Tổng Tài, Tổng Tài! Tôi Đến Bắt Ngài Đây

Chương 6: Chương 6: -Xem mắt-




Sau khi ăn bữa sáng xong xuôi, An Kỳ vớ lấy chìa khóa xe để trên bàn, đứng dậy:

Con chào ba mẹ, con đi đây ạ. Không đợi hai người họ trả lời An Kỳ đã rời khỏi. Bác quản gia thấy vậy cũng bèn đi theo. Quản gia đã mở sẵn cổng vội đứng về một bên để An Kỳ thuận tiện đi qua. Thấy cổng đã được mở rộng, An Kỳ liền cho xe chạy đi.

Thời tiết hôm nay phải nói vô cùng dễ chịu. Mặc dù hiện giờ đã bước sang mùa hè nhưng nó cũng không quá nóng mà thay vào đó là những cơn gió nhè nhẹ thổi qua, từng ánh nắng chiếu xuống hai bên đường, không khí trong lành thật khiến người ta cảm thấy dễ chịu. An Kỳ vừa lái xe vừa tận hưởng bầu không khí tuyệt dịu này, chẳng mấy chốc đã đến Thương Thịnh. Chiếc xe dừng lại tại một tòa cao ốc. An Kỳ ở trên xe chợt thấy một người thanh niên bước về phía này.Thấy vậy cô liền mở cửa bước xuống, người thanh niên đi tới nói:

Thưa chủ tịch, để tôi cất xe cho ạ. Vừa nói người thanh niên vừa dơ hai bàn tay ra trước mặt An Kỳ.

Hóa ra là bảo vệ.

An Kỳ đưa chiếc chìa khóa cho cậu, cười nhẹ:

Vậy cảm ơn cậu.

Thấy cô nói vậy, người thanh niên vội nhận chìa khóa từ tay cô nói:

Dây là công việc của tôi mà. Nói xong, người thanh niên bước vào xe khởi động cho chiếc xe di chuyển.

An Kỳ tinh thần rất hưng phấn vì đây là hôm đầu tiên cô đi làm, mặc dù cách đây ít hôm cô quyết liệt phản đối việc mình tiếp quản Thương Thịnh nhưng thực tế thì lại khác xa. Không suy nghĩ thêm, An Kỳ liền tiến vào tòa cao ốc trước mặt. Vừa bước vào cửa, đi qua quầy lễ tân, hai cô gái thấy An Kỳ đi tới vội cúi đầu chào:

Chào chủ tịch.

Vì đây là vấn đề nội bộ nên An Trạch cũng không mở họp báo tránh những chuyện phiền phức, ồn ào từ đám phóng viên vì thế mà thay đổi người tiếp quản ông đã cho Bách Dạ thông báo tới mọi người trong tập đoàn. An Kỳ thấy vậy, cô khẽ gật đầu rồi rời đi. Hai cô gái thấy An kỳ đi xa thì bèn bàn tán:

Chủ tịch chúng ta quả đúng thật xinh đẹp mà. Vô cùng có khí chất.

Đúng vậy, đúng vậy, còn trẻ thế này mà đã làm chủ tịch rồi, thật khiến người khác ngưỡng mộ mà.

An Kỳ đi được một đoạn thì lại có người chào hỏi, cô cũng chỉ gật đầu cười nhẹ cho đến lúc tới phòng chủ tịch. An Kỳ vừa mở cửa thì đã thấy Bách Dạ đang bận bịu sắp xếp đống tài liệu ở trên bàn, nghe thấy tiếng cửa mở, anh bèn nhìn lên thấy An Kỳ đứng ngay đó. Tạm thời bỏ đống tài liệu trên tay xuống, cúi đầu nói:

Chào chủ tịch.

Những người khác chào mình như vậy An kỳ cảm thấy rất bình thường nhưng khi nhìn thấy Bách Dạ làm vậy thì cô cảm thấy không quen cho lắm. Vì là trợ thủ bên cạnh An Trạch, ngay từ nhỏ An Kỳ đã biết Bách Dạ. Hồi cô 10 tuổi, An Kỳ nghịch vô cùng, có hôm cô đi tới chỗ hai người tập luyện, thấy trên bàn cách đó không xa có một khẩu súng, An Kỳ bèn tiện tay lấy nghịch, lỡ tay làm viên đạn bắn ra ngoài, may thay nó không làm cô bị thương. Vì hôm đấy ba mẹ cô đi công việc nên không có nhà, Bách Dạ chịu trách nhiệm trông nom An Kỳ. Nghe thấy tiếng động, Bách Dạ vội đến, thấy cảnh tượng trước mắt, anh liền chạy tới đoạt lấy khẩu súng trong tay An Kỳ đặt nó về lại vị trí cũ, kiểm tra khắp người cô xem có bị thương không. Xong thấy không có gì đáng lo, anh thầm thở phào, nghiêm mặt nhìn An kỳ:

Tiểu thư có biết như vậy là rất nguy hiểm không?

Giọng điệu Bách Dạ vô cùng trầm cho thấy anh đang rất tức giận mà mỗi lần thấy anh như vậy An kỳ vô cùng sợ, lùi lại vài bước:

Xin lỗi, xin lỗi, lần sau tôi sẽ không thế nữa.

Nói thật dù có sợ Bách Dạ nhưng An Kỳ lại vô cùng yêu quý anh An Kỳ xem Bách Dạ như anh trai mình vậy vì thế mà thấy bộ dạng Bách Dạ hiện giờ An Kỳ có đôi chút khó chịu.

Ấy, anh không cần phải như bọn họ đâu, chào bình thường là được rồi mà. Nói đoạn cô bước tới chỗ Bách Dạ, ngồi xuống chiếc ghế.

Bách Dạ thấy vậy liền đứng thẳng người, xoay lại về phía bàn, chưa kịp mở lời An Kỳ đã nói:

Anh chưa ăn sáng mà, chỗ này cứ để cho tôi, anh đi trước đi. Vì Bách Dạ đến sớm hơn cô để chuẩn bị tài liệu cho mình mà chưa kịp ăn gì, điều này cô nghe An Trạch nói trong bữa ăn.

Vâng. Bách Dạ nghe vậy cũng không phản đối bèn xoay người ra ngoài.

Giờ căn phòng chỉ còn lại một mình An Kỳ, cô nhìn một lượt tất cả đống trước mặt thở dài. Sao mà nhiều quá vậy. Cô vớ lấy một tập mở ra xem. Bên trong nào là những ý tưởng về dự án cần cô phê duyệt, xong sổ sách về Thương Thịnh trong một tháng qua, nói chung là vô số. An Kỳ thấy mà ngán ngẩm. Cầm cây bút cạnh đó bắt đầu xử lý. Vì đã được An Trạch nói qua nên cô cũng không thấy bỡ ngỡ trong việc xử lý đống tài liệu này, cũng không mấy khó khăn. Cứ như vậy cho tới một khoảng thời gian, chợt điện thoại cô đổ chuông, An Kỳ tay phải cầm bút, tay trái cầm điện thoại mắt nhìn chăm chăm vào số liệu trước mắt:

Alô.

Thấy trong điện thoại đầu dây bên kia vang lên tiếng của phụ nữ:

Đang ở tập đoàn à?

Nghe giọng điệu đó An Kỳ đsx biết là ai, nói lại:

Ừ, đang phải xử lý hàng đống đây này.

Vậy cậu có tiện ra đây chút không, tớ có chuyện muốn nói. Hạ Lâm nói.

An Kỳ dừng động tác, vội liếc nhìn đồng hồ, Hạ Lâm gọi đến vừa khéo là giờ ăn trưa:

Tiện chứ, cậu nói địa chỉ đi tớ tới liền. Nói xong An Kỳ bèn gạt đóng tài liệu sang một bên, lấy chiếc túi sách cạnh đó mở cửa rời đi.

Địa điểm hẹn là một quán cafe cách chỗ cô không quá xa, rất nhanh An Kỳ đã tới nơi. Vì bây giờ đã là trưa nên quán rất đông khách, An Kỳ phải vất vả lắm mới tới chỗ Hạ Lâm ngồi. Ngồi xuống, An Kỳ vội nói:

Có chuyện gì mà nghe giọng cậu có vẻ nghiêm trọng vậy?

Nói đoạn đúng lúc phục vụ đi tới chỗ cô:

Dạ cho hỏi quý khách muốn dùng gì ạ?

Cho em một ly cafe. An Kỳ trả lời.

Đợi sau khi cô phục vụ đi, Hạ Lâm mới lên tiếng:

Ba mẹ bắt mình đi xem mắt.

Nghe được câu nói của Hạ Lâm, An Kỳ ngạc nhiên chưa kịp nói thì cô phục vụ mang nước tới:

Của quý khách đây ạ.

Cảm ơn.

Sau khi người đó đi xa, An Kỳ mới hỏi:

Xem mắt á?

Hạ Lâm thở dài bèn nói lại câu chuyện. Đây chính là vấn đề mà hôm ở The King Hạ Lâm phải về gấp. Nghe Hạ Lâm kể xong, An Kỳ mới nói:

Nói cho cùng là hai bác muốn cậu gặp mặt người đó?

Hạ Lâm gập đầu:

Đúng vậy, nhưng cậu cũng biết tớ có người trong lòng rồi mà.

Điều này đúng là An Kỳ biết thật. Cô thầm cảm thấy vui vì cũng may ba mẹ cô cũng chỉ muốn cô tiếp quản Thương Thịnh chứ đi xem mắt thì có đánh chết cô cũng không đi. Chuyện này quả thực khó giải quyết.

Hay cậu nói sự thật cho hai bác biết đi.

Tớ cũng muốn lắm nhưng cậu cũng biết tính ba mình rồi đấy.Nếu như tớ không ra mắt hai người thì đời nào ba tớ chịu.

Một lúc sau, An Kỳ lên tiếng:

Thế khi nào cậu đi.

Trưa mai rồi. Hạ Lâm thở dài.

Tớ sẽ đi thay. An Kỳ nói một cách dứt khoát.

Việc đi xem mắt mà nói cũng chỉ là ba mẹ Hạ Lâm lo cho cô mà thôi. Vì cô và Hạ Lâm không bao giờ xuất hiện trước ống kính nhà báo nên mọi người cũng chỉ nghe thấy rằng hai nhà có hai cô con gái thôi chứ đã thấy mặt bao giờ đâu. Cũng chính vì điều này mà An Kỳ mới quyết định như vậy.

Làm vậy liệu có được không? Hạ Lâm nói bằng vẻ ái ngại.

Không sao đâu, chỉ cần mình không nói cho hai bác biết là được mà. An Kỳ nói.

Hạ Lâm nghe vậy mà trong lòng dễ chịu đôi chút:

Vậy cảm ơn cậu nhé, yên tâm ơn huệ này tớ không bao giờ quên đâu.

Đứa ngốc này, ơn huệ gì chứ. Vậy trưa mai mấy giờ? An kỳ cười nói.

12 giờ nhé, địa điểm thì tí về tớ nhắn sau. Nói đoạn Hạ Lâm đưa hình ảnh của người đó cho An Kỳ xem.

Hai người nói chuyện một lúc thì cũng đến giờ. An kỳ liền tạm biệt Hạ Lâm về Thương Thịnh.

Trưa hôm sau, vì chuyện đi xem mắt nên An Kỳ đến tập đoàn sớm hơn hôm qua, nhanh chóng giải quyết đống tài liệu, lúc cô xử lý xong xuôi thì cũng đúng lúc đến giờ hẹn. Hôm nay cô mặc rất đơn giản. Một chiếc áo phông không quá bó sát rất dễ chịu, phía dưới mặc chiếc quần bò bó sát làm tôn lên đôi chân dài thon gọn. Tới chỗ hẹn, An Kỳ đã thấy người đàn ông đã ngồi đó. Vì hôm qua Hạ Lâm có đưa cho cô bức ảnh nên An Kỳ nhìn qua là nhận ra. An Kỳ tiến tới chỗ người đó:

Chào anh.

Người đàn ông nhìn An Kỳ, nét mặt sửng sốt, ngạc nhiên. An Kỳ thấy vậy nhíu mày nhìn anh. Thấy mình thất thố, người đàn ông bèn ho hai tiếng, nói:

Xin chào. Cô Hạ ngồi đi.

An Kỳ không lấy một động tác dư thừa, thẳng thừng ngồi xuống.

Anh biết tôi?

Nhớ lại vẻ mặt vừa rồi của mình, người đàn ông vội xua tay nói:

Ấy, không có, cô Hạ nghĩ hiểu lầm rồi.

Không để An Kỳ lên tiếng, người đàn ông vẻ mặt phóng khoáng, cười nói:

Tôi tự giới thiệu, tôi tên là Trịnh Vĩ.

Hạ Lâm nói ba mẹ không nói cho cô biết tên người đàn ông đó, nên An Kỳ cũng không biết nốt, nhưng giờ thì cô biết rồi.

Thì là người Hạ Lâm gặp mặt tên là Trịnh Vĩ. Bỗng nhiên cô thấy tên này nghe quen quen nhưng mãi không nhớ ra rằng mình đã nghe thấy ở đâu.

Tôi đã gọi nước cho cô luôn rồi. Không thấy An Kỳ trả lời, Trịnh Vĩ bèn lên tiếng.

Nghe vậy cô mới để ý rằng trước mặt mình có một cốc nước. Xem ra người đàn ông này là một tay sát gái đây, cũng hiểu tâm lý của phụ nữ phết đấy chứ. An kỳ thầm nghĩ.

Cảm ơn.

Trịnh Vĩ nhìn An kỳ hòi lâu, nói:

Quả nhiên cô ở ngoài đẹp hơn trong hình nhiều.

Nghe thấy câu nói của anh, An Kỳ bèn thấy suy nghĩ của mình là vô cùng chính xác.

Anh Trịnh quá khen rồi. An kỳ cười đáp.

Xong cô nói:

Tôi nói luôn nhé. Tôi biết là cuộc gặp mặt ngày hôm nay là do Anh Trịnh đây bị ép buộc, vì vậy mà hai chúng ta cũng không cần phải quá coi trọng. Nói cho cùng là cũng chỉ gặp cho có lệ thôi, anh không cần bận tâm mà tôi cũng vậy.

Một cô gái thẳng thắn.

Nghe cô nói vậy Trịnh Vĩ thầm nghĩ. Một lát sau anh mới nói:

Sao cô Hạ lại cho rằng tôi là bị ép buộc?

An Kỳ sắc mặt đanh lại. Người đàn ông này quả thực khó đối phó mà. Một lúc sau, cô nói:

Vậy theo anh là gì? Dù sao cũng chỉ là sắp xếp mà thôi.

Trịnh Vĩ nở nụ cười tươi roi rói, nói:

Ấy, tôi không có ý gì cả. Chỉ là cảm thấy rằng hai ta rất hợp nhau đấy chứ.

Con mắt nào của anh ta thấy hai người họ hợp nhau vậy? An Kỳ thấy nụ cười của Trịnh Vĩ tim gan bèn thấy ngứa ngáy. Cái gì đây?

Hợp nhau chỗ nào vậy? An kỳ hỏi.

Muốn biết có hợp nhau hay không thì cô chỉ cần dành cho tôi một ngày là biết ngay thôi.

Một ngày ở bên cạnh anh ta? Lấy suy nghĩ đó ở đâu ra vậy? An Kỳ nghĩ đi nghĩ lại bèn thấy nếu như cứ dây dưa với loại người này mãi thì cũng không tốt cho cả cô và Hạ Lâm, bèn đồng ý:

Vậy được thôi, có điều địa điểm sẽ do tôi chọn.

Được thôi.

An Kỳ quả thực không muốn nán lại thêm một chút nào nữa, bèn lên tiếng:

Nếu như không còn gì thì tôi xin phép đi trước. Nói đoạn An Kỳ đứng dậy thẳng thừng rời đi.

Trịnh Vĩ quay lại nhìn bóng dáng cô, ý cười trên ánh mắt càng đậm hơn thiếu chút nữa là cười ngay tại trận. Quả thực giờ phút này anh chỉ muốn cười thật to cho đã nhưng không muốn bị mất hình ảnh nên phải kìm hãi lại. Móc chiếc điện thoại ra nhắn một tin:

Người anh em, tôi có chuyện này vô cùng thú vị muốn kể với cậu.

Ha ha, không tra ra được từ chỗ Tả Dật thì anh đây sẽ moi thông tin từ cô gái này vậy. Tả Dật à tả Dật, cậu không muốn kể chuyện này với tôi thì tôi bèn tìm đến người ta vậy. Trịnh Vĩ nghĩ thầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.