. Mãi tới khi trở lại chỗ ngồi rồi, cô mới nhẹ nhàng xoa xoa tai, cầm bút ghi chép.

Viết chưa được mười chữ, chuông tan học đã vang lên.

Bởi vì là ba tiết học liên tiếp nên giữa mỗi tiết sẽ có 10 phút nghỉ ngơi. Cô giáo cũng không dạy quá giờ, nghe thấy chuông liền dừng lại để mọi người giải lao.

Giáo sư Từ rất nổi tiếng trong trường, nếu đổi thành môn học khác, chỉ cần đến tiết thứ hai là phòng học đã ít đi một nửa rồi.

Thế nhưng môn học này thì khác, ngoại trừ những người đi ra ngoài vệ sinh cá nhân thì không có ai bỏ về cả.

Kiều Nhân lấy điện thoại ra xem.

Tin nhắn đến hơn mười cái đều là của chủ biên, trước tiên hỏi cô vì sao không đi làm, sau đó lại nói linh tinh một đống thứ.

Nói chung chẳng có mấy lời thật lòng, đều là “không nỡ”, “đáng tiếc” các thứ nói suông thôi.

Cũng giống như Tiểu Tạ, Kiều Nhân mà không trả lời thì không biết chủ biên còn định quấy rầy cô bao lâu. Cô thuận miệng kiếm cớ:

[Học kỳ này vẫn còn môn, lại phải làm luận văn nữa nên tôi không có thời gian thực tập.]

Cô đưa ra lý do này khiến người khác không có cách nào từ chối.

Một lát sau chủ biên lại gửi tin nhắn tới:

[Vậy cô chăm chỉ học cho tốt. Sau khi tốt nghiệp có thể tới tạp chí của tôi tiếp tục làm việc, tôi rất thích cô.]

Nếu như hai chữ “yêu thích” này đặt trên người khác, thì khả năng chỉ đơn thuần là cảm giác thân thiết giữa tiền bối với hậu bối. Nhưng đặt trên người chủ biên thì là loại tâm tư không thể tin được.

Trước khi khóa máy, cô liếc nhìn thời gian, sau đó lại nhìn người đang ngồi bên cạnh.

”Chú nhỏ, chú tới trường học của chúng tôi làm gì?”

Cô nhớ Kỷ Hàn Thanh không phải là sinh viên trường này, nói tới về thăm trường cũ là không thể nào rồi.

”Tìm người.”

Kiều Nhân “à” một tiếng, lại bắt đầu xem giờ.

Thời gian hiện trên màn hình điện thoại vừa thay đổi, bên cạnh có giọng nữ vang lên:

”Đàn anh, anh có bạn gái chưa?”

Phương thức tầm thường tới mức không thể tầm thường hơn.

Kiều Nhân thầm nghĩ trong lòng, thà trực tiếp nói luôn là “Đàn anh bạn gái anh đang đứng đây nè.”

Hơn nữa Kỷ Hàn Thanh học ở trường khác, không thể xem là đàn anh được, đừng nói là cùng ngành.Kiều Nhân xoa xoa tai, cố tình quay sang xem kịch vui.

Người bên cạnh vẫn đang viết chữ, bút máy trên tay khẽ chuyển động.

”Không có.”

Nữ sinh kia mừng rỡ, tự giác đưa một tờ giấy ra: “Đàn anh, có thể trao đổi phương thức liên lạc không ạ?”

Kiều Nhân bắt đầu đưa tay chống cằm.

Nữ sinh này dáng người chuẩn, gương mặt cũng xinh đẹp, ngực lớn eo thon chân còn dài nữa.

Đừng nói là so với ngành của bọn cô, kể cả so với toàn trường, thậm chí so với Bắc Ảnh (Học viện điện ảnh Bắc Kinh), khuôn mặt này cũng phải thuộc hàng top.

Kỷ Hàn Thanh nâng mắt nhìn cô ấy chưa tới một giây, sau đó anh nhận lấy tờ giấy kia, hạ bút viết một hàng chữ ngay ngắn.

Kiều Nhân vẫn đang kinh ngạc.

Mãi tới khi cúi đầu nhìn xuống, thấy trên đó ghi tên và phương thức liên lạc.

Tên là Phó Yến.

Số điện thoại... hình như là của Kỷ Niệm.

Kiều Nhân yên lặng nhìn qua chỗ khác.

Chuông vào lớp lại nhanh chóng vang lên, trong phòng học trở lại yên tĩnh. Kiều Nhân nhận được tin nhắn của Kỷ Niệm.

[Sao lại có số lạ thổ lộ với tớ?]

Kiều Nhân: “...”

[Khách sạn Quân Duyệt 5209?]

Kiều Nhân nhìn Kỷ Hàn Thanh một cái.

Kỷ Niệm: [Hấp dẫn như vậy à?]

Kiều Nhân: [Cậu sẽ không tới đó thật chứ?]

[Tớ cũng muốn đi, nhưng hôm nay anh trai tớ về nhà, mẹ tớ gọi về ăn cơm...]

Kỷ Niệm vẫn tiếp tục tỏ ra tiếc nuối: [Ôi... Lực bất tòng tâm quá.]

Kiều Nhân quay đầu, lần này còn chưa kịp thu lại tầm mắt đã nghe thấy người đó hỏi:

”Sao em cứ nhìn tôi?” Kỷ Hàn Thanh cũng nhìn thẳng vào cô: “Có đẹp trai không?”

“...”

Tai cô nóng bừng, vội vàng nhìn thẳng ra phía trước giả vờ đang ghi chép.

Kiều Nhân hoàn toàn không biết mình chống đỡ cho tới lúc tan học như thế nào. Từ đó cho tới tận khi tan học cô không dám quay đầu nhìn sang bên cạnh nữa.

Trong khi đó người bên cạnh lại hướng tầm mắt như có như không về phía cô. Không biết có phải do Kiều Nhân bị ám ảnh trong lòng hay không, cô luôn có cảm giác bị anh nhìn suốt cả hai tiết học.

Kết quả sau khi hết hai tiết, cô quay sang nhìn bên cạnh đã không còn ai nữa rồi.

Kiều Nhân giơ tay đỡ trán, thu dọn đồ đạc ra khỏi phòng.

Mùa xuân ở thành phố Bắc, nói là tới nhanh thì cũng không đúng, mà nói là tới chậm thì cũng không phải.

Rõ ràng hai ngày trước còn âm u như mùa đông, vậy mà hôm nay khi Kiều Nhân bước ra khỏi lớp học, đi dạo quanh trường một vòng lại vô tình phát hiện ra cây cối ven đường đã đâm ra những chồi non.

Dường như chỉ trong một đêm, thành phố Bắc đã tiến vào những ngày đầu xuân.

Kiều Nhân cởi nút áo khoác, lúc đi tới cổng trường thì bỗng đổi ý, muốn quay lại ký túc xá lấy vài thứ đồ.

Cô không mấy khi ở lại trong trường, vì thế quan hệ với các bạn cùng phòng cũng không thân, chỉ đơn giản hàn huyên khách sáo mấy câu. Chưa tới nửa tiếng sau, cô cầm đồ đi ra ngoài.

Đúng lúc Kỷ Niệm nhắn tin: [Kiều Kiều, hôm nay tám giờ tớ về. Cậu có muốn ăn gì đó không, tớ mang về cho?]

Kiều Nhân đã đẩy cửa đi vào trong một quán ăn: [Không cần, tớ ăn qua loa ở ngoài rồi.]

Bên kia cũng không nhắn lại.

Kiều Nhân tự mình gọi hai món ăn, cơm trắng ăn được một nửa đã thấy không ăn nổi nữa.

Sau khi ăn cơm xong, ngoài trời cũng đã tối rồi. Kiều Nhân trả tiền xong lại đi sang quán bên cạnh mua một ly trà sữa.

Lâu rồi không có thời gian rảnh rỗi như vậy, chẳng mấy khi có thể kiểm soát thời gian của mình, Kiều Nhân định đi xem một bộ phim điện ảnh.

Tới rạp chiếu phim rồi, kết quả nhìn xung quanh đều thấy các cặp đôi sánh vai nhau.

Lúc này cô mới hiểu tác dụng của người bạn trai. Kiều Nhân tự thấy bản thân lẻ loi, cuối cùng cô không xem phim mà đi thẳng tới mấy cái máy trò chơi cho trẻ em.

Cũng không biết do vận may của cô quá kém hay là kỹ thuật tệ, Kiều Nhân chơi gắp thú bông tới mấy chục lần cuối cùng chỉ gắp được một con cá bông màu đỏ.

Lúc về tới cửa khu nhà, Kiều Nhân ôm con cá xấu muốn chết này gọi điện cho Kỷ Niệm.

”Niệm Niệm, cậu về nhà chưa?”

Kiều Nhân vốn định nhờ cô ấy mua giúp mình mấy cái bánh tart trứng, kết quả vừa hỏi xong thì đã nghe thấy tiếng đóng cửa xe truyền tới từ đầu dây bên kia.

Kỷ Niệm cúp điện thoại rồi nhào tới: “Nhớ tớ không?”

Kiều Nhân: “...”

So với Kỷ Niệm thì cô nhớ bánh tart trứng hơn nhiều.

Kiều Nhân để im cho cô ấy làm loạn, còn mình thì cất điện thoại vào trong túi.

”Phải rồi Tiểu Kiều...”

Kỷ Niệm chỉ ra phía đằng sau lưng mình, “Tớ...”

Kiều Nhân nhìn theo hướng đó, còn chưa kịp thấy mục tiêu đã vô tình lướt qua vị trí cách mình chưa tới năm mét, có một người đang đứng dưới gốc cây to.

Có lẽ là uống say, đứng cũng không vững, lảo đảo cố lục lọi cái gì đó ở trên hông.

Kiều Nhân lập tức quên mất chuyện Kỷ Niệm đang nói.

Kỷ Niệm cũng ngớ ra, tầm mắt chuyển tới người đang đứng dưới gốc cây kia.

Một giây sau, Kiều Nhân còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì, đôi mắt đã bị một bàn tay che kín. Giọng Kỷ Niệm vang lên bên tai như một chùm pháo hoa nổ tung: “Tớ... ***”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.