Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 98: Chương 98: Em đừng thất hẹn...




Chương 86: Em đừng thất hẹn...

Trước ngày khởi hành đa phần Tư Cảnh Hàn đều bận, hắn phải hoàn thành cho xong dự án ở thành Tây. Hạng mục này bề ngoài tuy đã đâu vào đấy nhưng vẫn còn chưa một buổi đấu giá chưa hoàn thành để đi đến ký kết hợp đồng, vạn nhất vẫn có bất trắc xảy ra thì thiệt hại khó mà đông đếm.

“Giá chúng ta ra lần này ngoại trừ Tề gia cần phải đề phòng thì những người khác không cần lo nữa, nhưng dựa theo tính cách của cậu ấy lần này thì chắc sẽ không buông tha.”

Tề Thiếu Khanh trở về nước ngày hôm trước thì hôm sau Lạc Tư Vũ cũng có mặt ở thành phố K, bây giờ thì ngồi đàng hoàng trong phòng làm việc cùng Tư Cảnh Hàn thảo luận, không phân cấp trên cấp dưới gác chân lên bàn trà của Tư Cảnh Hàn.

Vì đang nói chuyện công nên Tư Cảnh Hàn không để ý những tiểu tiết nhỏ, nhưng vừa thấy mũi giày của Lạc Tư Vũ chạm vào chậu lan hồ điệp của Hoắc Duật Hy mới mua thì mi tâm của hắn hơi nhíu lại: “Mặc Lạc Phàm qua đó không bao lâu mà cậu đã lây tính xấu của tên đó rồi sao?” Hắn vừa nói vừa đem chậu hoa đi chỗ khác, tiện tay đặt trước mặt mình, ngón trỏ hơi nâng lên rẩy rẩy lên cánh hoa, chỉnh cho nó về vị trí thuận mắt.

Lạc Tư Vũ nhìn động tác nhẹ nhàng đó của hắn thì cười giễu, “Tiểu Hy thật khéo chọn, ngoài trời tuyết rơi đến không thông đường xe chạy, lại mang một chậu hoa trồng trong phòng làm việc.”

“Hoắc Duật Hy là muốn đem nó tới đây để sưởi thôi, loài này không phù hợp với nhiệt độ quá thấp.”

Lạc Tư Vũ gật gật đầu, xem như lĩnh giáo một chút bản lĩnh kiên nhẫn với phụ nữ của Tư Cảnh Hàn. Trở lại với vấn đề còn đang dang dở, hắn hỏi tiếp:

“Xong chuyện lần này sẽ đưa Tiểu Hy đi chơi sao?”

“Ừ, ba ngày cuối tuần.”

“Có vẻ lần này đi cậu rất vui.”

“Ừ, đã lâu rồi không nghỉ dưỡng, đi Hồ Nam một chuyến cũng coi như lấy lại không gian yên tĩnh.” Tư Cảnh Hàn không hề phủ nhận, thậm chí trên môi còn treo ý cười trông rất bắt mắt.

Lạc Tư Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ sát mặt đất, tuyết rơi không dày nhưng vẫn đủ làm người ta xuýt xoa khi ra đường, “Buổi đấu thầu ngày mai cậu đích thân đi hay để mình đi?”

“Để mình đi, chắc Tề gia cũng có nhiều chuyện để nói với mình.” Tư Cảnh Hàn cười một cái rõ ràng hơn, lấy bình tưới dưới góc bàn đem lên xịt xịt giữ ẩm cho chậu lan, xong động tác lại tăng nhiệt độ trong phòng ấm thêm một chút. Mong rằng chậu lan sẽ không vì bị lạnh mà rụng nụ, nếu không Hoắc Duật Hy lại không vui.

“Giá đấu lần này nếu bị thất bại thì thế nào?” Lạc Tư Vũ hỏi thẳng, hắn nâng mắt nhìn Tư Cảnh Hàn muốn xem xem hắn có thái độ gì. Tư Cảnh Hàn dường như biết trước câu hỏi này, không nặng không nhẹ đáp rất nhanh: “Thì vẫn đi thôi. Đã hẹn với Hoắc Duật Hy không được thất hứa rồi.”

Lạc Tư Vũ nhìn Tư Cảnh Hàn, trong lòng một nét do dự thoáng qua, muốn nói nhưng lại thôi. Bởi vì hắn biết, Tư Cảnh Hàn có thể vì lời hứa mà không bao giờ thất hẹn, nhưng còn Hoắc Duật Hy, cô có chấp nhận đi cùng Tư Cảnh Hàn hay không?

Một người ngoài cuộc như hắn, cũng rối rắm trăm bề. Và cuối cùng, hắn đành im lặng, vì trong mắt hắn Hoắc Duật Hy là vô tội, còn Tư Cảnh Hàn càng đáng thương.

Buổi đấu giá ở thành Tây diễn ra trước một ngày Hoắc Duật Hy và Tư Cảnh Hàn xuất phát, sáng sớm hắn đã rời biệt thự lên xe đi mất, còn căn dặn người ở nhà để cô ngủ thẳng giấc không cần gọi dậy, hôm nay hắn cho cô ở nhà để chuẩn bị không phải đến công ty.

Hoắc Duật Hy ngủ vùi trong chăn đến khi hơi ấm bên trong không còn đông đầy nữa mới giật mình tỉnh giấc, vị trí bên cạnh đã trống không, bên ngoài trời vẫn còn mù mịt mây nên trong có vẻ còn sớm nhưng thật ra đã hơn chín giờ. Cô hoảng hốt bật dậy, dây áo ngủ trên vai trượt xuống để lộ mấy vết đỏ ám muội, đầu tóc bù xù y hệt vừa từ chiến trường trở về, khuôn mặt ủ dột và uể oải do ngủ quá nhiều.

Cô ngó nghiêng ngang dọc, tìm cách cố trông mong hình bóng Tư Cảnh Hàn còn ở đây, vậy mà tất cả đều lặng yên, hắn đã đi làm thật rồi!

Thôi không xong rồi, trễ như thế vì sao không có ai gọi cô hết vậy?

Không cần suy nghĩ cô cùng tốc độ ánh sáng để lao ra ngoài, cũng không mang kịp dép mà lao về phía trước.

Vốn dĩ cô đã xông ra ngoài luôn rồi nhưng đúng lúc tay chạm vào nắm cửa thì có điểm bất thường, nhìn xuống thấy trên đó có dán một mẫu giấy. Trong đó viết:

Mặc quần áo tử tế, đi dép vào rồi xuống tầng ăn sáng! Hôm nay cho em nghỉ.

Một câu ngắn gọn, xúc tích đúng là phong thái làm việc của Tư Cảnh Hàn, ngay cả nét chữ như rồng bay phượng múa cũng chính xác là của hắn. Cô ngẩn người mấy giây, rồi lập tức phản ứng vui mừng cầm mẩu giấy nhảy lên.

Ya ha... Nhưng thoáng suy nghĩ lại một chút lại thấy không đúng.

Bình thường có ai viết ghi chú để lại mà dán lên nắm cửa đâu?

Hơn nữa sao hắn biết bây giờ cô ăn mặc không tử tế, còn không đi dép lê mà dặn thế này nhỉ?

Nhưng mà cũng đúng, nếu hắn đặt mẫu giấy này trên bàn đèn bên cạnh thì chắc chắn vừa rồi cô sẽ không thấy rồi đem bộ dạng thê thảm này lao xuống tầng, rồi bày ra vẻ hớt hải chạy khắp nơi hỏi phải làm sao. Thật xấu hổ! Tự cô nghĩ cũng cảm thấy xấu hổ. May thật, nhờ tính cách quái gỡ của hắn mà cô không phải mất mặt.

Hoắc Duật Hy vỗ vỗ ngực, xoay gót vào trong lần nữa, nhưng cô không biết rằng Tư Cảnh Hàn cố tình đặt ở đó là vì hắn quá hiểu rõ tính cách và hành động của cô luôn hấp tấp, vội vàng khiến người ta phải lo lắng.

Đến khi tùy tiện mặc xong một chiếc váy công chúa màu hồng, chân ren cô mới mò xuống phòng bếp tìm Hàn thúc nhưng thúc ấy đã ra nhà kính trồng hoa để xem tình hình đám hoa tulip vừa nhập về thế nào, thấy thế Hoắc Duật Hy cũng không đi làm phiền, bởi vì quan trọng là cô rất đói, Tiểu Mễ vừa đem phần ăn lên cô đã một mạch ăn mấy cái bánh trứng không nói năng gì.

Giờ này ở nhà đúng là thoải mái vô cùng, vừa có lò sưởi, vừa có thức ăn ngon, chả bù lăn theo Tư Cảnh Hàn chạy đông chạy tây, thật vất vả.

“Hắn nói mấy giờ thì về thế?” Đến khi được lưng chừng no, cô mới dư sức hỏi thăm Tiểu Mễ.

“Tiểu thư đang nói thiếu chủ sao? Cái này thì em cũng không chắc, nhưng nghe thiếu chủ nói với Hàn quản gia vào đầu giờ chiều sẽ về.”

Hoắc Duật Hy ồ một tiếng, xem ra hắn cũng tranh thủ để về sớm để chuẩn bị với cô, thôi thì cô sẽ ngoan ngoãn ở nhà đợi không gọi làm phiền hắn nữa.

Không hiểu hôm nay thế nào cô lại mong ngóng người đàn ông đó trở về như vậy.

Nhưng không phải vì nhớ hắn, mà là vì cô sắp được đi chơi.

Tư Cảnh Hàn ngồi trong buổi đấu thầu, trong lòng có chút nôn nóng, hắn đã xem đồng hồ đến lần thứ năm trong vòng mười phút. Bên trên người chủ trì buổi đấu giá còn chưa công bố, hắn lại phải đợi.

Mao Lập Tát đi ngồi bên cạnh để ý đến hành động của hắn, trong lòng anh thầm suy nghĩ rốt cuộc có chuyện gì mà tổng tài lại gấp gáp đến vậy. Có phải vợ nhà đi sinh đâu mà đứng ngồi không yên.

“Vì sao còn chưa bắt đầu?”

Tư Cảnh Hàn đột ngột hỏi khiến anh a một tiếng, nói khẽ: “À, bởi vì có chút trục trặc nên chủ mảnh đất xin dời lại nửa giờ để công bố kết quả.” Anh nhớ chuyện này đã đề cập qua với hắn rồi mà. Nhìn đến nét mặt nghiêng của Tư Cảnh Hàn, lại nhìn về phía cổ áo của hắn, anh đề nghị: “Tổng tài, hay là anh nhắm mắt tịnh dưỡng một chút, mấy ngày anh cũng liên tục tăng ca, hẳn là đã mệt đi.”

Khuôn mặt Tư Cảnh Hàn hơi lạnh, mấy hôm nay quả thật hắn phải chất chồng công việc để tích thời gian cho chuyến đi với Hoắc Duật Hy, tuy rằng bề ngoài hắn lãnh đạm như không có gì, nhưng quả thật tinh thần chút nặng nề. Chỉ mới đêm qua thôi trở về cũng đã hơn hai giờ sáng, chợp mắt một lát lại phải đi ngay.

Nhưng mà nghĩ đến chuyện ba ngày tới có thể thoải mái dẫn cô đi rất nhiều nơi, hắn lại thấy hưng phấn: “Chuyện tôi dặn cậu đã hoàn thành hết?”

“Vâng vâng, tổng tài anh cứ yên tâm. Mọi thứ đã chuẩn bị chu đáo, chỉ cần anh đến đó thì tất cả mặc hàng đều giảm 50%.”

Tư Cảnh Hàn gật đầu, nhưng mấy giây lại hỏi: “Cậu chắc chắn ở đó trong ba ngày này sẽ không xuất hiện nơi nào bán kem?”

Mao Lập Tát gật đầu, anh gần như giơ tay lên thề thốt: “Tổng tài, anh phải tin tôi, tôi đã cho người đi khảo nghiệm, chỉ cần anh đến đó thì các cả các quầy hàng có bán kem đều tạm ngưng hoạt động phục vụ kem hết.”

“Thật sự không đốt pháo hoa được sao?” Tư Cảnh Hàn lần nữa suy tư nhìn về phía Mao Lập Tát. Anh khóc ròng trong lòng, giải thích lần thứ ‘n’ cho hắn hiểu, “Tổng tài, chuyện này thật sự không được. Bây giờ là mùa đông, hơn cả ba ngày sắp đến ở cổ trấn sẽ có tuyết rơi vào ban đêm nên sẽ không được đâu.”

Anh lần đầu tiên thấy một người muốn bắn pháo hoa vào mùa đông tuyết rơi tầm tả, đã vậy còn vô lý đùng đùng bắt người đang buôn bán làm ăn dẹp tiệm, thà rằng bỏ một số tiền lớn ra đền bù tổn thất còn hơn để Hoắc Duật Hy một cây ăn kem vài đồng. Đã vậy còn quá đáng hơn, bắt người ta đại hạ giá tất cả mặc hàng để Hoắc Duật Hy mua với giá rẻ, rồi ngớ ngẩn sắp xếp mấy gian trò chơi may mắn trúng thưởng để cô đi đến bóc được giải nhất.

Ha ha, đúng là người có tiền suy nghĩ chuyện gì cũng để tiêu tiền mà.

Mao Lập Tát cười, nhưng chẳng mấy vui, vậy mà vừa ngẩn lên nhìn Tư Cảnh Hàn, đôi mắt của anh đã chuyển biến thành sáng quắt: “Tổng tài, hay là để chắc chắn thì tôi và Mạc Doanh sẽ đi theo hỗ trợ, anh thấy thế nào?”

“Được, cậu ở nhà, Mạc Doanh đi.”

“...” Gian thương!

Mao Lập Tát thật muốn hét lên một câu như thế nhưng ngoài mặt vẫn cố gượng cười: “À, tổng tài, tôi đã nghĩ lại rồi, chúng tôi theo sẽ làm phiền không gian riêng của anh, nên tôi và Mạc Doanh đều không đi vậy.”

“Ừ.” Tư Cảnh Hàn giả vờ vô cảm không thèm nhìn ý tứ thật sự của Mao Lập Tát, mà đăm chiêu nhìn về vị trí đáng lẽ Tề Thiếu Khanh nên ngồi ở đó.

Vậy mà anh vắng mặt, chỉ có Thân Hạo Khiêm và Trí Quân đến dự.

“Quý ngài có mặt, thứ lỗi đã phải đợi lâu, và không để làm mất thời gian của quý ngài, buổi đấu thầu của chúng ta hôm nay sẽ bắt đầu sau ba phút nữa.“

Tiếng của người chủ trì thu hút sự chú ý của tất cả người đến dự, Mao Lập Tát cũng ngồi lại ngay ngắn: “Tổng tài, bắt đầu rồi, thật tốt quá!”

Tư Cảnh Hàn vẫn lạnh nhạt ừ một tiếng, trong một khoảnh khắc nào đó hắn nhìn thấy được nét cười trên môi của Thân Hạo Khiêm, anh ấy cũng quay đầu nhìn về phía này, bắt gặp đôi mắt màu lam thì gật đầu một tiếng chào hỏi.

Tư Cảnh Hàn không nói gì, trong đôi mắt mường tượng lại khẩu hình ngôn ngữ trong nụ cười của Thân Hạo Khiêm. Trong lúc mọi người đều chăm chú nhìn về kháng đài, hắn chậm đứng lên.

“Tổng tài, có chuyện gì sao?” Mao Lập Tát chưa hiểu có chuyện gì thì Tư Cảnh Hàn đã bước đi: “Về thôi.”

Hoắc Duật Hy nhìn đồng hồ treo tường đã quá ba giờ mà trước sân xe của Tư Cảnh Hàn vẫn chưa thấy.

Chẳng phải nói là đầu giờ chiều trở về rồi sao? Cô chờ mấy giờ rồi, đồ cần dùng cũng đã chuẩn bị xong hết mà hắn chưa về là thế nào?

Tính khí tiểu thư bắt đầu đốt cháy hết kiên nhẫn của cô, cô giận dỗi mở điện thoại, ấn số gọi vào điện thoại cá nhân của hắn.

Bên kia rất nhanh bắt máy: [Alo?]

“Anh ở đâu?”

Cô không đầu không đuôi đã hỏi một câu chất vấn như vợ nhà.

Bên kia im lặng không một tiếng động, thậm chí cô còn nghe thấy tiếng thở của hắn: [Đang ở công ty. Chờ tôi lâu sao?]

“Anh còn biết là lâu à? Đối mắt của cô linh động liếc qua, nguýt lại: Hay là anh đang nói dối, có phải anh đang ra ngoài với người phụ nữ nào không? Hả? Cho nên mới về trễ?” Cô gắt vào điện thoại một mạch như tra khẩu cung.

Tiếng cười khẽ của Tư Cảnh Hàn vọng vào điện thoại càng khiến Hoắc Duật Hy chói tai: “Cười cái gì chứ? Anh đang ở đâu?”

Tư Cảnh Hàn dời điện thoại sang một bên.

[Tiểu thư Hoắc à, tôi là Mao Lập Tát đây, tổng tài đang họp.]

Lập tức giọng nói của Hoắc Duật Hy tắt lịm, thảo nào lại im lặng đến đáng sợ như vậy.

Bên này phòng họp cũng im lặng như tờ, trố mắt nhìn về phía Tư Cảnh Hàn ngang nhiên nghe điện thoại cá nhân trong phòng họp, đã vậy còn cười đến động lòng như vậy. Không phải buổi đấu thầu thất bại làm hắn bị shock tâm lý rồi chứ?

Mao Lập Tát che mặt lại, hết nói nổi tổng tài lại phá lệ hết lần này đến lần khác vì Hoắc Duật Hy, Lạc Tư Vũ cũng ngồi bên cạnh, thấy vậy hắn lên tiếng thay người đàn ông chỉ chú ý đến điện thoại kia bảo: “Cứ tiếp tục đi.”

“Vâng, vâng.” Trưởng phòng tài vụ gật đầu như giã tỏi, tiếp tục lời phát biểu của mình, nhưng trong lòng lại phát run khi thấy nét ôn nhu của Tư Cảnh Hàn phát ra một cách chói lọi làm ai trong phòng của chao đảo tinh thần.

Hoắc Duật Hy nghe loáng thoáng được tiếng của người đang báo cáo, cô thức thời nhỏ giọng: “Nếu anh bận thật thì tôi không làm phiền nữa, cúp máy đây.”

“Ừ.” Tư Cảnh Hàn nói vậy nhưng vẫn không ấn tắt.

Hoắc Duật Hy bên đây cũng không tắt, hai người thoáng im lặng mấy giây.

“Sao còn chưa tắt?”

“Ừ, chuẩn bị tắt.” Hắn đáp. Nhưng ngón tay vẫn bất động không dập máy.

Cô nhíu mày, “Anh tắt máy đi.”

“Em tắt trước đi.”

“Ừ.” Nói vậy, cô tính làm thật.

“Chờ chút.” Hắn lại ngăn cản. Cô lập tức trả lời: “Có chuyện gì sao?”

“Ở nhà chờ tôi về, không được chạy lung tung gây sự.”

“Biết rồi.” Tưởng chuyện gì quan trọng, cứ dặn câu này mãi ý.

“Còn nữa, không được nửa chừng đổi ý, tôi lát nữa sẽ rất nhanh về tới, chúng ta liền xuất phát luôn.”

“Hả? Đi liền luôn sao?”

“Ừ.” Hắn đáp: “Được rồi, tôi phải họp tiếp đây, em cúp máy đi, lúc trở về lại nói tiếp.”

Cô à một tiếng, cúp máy.

Đầu dây lập tức mất âm thanh, Tư Cảnh Hàn nhìn điện thoại trong tay đã tắt lịm vẫn không nhúc nhích, không dời tầm mắt đi, tự mình nở một nụ cười, có chút mong đợi.

Những cổ đông trong phòng hội nghị nuốt nước bọt, đánh mắt nhìn nhau, ai cũng tự hỏi rốt cuộc người nói chuyện điện thoại với tổng tài của bọn họ là ai, vì sao hắn lại có thể mềm mỏng đến mức đó?

Chẳng lẽ là người phụ nữ trong tấm ảnh nóng lúc trước?

Ơ, nhưng cơ mà hôm nay hình như thư ký riêng của tổng tài vắng mặt thì phải?

Hoắc Duật Hy bên vừa tắt máy, còn chưa kịp định thần vì dáng vẻ ôn nhu của Tư Cảnh Hàn thì bên ngoài có tiếng thông báo từ cổng chính.

Người bên ngoài trực tiếp đi thông báo cho Hàn thúc, thúc ấy lặng người vài giây, nhìn về phía phòng khách rồi khẽ gật đầu phát tay.

Cánh cổng vững như tường thành mở ra, một đường thẳng tấp, một chiếc Lamborghini màu trắng oai vệ chạy vào sân, Hoắc Duật Hy cũng đứng lên xem là ai đến. Bình thường Mặc Lạc Phàm đến thăm đâu phải cầu kỳ thế này đâu.

Khi chiếc xe dừng lại có hai vệ sĩ tiến lên mở cửa, thân ảnh của Tề Thiếu Khanh như một vị thần mang theo ánh sáng và sức mạnh từ trong tranh bước ra, vân đạm phong khinh tiến về phía cô, mùa đông hoa tuyết rơi trên vai anh như tìm chốn ngủ, hôn lên tóc, lên má, lên môi và trên đôi vai rộng lớn.

Trông thấy cô đứng ở cửa, mặc chiếc áo lông cừu và chân váy công chúa màu hồng mềm mại, đang trố mắt nhìn anh trong kinh ngạc thì anh mỉm cười thật nhẹ, giọng nói trầm thấp làm tan chảy bất cứ bông hoa tuyết nào vừa rơi xuống:

“Tiểu Hy, anh đến rồi!”

“Anh... anh Thiếu Khanh.”

Hoắc Duật Hy tiến thêm một bước nữa như để nhìn kỹ hơn hình dáng của anh, dường như màu tuyết trắng đã làm nhòe thân ảnh của anh trong mắt cô, khiến cô không sao phân định được bản thân có nhìn lầm hay không.

“Anh Thiếu Khanh?” Cô lập lại thêm một lần nữa như để khẳng định.

Tề Thiếu Khanh không đứng trên sân nữa mà tiến lên bậc thềm, nụ cười của anh ôn nhu, phẳng lặng như cánh lông hồng trôi dạt trên không trung, nhìn cô từ trên xuống dưới hồng hào, đáng yêu như vậy, anh hài lòng cất giọng: “Tiểu Hy, là anh đây.”

“Sao anh lại đến được đây? Vì sao thế?” Hoắc Duật Hy vẫn không kịp thích ứng, ngốc nghếch hỏi.

“Vậy anh không nên đến sao?”

Anh đã bước đến bên cô, mang theo hơi ấm đặt lên má cô một cái chạm khẽ.

Hoắc Duật Hy lắc đầu liên tục, cô cười ra tiếng, cảm giác như người đuối nước nắm được chiếc phao cứu mạng, hoặc như lâu ngày gặp lại người thân xa cách, cô nắm chặt lấy cánh tay của anh: “Không phải, không phải. Anh Thiếu Khanh nên đến chỗ này lâu rồi chứ.”

Trong đột ngột, không biết diễn tả tâm trạng thế nào cho đúng. Cô thật sự không dám tin Tề Thiếu Khanh đang ở đây là chân thật, sự mừng rỡ này không gì che giấu được, lan tràn trong đáy mắt, thấm qua từng chân tơ kẻ tóc khiến cô có nỗi xúc động sắp phát khóc.

“Khụ khụ...”

Tiếng ho khẽ của Hàn thúc phá vỡ bầu không khí của riêng Hoắc Duật Hy và Tề Thiếu Khanh, hai người đồng thời quay lại thì thúc ấy đang châm trà. Trên đôi mắt già cõi đầy vết nhăn của năm tháng không động lại suy tư gì, hướng về phía Tề Thiếu Khanh trầm giọng: “Tề thiếu gia, thật thất lễ, Tiểu thư của chúng tôi có chút vui mừng nên không để ý lễ nghi, mời cậu qua đây ngồi dùng nước rồi hãy nói tiếp.”

Tuy lời nói của ông đầy khách khí nhưng là một đề nghị không thể chối từ, Tề Thiếu Khanh vâng một tiếng bước qua. Hoắc Duật Hy cũng đi theo ngồi xuống cạnh anh.

Khác với sự vui vẻ quá phấn khích của cô, anh vô cùng bình tĩnh, đỡ lấy tách trà Hàn thúc đưa cho: “Cảm ơn Hàn thúc.”

“Hôm nay thiếu gia chủ đích là đến thăm Tiểu thư?” Hàn thúc thu tay về, khẽ hỏi.

Tề Thiếu Khanh không giấu giếm, anh xoa đầu Hoắc Duật Hy:

“Vâng, cũng đã lâu rồi không gặp.” Kể từ hôm anh đánh nhau với Tư Cảnh Hàn thì quả thật chưa lần nào gặp lại, khoảng thời gian này như đã mấy năm, thật sự là lâu như vậy.

“À, lần trước còn ở Canada con đã ghé thăm bác Mặc, cũng gặp qua Lạc Tư Vũ và Mặc Lạc Phàm.” Nói đoạn, anh nhìn Hàn thúc: “Sau đó thì gặp thêm vài người nữa.”

Hàn thúc đã hiểu, trong lời nói của anh đã thông báo mục đích cuối cùng của chuyến đến thăm ngày hôm nay, ông cười đôn hậu, gật gật đầu: “Thiếu gia mấy năm ở nước ngoài trưởng thành lên không ít, càng lúc càng giống Tề lão gia khi trước.”

“Hàn thúc đã quá khen, so với người năm xưa cũng ở tuổi con thì còn nhiều điều thua kém.” Anh khiêm tốn nói một câu. Hàn thúc khá hài lòng cười, vỗ vỗ lên vai của anh như bậc trưởng bối tán thưởng hậu sinh:

“Được rồi, nếu đã là đến thăm tiểu thư thì ta không làm phiền hai con nữa. Từ từ nói chuyện, lão già này ra ngoài vườn hoa một chuyên, hả?”

Bây giờ thì Hoắc Duật Hy luôn ngẩn ngơ mới có cơ hội lên tiếng: “Vâng ạ, Hàn thúc đi thông thả.”

Hàn thúc chậm rãi đứng lên, “Được, thúc biết rồi. Tiểu thư con cũng phải ngoan, cùng Tề thiếu gia nói chuyện, ta dặn nhà bếp đem lên ít điểm tâm.”

“Vâng ạ, con cảm ơn.” Hoắc Duật Hy cười tít mắt nhìn Hàn thúc, ông cũng ấm áp nhìn cô, từ từ ra ngoài.

Tề Thiếu Khanh nghe tiếng bước chân đã mất, anh không vội nhìn Hoắc Duật Hy, mà nhìn một lượt phòng khách căn biệt thự rộng lớn, từ bày trí đơn giản đến đến tiểu xảo cầu kỳ, đều phù hợp với tính cách của chủ nhân của nó.

Chủ đích không hướng vào cái rộng lớn mà nhắm đến cái tinh tế.

Hoắc Duật Hy mở lời trước, cô có rất nhiều chuyện muốn nói với anh: “Anh Thiếu Khanh, vì sao anh đột ngột lại đến thăm em vậy, trước đây không phải như thế?”

Nghe cô hỏi, Tề Thiếu Khanh đặt tách trà trong tay xuống, đôi bàn tay rộng lớn nâng lên chạm vào má của cô, đôi mắt mang đầy tình cảm: “Anh đến thăm em, xem em sống có tốt không? Tiểu Hy, vậy em sống có tốt không?”

Hoắc Duật Hy cụp mắt, không cần nghĩ đến những ngày tháng êm đẹp vừa qua với người đàn ông kia, cô đáp: “Không tốt.”

“Vậy anh đưa em đi, bây giờ.” Tề Thiếu Khanh không hề vòng vo, anh nói thẳng.

“Sao cơ?” Hoắc Duật Hy thật sự bất ngờ, cô không nghe lầm chứ. Hiểu được suy nghĩ của cô, Tề Thiếu Khanh lại bổ sung: “Tiểu Hy, anh tìm thấy Mộc Tích rồi.”

Hàn thúc cùng Tiểu Mễ đi đến vườn hoa, so với sự bình thản của ông thì cô có chút không kiên nhẫn: “Hàn thúc, có cần gọi điện cho thiếu chủ hay không?”

Cắt bỏ một nụ hoa tulip đã héo, Hàn thúc lại cắt thêm một nụ nữa, “Không cần.”

Dù Tư Cảnh Hàn trở về thì đã sao, mọi chuyện càng thêm rắc rối, huống hồ Tề Thiếu Khanh đã ở đây thì chứng tỏ người đang chiếm ưu thế là anh chứ không phải Tư Cảnh Hàn.

Tiểu Mễ thật không hiểu làm sao, cô đã cố lắm nhưng cứ lỡ tay làm hư một số nụ hoa vừa mới mọc. Hàn thúc trong thấy cũng không nói gì, bởi vì chính ông cũng có chút khó xử. Nhìn về hướng phòng khách của căn biệt thự, ông không biết những ngày kế tiếp đây những nụ hoa này có còn kịp để người khác ngắm hay không?

Nhất là khi bão tuyết cứ đột ngột kéo tới không báo trước, không do dự.

Thúc ấy lần nữa nhìn xuống, trong tay lại có thêm một chồi non đã héo tự bao giờ.

Tư Cảnh Hàn vội khoác áo lên, găng tay hắn còn chưa kịp mang đã đẩy cửa phòng làm việc đi ra ngoài.

Mao Lập Tát chạy theo phía sau như chạy giặc, nói gấp: “Tổng tài, anh đừng vội như vậy, chỉ mới có 8 giờ thôi, hay là hãy dùng bữa tối trước rồi hãy về biệt thự. Từ sáng đến giờ anh cũng chưa ăn gì.”

Sắc mặt của Tư Cảnh Hàn khi nghe đến lời của Mao Lập Tát thì càng trầm trọng, thế nào đã là 8 giờ tối. Không biết Hoắc Duật Hy ở nhà có giở mất nóc chưa?

Mao Lập Tát thấy hắn chẳng thèm nghe lời mình nói thì thở dài. Chưa từng thấy người nào cố chấp như vậy, họp liên tục mấy giờ liền không ăn, không uống chỉ vì tranh thủ về nhà kịp lúc đi chơi với ai kia. Đã vậy còn kéo theo trên dưới công ty tăng ca đến giờ này mới được giải tán, người ta còn chưa ra khỏi phòng thì hắn thân là tổng tài đã ra khỏi nhà xe.

Đứng trong đại sảnh nhìn ra, Mao Lập Tát thấy bản thân bị hất hủi vô cùng, anh nhớ rõ ràng là mình được đi cùng xe với tổng tài mà, thế nào bây giờ lại đứng chỗ này ngáp gió đông?

Ớ, chẳng lẽ anh lại phải khắc khổ đứng ven đường để bắt taxi nữa? Không! Anh không muốn! Anh muốn đi xe thương vụ cơ!

“Bị bỏ lại rồi à?”

Bất thình lình, Mạc Doanh từ phía sau đi đến vỗ lên vai của anh. Lập tức bắt được chiếc phao cứu mạng, anh ấy quẫy đuôi đáng thương:

“Đúng vậy, Mạc Doanh, tôi không có xe, lại vừa đói vừa khát, làm thế nào đây?”

“Hừ, chẳng biết. Đáng đời anh!” Ai ngờ cô giật phắt tay ra, vô tình đi mất.

“...”

___________

Tư Cảnh Hàn lái xe thẳng vào sân, hắn không còn tâm tư để chạy vào ga ra nữa, vội đẩy cửa bước ra, dưới trời gió tuyết đi vào cũng không thấy lạnh.

Vừa thấy hắn Hàn thúc đã bước lên: “Thiếu chủ, cậu đã về.”

Tư Cảnh Hàn gật đầu, nhìn một lượt trong phòng khách để tìm bóng dáng Hoắc Duật Hy nhưng chẳng thấy đâu khiến hắn lấy làm lạ: “Thúc, Hoắc Duật Hy đâu rồi?”

“Tiểu thư đang ở trên phòng ngủ.”

Mi tâm của Tư Cảnh Hàn tỏ vẻ nghi hoặc, sao hôm nay cô nhóc đó lại ngoan thế nhỉ?

Sẽ không vì hắn về trễ mà nổi giận trốn vào phòng rồi chứ.

“Vậy con lên tầng trước.” Hắn thông báo một tiếng như thế liền sải bước vội lên tầng, nhưng hắn chưa đi được mấy bậc thang Hàn thúc đã bổ sung: “Thiếu chủ, lúc chiều cậu Tề có tới chơi.”

Bước chân của Tư Cảnh Hàn lập tức khựng lại, nắm tay cửa hắn đặt trên tay vịn thoáng cái cứng đờ, khẽ nhìn Hàn thúc một cái, ông cũng nhìn về phía hắn, gật đầu.

“Cạch.”

Cửa phòng ngủ mở ra, Tư Cảnh Hàn mang theo hơi lạnh bên ngoài tiến vào nhưng bên trong không có thêm động tĩnh nào cả.

Ánh đèn trong phòng rất mờ, từ khoảng cách nhìn Tư Cảnh Hàn chỉ thấy bóng lưng của Hoắc Duật Hy đứng bên cửa sổ nổi bậc trên nền ánh sáng.

“Sao không bật đèn lên?” Hắn cởi tây trang vắt sang một bên rồi đi về phía của cô, nhưng cô không trả lời, vẫn nhìn ra cửa. Tuyết rơi dày hơn nữa rồi.

Tư Cảnh Hàn cứ như không nhìn ra thái độ của Hoắc Duật Hy đối với mình không tốt, hắn cúi người từ phía sau ôm lấy cô, nhỏ giọng: “Sao hôm nay ngoan vậy?”

Đôi mi của Hoắc Duật Hy quạt một cái, muốn đẩy hắn ra nhưng không được. Cô mới lên tiếng:

“Anh buông ra.”

Tư Cảnh Hàn không buông, đem cô đến trước mặt, kiên nhẫn: “Tôi về trễ nên không vui sao? Được rồi, bây giờ chúng ta xuất phát được không?”

“Tư Cảnh Hàn...”

“Ừ.”

“Tôi không đi nữa.”

Nghe cô nói, Tư Cảnh Hàn cười nhẹ: “Được rồi, không phải chỉ là về trễ thôi sao, em giận dỗi cái gì? Đừng mèo nheo nữa, tôi thay quần áo rồi chúng ta xuất phát.”

“Tư Cảnh Hàn, tôi không phải đùa.” Hoắc Duật Hy lập lại, giọng lạnh ngắt: “Chắc anh cũng biết buổi chiều anh Thiếu Khanh đến đây?”

Tư Cảnh Hàn nhướng mày làm như không: “Thế sao?”

“Anh ấy nói, anh ấy tìm thấy Mộc Tích rồi, tìm thấy cậu ấy rồi!”

Bây giờ bàn tay đang đặt trên vai cô mới buông xuống, người đàn ông nhìn ra cửa, hỏi lại: “Thì thế nào?”

Hoắc Duật Hy nhìn hắn qua nét mặt nghiêng: “Còn là thế nào, đến giây phút này chúng ta thế nào cùng nhau...”

“Vì sao không được? Hoắc Duật Hy, em đã hứa với tôi, em sẽ không thất hẹn.” Tư Cảnh Hàn nhìn cô, trong ánh mắt của hắn mang rất nhiều khát cầu: “Em không được thất hẹn.”

“Tư Cảnh Hàn, còn quan trọng nữa sao?”

“Tại sao không?” Hắn nắm tay cô kéo trở lại phòng, gấp gáp hướng cửa chính đi ra: “Chúng ta đi, bây giờ sẽ đi. Không cần chuẩn bị.”

Hoắc Duật Hy bị hắn kéo lê đi nhưng chưa đến cửa cô đã dùng hết sức bình sinh giật lại cánh tay của mình, đẩy hắn ra thật xa, chán ghét thét lên: “Buông tôi ra!”

_____________

23/3/2019

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.