Trà Cam

Chương 7: Chương 7




Trời còn chưa sáng, Lâm Gia đã thức dậy.

Khương Xá vẫn còn dựa ở bên cạnh, co rúc trong chiếc áo bành tô. Trong vô thức Lâm Gia đưa tay sờ trán hắn, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đúng là người trẻ tuổi sức đề kháng tốt, nhịn cả đêm cũng không xảy ra chuyện gì. Rất nhanh sau đó Khương Xá cũng tỉnh giấc, hai người nhanh tay thu gọn đồ đạc. Trên trời một mảng xám tro mờ mịt, bọn họ rời đi tới địa chỉ mà ông chủ tiệm tạp hóa đưa cho, lòng vòng xung quanh một hồi, tới nơi đã là giữa trưa.

Đường phố hết sức vắng vẻ, hỏi hồi lâu mới tìm được đường đến nơi. Hai bên đường, phòng ốc thấp bé cũ nát, mặt đất nhấp nhô. Lâm Gia trông thấy biển chỉ dẫn, cột mốc ven đường đều bám một lớp rỉ sắt dày. Xe đạp ngổn ngang*, cậu không để ý suýt chút nữa đụng phải một cái, bản thân chưa nói gì, trái lại đối phương hùng hùng hổ hổ mắng cậu không biết nhìn đường.

(Nguyên văn là 横冲直撞: tứ tung, lan tràn…)

Khương Xá cau mày, mím chặt môi nắm lấy tay chắn trước người Lâm Gia kéo cậu về phía sau: “Cậu đi sau tớ đi, ở đây xem ra có chút lộn xộn.”

Lâm Giá lắc lắc đầu: “Không sao đâu.”

Nói đoạn cúi đầu xuống nhìn lướt qua tờ giấy kia, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một lượt, trên mặt mang theo chút vui mừng: “Chúng ta sắp tới nơi rồi, chắc là ở gần đây thôi.”

Tờ giấy kia viết số nhà, tìm kiếm từng ngóc ngách một, cuối cùng cũng tìm được, trên đó viết chắc chắn là chỗ này.

Chỉ là —

Khương Xá và Lâm Gia nhìn nhau, trên đỉnh đầu treo một cái bảng hiệu méo mó xiêu vẹo, trên đó có ghi tên của nhà trọ màu xám tro, nhìn qua được bao phủ bởi một lớp bụi dày, sàn nhà màu đen, tường cũng là màu đen, như là dính dầu mỡ hoặc dấu tích đã từng bị hỏa hoạn.

Chỗ này thật sự là cho người ở sao?

Chính Khương Xá lúc trước cũng từng nghĩ đến, khóe môi cong lên đi vào trước: “Vào thôi, cho dù thế nào thì xem trước một chút rồi hãy nói.”

Lâm Gia thấy hắn cười, liền cảm giác được không có chuyện gì là không thể xoay sở, nói: “Được.”

Lúc này lại đúng lúc cao điểm giờ tan tầm, cửa ra vào rất nhiều người chen lấn xô đẩy, mùi mồ hôi cùng bùn đất trộn lẫn với nhau. Hình ảnh Khương Xá và Lâm Gia chen chúc trong đám người này hết sức kì lạ, nhưng mà không có người nào quá để ý tới bọn họ. Đây là lần đầu tiên Lâm Gia đến một nơi như vậy, trước đây bọn họ không có cơ hội ở quán trọ, trong lòng ít nhiều có chút lo lắng. Khương Xá đi đằng trước cậu, bóng lưng cao gầy, bước đi ổn định, Lâm Gia dừng một chút, chậm rãi thở dài.

Không thể cứ lúc nào cũng đi phía sau Khương Xá được, cuộc sống là của hai người cho nên bọn họ đều phải cùng nhau nỗ lực.

Nghĩ tới đây, cậu nhếch khóe môi, bước nhanh tới bên Khương Xá, ánh mắt nhìn Khương Xá đầy vẻ nghi hoặc: “Làm sao vậy?”

Hắn cười cười, lắc đầu.

Nhưng mà người chủ quán không để bọn họ nhìn vào bên trong căn nhà.

Hỏi rõ giá cả, xác thực đúng như lời ông chủ tiệm nói, mười đồng một ngày đêm, nghe đến đó Lâm Gia liền vui mừng. Mười đồng quả thực không tính là quá lớn, ít nhất hiện tại bọn họ có thể chống đỡ được một tháng. Mà khi hắn yêu cầu muốn xem bên trong một chút xem thế nào, chủ quán liền biến sắc: “Nhìn cái gì mà nhìn, thích thì ở không thì thôi, mười đồng chúng mày còn muốn thế nào nữa, muốn ở chỗ tốt thì đi nơi khác!”

Đúng lúc có người đi qua, liếc Khương Xá và Lâm Gia mấy cái, ý muốn giễu cợt: “Không thích thì chúng mày cút về nhà mà bú sữa mẹ, không có tiền còn tỏ vẻ cao sang, có bệnh!”

Sắc mặt Khương Xá hơi trầm xuống, biểu cảm của Lâm Gia cũng không còn quá điềm đạm. Nhưng ngay khi Lâm Gia cho rằng bọn họ cứ vậy mà rời đi, nhận ra Khương Xá ở dưới nhẹ nhàng cầm lấy tay mình, cậu hơi giật mình, giương mắt nhìn liền thấy Khương Xá trước sau vẫn giữ nét mặt tươi cười: “Vậy làm phiền cho chúng cháu trọ một ngày một đêm, tạm thời cứ như vậy đã.”

Chủ quán tức giận liếc hắn một cái, sốt ruột đưa tay ra đòi giấy chứng nhận của bọn họ, nhận được rồi liền gõ bốp lên bàn sau đó đứng dậy.

Khương Xá nhéo nhéo tay Lâm Gia, trên mặt mang theo ý cười bất đắc dĩ: “Cậu để bụng sao?”

Lâm Gia trong lòng một mảnh chua xót, thương hắn, thương vô cùng nhưng không thể làm gì khác ngoài lắc đầu: “Tớ không để bụng đâu.”

Đợi mọi thứ xử lí xong xuôi, chủ quán mới mang theo hai người họ đi vào trong, cuối cùng dẫn bọn họ đi tới một căn phòng ầm ĩ phía trước. Bên trong truyền đến tiếng mắng liên hồi không dứt, chủ quán mở cửa, hai người lúc này mới thấy rõ cảnh tượng bên trong, trên tường đầy mạng nhện màu xám tro, tổng cộng có mười cái giường, giường tầng, mắc màn miễn cưỡng có thể che được phía trong. Nhưng là, có thể thấy bên trong hầu như tất cả đều bày đầy đồ đạc.

Cửa vừa mở ra, hơn mười con mắt liền đồng loạt nhìn lại, đều là đàn ông, trẻ có già có.

“Lại có người tới à? Ở mấy ngày?”

“Gớm, lớn tồng ngồng thế rồi, làm gì đấy?”

“Hôm nay vừa bị cắt nước, chủ quán như vậy là thế nào đây, mau đi tìm người đến sửa đi, ông đây tắm rửa xong còn phải ra ngoài.”

“Được rồi, được rồi, kêu người đến sửa ngay đây.”

Nói xong lời này, chủ quán không có ý định đôi co với bọn họ nữa, liếc Khương Xá một cái, nói: “May cho chúng mày đến sớm, ở đây đều phải hớt tay trên, chúng mày còn ở đó xoi mói, tới chậm không có đâu.”

Nói đoạn đi tới trước một chiếc giường, đem đồ đạc bên trên đẩy hết xuống đất, hất hàm chỉ tay vào chỗ này: “Chúng mày ngủ ở đây đi, giường trên hay giường dưới, thích như nào thì ngủ như thế, trong phòng tắm có nước, mười một giờ đêm sẽ cắt, chúng mày tự mình lo liệu đi ha.”

Lâm Gia nhìn vật gì đó bị ném xuống đất, lại nhìn lướt qua chiếc giường bẩn, do dự một chút, hỏi: “Những thứ này là…”

Chủ quán khoát khoát tay cắt ngang: “Mày quản cái đó làm quái gì, dù sao cũng đưa tiền rồi, ở đó lo mà ngủ đi.”

Một tiểu lão đầu* qua đây nhặt mấy món đồ, quái gở trêu Lâm Gia, cười vang thành tiếng: “Đang yên đang lành trọ ở đây làm cái gì, có một số người đúng là không thể hiểu nổi!”

(* Cái này mình cũng không biết dịch sao cho sát nghĩa nữa…)

Lâm Gia nhíu mày lại, đối diện nhìn Khương Xá, ngược lại có chút bất an. Chủ quán cũng không để ý bọn họ nghĩ gì, vứt cho bọn họ một cái chìa khóa sau đó liền rời đi. Khương Xá vỗ vỗ vai cậu: “Tùy cơ ứng biến đi.”

Lâm Gia thở dài, gật đầu, khom người thu dọn đi tới bên giường.

Cái giường này cũng thật là quá bẩn đi, vừa tỏa ra một mùi ẩm mốc hôi thối, mặt trên còn có một tầng dày bụi bẩn, dọn dẹp hồi lâu cũng đều thấy không sạch, không thể làm gì khác hơn là dùng quần áo trải lên phía trên. Lăn lộn bên ngoài cả một buổi chiều, buổi tối người thuê trọ ở đây lục đục trở về, Lâm Gia lúc này mới phát hiện, chỗ này nam nữ ở lẫn lộn cùng nhau.

Bọn họ nhận ra hai thiếu niên trẻ tuổi, hiếu kì không nhịn được hỏi vài câu, bất quá đa số đều hỏi hai người từ đâu đến, nhà ở nơi nào, sao lại đi tới chỗ này, bố mẹ thế nào lại bỏ mặc con cái như vậy các loại.

Hai người họ chưa từng đi học, không có chỗ ở, không có cha mẹ, một câu cũng không trả lời được, sau cùng cảm thấy hỏi người khác như vậy có chút vô vị nhạt nhẽo liền giải tán.

Buổi tối ăn một ít bánh quy nén, đi vào bên trong phòng tắm nhanh chóng tắm nước nóng, hai người dọn dẹp một chút dự định ngủ trên giường. Trước đây Khương Xá ngủ giường trên, Lâm Gia ngủ giường dưới, lúc này bọn họ chính là như vậy. Qua mười một giờ, bọn họ về cơ bản đã quen với những người cùng phòng, còn một hai người chưa về, nghe nói là đi làm tăng ca. Lâm Gia bình thản, lúc đó Khương Xá đang trong phòng tắm, có một bác gái lớn tuổi ở phía sau huých Lâm Gia một cái, hỏi: “Hai đứa ngủ ở giường này à?”

Lâm Gia bối rối một chút, gật đầu.

Bác gái kia do dự một chút: “Ra ngoài sống cũng không dễ dàng gì, hai đứa buổi tối nhớ cẩn thận một chút, chỗ này có mấy người ngang ngược lắm.”

Lâm Gia nói một tiếng cảm ơn, âm thầm ghi nhớ, Khương Xá vừa tắm xong đi ra, bác gái kia cũng vừa vặn rời đi, không khỏi cảm thấy khó hiểu: “Làm sao vậy?”

“Chỉ là hỏi một chút thôi, không có gì.” Lâm Gia hy vọng hôm nay có thể ngủ một giấc ngon lành, cười cười, cái gì cũng không nói.

Khương Xá cái hiểu cái không gật đầu, hắn mới vừa gội đầu, khăn lông ướt nhẹp trên đầu trên mặt, Lâm Gia thấy mấy lọn tóc vẫn chảy nước tí tách không thể làm gì khác, đứng dậy ấn hắn xuống, thuận tay cầm lấy khăn lông, tức giận mắng vài câu: “Mùa đông lạnh như vậy không lau khô tóc là dễ bị bệnh lắm nha!”

Khương Xá nháy mắt mấy cái, khóe mắt cùng chân mày đều mang ý cười: “Vậy làm phiền cậu.”

Lâm Gia nặng nề xoa đầu hắn mấy cái: “Làm bậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.