Tổng Tài, Tổng Tài! Tôi Đến Bắt Ngài Đây

Chương 60: Chương 60




Tại phòng giám sát, Lương Vệ Thành đang chăm chú nhìn vào màn hình lớn trước mắt. Màn hình phản chiếu bóng dáng hai người một nam một nữ đang tháo chạy trên hành lang, bên khác chiếu đến hình ảnh của hai người đàn ông đang đối đầu với nhau, ánh mắt Lương Vệ Thành bỗng có chút biến chuyển, lão nói với cận vệ bên cạnh:

“Thằng đang đứng cùng với Mặt Sẹo là ai?”

Tên cận vệ nhìn Bách Dạ đang phủ lớn trên màn hình, một lúc sau nói:

“Em cũng không biết ạ. Nhưng em thấy hai người bọn họ có vẻ quen biết nhau.”

Lương Vệ Thành nghe vậy không nói gì, với mấy tên cấp dưới lão không quan tâm tới mấy cái quá khứ của bọn chúng, chỉ cần bọn chúng làm được việc, cung phục lão.

Tại hành lang, Tả Dật cùng An Kỳ đang chạy ngược lại phía căn phòng của Lương Vệ Thành, bởi nếu muốn cứu A Tiêu thì chỉ còn cách tìm đến chỗ Tiểu Đoá, chỉ có con bé mới có thể chỉ cho An Kỳ chỗ của đó.

“Chạy đến chỗ rẽ kia, chúng ta sẽ vào căn phòng cạnh đấy.”

Đó là phòng của Tiểu Đoá. An Kỳ vừa chạy đồng thời chỉ tới vị trí mà bọn họ đến.

“Được.”

Trong hai người chỉ có An Kỳ là người đã đi qua hết dọc hành lang này, nếu cô nói vậy ắt hẳn là có nguyên nhân. Hai người đó chạy thẳng đến chỗ An Kỳ bảo thì đột nhiên phía trước xuất hiện bóng dáng hai người đang chạy ngược về hướng bọn họ. Hai người đồng thời dừng lại, ánh mắt cảnh giác nhìn về hai chiếc bóng đang tiến về phía mình, nhưng không được bao lâu thì một giọng bói cất lên:

“Họ đây rồi.”

Giọng nói đó là của phụ nữ. Hai người lấy làm lạ, từ lúc bị bắt vào đây, ngoài An Kỳ ra thì không có lấy một người phụ nữ nào, toàn bộ đều là đàn ông. Nhưng hai người chắc chắn giọng nói vừa cất lên là của phụ nữ.

Nếu vậy, lẽ nào lại là....

“An Kỳ.”

Lần này là gọi thẳng tên cô, không còn nghi ngờ gì nữa. Hai người phía trước dừng lại trước mắt An Kỳ và Tả Dật, người con gái bất thình lình vồ lấy An Kỳ:

“Cuối cùng cũng tìm được cậu rồi.”

Hạ Lâm vừa thấy thì liền chạy đến ôm trầm lấy An Kỳ, giọng nói cũng đã lạc đi.

Bị ôm đột ngột, An Kỳ thiếu chút nữa là ngã nhưng rất may đã được Tả Dật đỡ đằng sau. An Kỳ quay ra sau:

“Cảm ơn.”

Sau đó nhìn sang cô bạn thân đang bám lấy mình không buông:

“Được rồi mà, cậu bình tĩnh chút.”

Vì quá vui mừng khi gặp lại nên Hạ Lâm không kịp nhìn bộ dạng bây giờ của cô. Sau khi đã ổn định, lúc này Hạ Lâm mới nhìn người trước mắt mình, phát hiện ra chiếc áo khoác ngoài mà An Kỳ đang mặc là của Bách Dạ nhưng phần dưới chân thì đã bị rách một đoạn do chính tay An Kỳ xé đi. Đầu tóc cô rối bời, khi nhìn xuống hai cánh tay thì thấy đều bầm tím cả. Hạ Lâm sốt sắng nói:

“Sao lại thành ra thế này? Bọn chúng đã làm gì cậu?”

Nghe câu hỏi của Hạ Lâm cô chợt nhớ lại tình cảnh khi còn ở trong căn phòng đó thì chợt rùng mình, ngoài miệng thì nói không sao:

“Yên tâm, bọn chúng chưa làm gì cả. Ngược lại, cậu có làm sao không?”

Nói xong An Kỳ liền quan sát từ đầu đến chân Hạ Lâm, phát hiện không có gì đáng lo ngại thì An Kỳ mới yên tâm.

“Tớ không sao cả. Mà Bách Dạ đã đến đây rồi à?”

An Kỳ nói:

“Bọn tớ gặp anh ấy rồi, cũng nhờ anh ấy mà bọn mình mới chạy thoát được đến đây.”

Nói tới bỗng cô không biết rằng mọi chuyện ở đó ra sao, lâu vậy rồi nhưng không thấy Bách Dạ quay lại.

Trịnh Vĩ bước đến bên Tả Dật, cũng quan sát cậu bạn rồi vỗ mạnh một cái vào vai anh:

“Không sao là tốt rồi.”

Tả Dật ngoại trừ hai cánh tay cũng bầm tím giống An Kỳ thì toàn thân đều ổn cả. Anh nói với Trịnh Vĩ:

“Mấy người vào đây không bị phát hiện sao?”

Trịnh Vĩ làm vẻ vỗ vỗ ngực nói:

“Đương nhiên là không, nếu không thì làm sao bọn tớ gặp được hai người. Nói tới mấy tên lính canh ngoài kia không làm khó được tớ đâu.”

Khi bọn họ phát hiện ra Cảnh Hạo không còn trong nhà, đoán chắc được ông sẽ đến đây nên ba người đã cùng nhau vào rừng đi tìm, trong lúc tìm kiếm thì ba người có nghe thấy tiếng nói của một nhóm người thì phát hiện đó là mấy người An Kỳ, Trịnh Vĩ chuẩn vị xông ra thì bị Bách Dạ ngăn lại thế là cả ba người cùng theo sát bọn họ.

Sau khi thấy hai người được bọn chúng đưa vào nên trong căn cứ, Bách Dạ đã cẩn thận quan sát xung quay thò thấy ngoài mấy tên lính canh ra thì không còn một ai khác. Hạ Lâm ở lại, Bách Dạ cùng Trịnh Võ xông ra làm một trận ẩu đả bên ngoài. Sau khi đã đánh bại được bọn chúng, Bách Dạ ra hiệu cho Hạ Lâm đi ra và cả ba khi đi vào căn cứ đã chia nhau ra tìm An Kỳ và Tả Dật.

An Kỳ thấy Hạ Lâm, Bách Dạ, Trịnh Vĩ cả Cảnh Hạo đều có mặt nhưng lại thiếu mất Thẩm Chân:

“Vậy dì Thẩm đâu?”

Hạ Lâm nói:

“Ban đầu dì Thẩm định theo bọn mình, nhưng mình đã bảo dì ở lại, phải nói mãi dì mói chịu.”

Bốn người đã có mặt tại giữa hành lang, giờ việc tìm A Tiêu và giải thoát cho Cảnh Hạo chỉ còn vấn đề thời gian. Tả Dật nói:

“Không còn nhiều thời gian đâu, cùng nhau đi tìm thôi.”

Quay trở lại với mục đích chính, cả bốn ngươi cùng nhau chạy tới cuối dãy hành lang thì bị một nhóm từ 5 đến 6 người chặn ở trước mắt.

Bên trong phòng giám sát, Lương Vệ Thành đã chứng kiến toàn bộ cảnh hội ngộ của bọn họ, nói với tên cận vệ:

“Cho người tập kích, nhớ là không được động tới hai đứa kia, chúng là món hàng rất có giá trị, đặc biệt là con ả đó.”

Lão vừa ra lệnh vừa chỉ vào An Kỳ và Hạ Lâm trên màn hình.

“Vâng, thưa đại ca.”

Đám người đó là do Lương Vệ Thành sai tới, dẫn đầu là tên A Phúc. Tả Dật và Trịnh Vĩ tiến lên đầu che cho An Kỳ và Hạ Lâm

“Chúng mày ngoan ngoãn giao hai đứa kia ra đây, bọn tao sẽ nương tay. Nên nhớ đại ca đang theo dõi nhất cử nhất động của chúng mày đấy.”

Bốn người họ sao lại không biết chuyện này, Lương Vệ Thành sẽ không để bọn họ đạt được mục đích dễ dàng như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.