Tổng Tài Sủng Vợ, Xin Tiết Chế!

Chương 1: Chương 1: Tôi hy vọng cô chết sớm một chút




“Anh thà tin một lời nói dối... còn hơn tin em, phải không?”

Đèn trong phòng không được bật, chỉ có một tia sáng yếu ớt phản chiếu từ cửa sổ, ở bên chiếc giường lớn giữa phòng ngủ, Nhan Thanh Nhược ngồi sụp dưới đất, nói năng yếu ớt, âm thanh ngày càng yếu hơn.

Người đàn ông ở trước mặt, từ trên cao nhìn xuống, ý cười lại ở khóe môi đông lại, rồi không báo trước mà bóp lấy cổ cô.

“Câm miệng!”

Người đàn ông dường như mất đi lý trí, các ngón tay bóp cổ cô trở nên trắng bệch, tức giận quát lớn.

“Nhan Thanh Nhược, cô thật sự là làm tốt lắm.”

“Làm bà Dạ là ngược đãi cô ư? Tin tức về cuộc gặp gỡ riêng tư của cô với người đàn ông hoang dã đó đã được đưa lên đầu bài báo, cô muốn tôi tin tưởng cái gì ở cô?”

Cơ thể Nhan Thanh Nhược run lên khi nghe người đàn ông này nói ra những lời lạnh lùng.

Người đàn ông nào?

Đó không phải là lời nói dối của Nhan Chỉ Yên ư?

“Anh đang nói cái gì...” giọng của người phụ nữ có chút run rẩy, cảm giác được bàn tay trên cổ mình siết chặt, cô theo bản năng dùng tay đẩy ra.

Chỉ là cánh tay dường như bị rút hết sức lực, hoàn toàn không dùng được, nên dễ dàng bị người đàn ông ném đi.

“Tất cả chứng cứ đều ở đây, cô còn muốn diễn?”

Người đàn ông chán ghét đứng dậy, không biết lấy một xấp ảnh từ đâu ra, ném vào mặt cô.

Cô không có phòng bị nào, nên không kịp tránh bị những bức ảnh va vào sườn mặt, chỉ cảm thấy một cơn đau nóng rát.

Bụng nhỏ bên dưới vẫn còn đau, cơn đau theo từng nhịp thở dâng lên, như thể bị máy móc lạnh băng khuấy đảo.

Cô cúi thấp đầu xuống, thấy bối cảnh trong bức ảnh dường như là ở bệnh viện, cô thì đang rút gọn vào trong lòng ngực của một người đàn ông với khuôn mặt tái nhợt đáng sợ.

Người đàn ông đó, là bác sĩ Cảnh.

Rõ ràng chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

“Không phải như thế...”

Cô nhíu chặt mày, vừa định mở miệng giải thích thì bị một cơn đau dữ dội ập tới, cô không khỏi co quắp người lại.

Cô dường như cảm giác được máu chảy ra, ngay sau đó, một mùi tanh nồng nặc lan ra hắt tới chóp mũi.

Chiếc váy sáng màu dưới thân trong nháy mắt đã bị nhuộm thành màu đỏ sẫm.

Đó là dấu hiệu báo trước của việc sinh non.

“Con của em...”

“Không phải như vậy... Đình Sâm, cứu em...” Nhan Thanh Nhược mở to đôi mắt nhìn vào mảng đỏ như máu dưới người, đáy mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

Cô duỗi tay với lấy ống quần của Dạ Đình Sâm, cố gắng đứng dậy, cổ họng khó khăn nói ra vài chữ, giống như tiếng hét trước khi chết, xen lẫn với tôn nghiêm cuối cùng của cô.

“Trong bụng cô là con hoang, cô coi trọng như vậy ư?” Giọng nói giống như ngâm qua băng lạnh đột ngột vang lên bên tai cô.

Con hoang?

Sự châm chọc của hắn như một con dao sắc nhọn cắm thẳng vào tim cô.

“Không phải.”

“Tôi và anh ấy không phải loại quan hệ như anh nghĩ...” Nhan Thanh Nhược yếu ớt giải thích.

Dạ Đình Sâm mất hứng hừ lạnh một tiếng, đá vào bàn tay sắp với tới của cô, “Hahaha... cô không cần giải thích với tôi, tôi và cô, cũng không phải loại quan hệ như cô tưởng tượng.”

Lời nói của người đàn ông này như đang ám chỉ điều gì đó.

Đôi mày chau lại của Nhan Thanh Nhược hơi giãn ra, khó nhọc chống chống tay ngồi thẳng thân mình, còn chưa kịp mở miệng dò hỏi, liền thấy người đàn ông cầm một chai rượu vang đỏ chưa mở đi về phía cô.

Y bước đi chậm rãi và thoải mái, ngay cả chiếc áo sơ mi trên người cũng không bị nhăn lại một chút nào.

Có vẻ như trong đoạn tình cảm này, từ đầu tới cuối người chật vật bị thương duy nhất chỉ có cô.

“Uống xong chai rượu này, tôi liền không truy cứu nữa, như thế nào?” Dạ Đình Sâm nhướng mày nhẹ giọng hỏi, lại làm người ta mạc danh cảm thấy như bị áp bức bởi một vị vui, y nói rồi cầm lấy nút của chai rượu vang đỏ lấy xuống, nhân tiện đem rượu đưa cho cô.

Nhan Thanh Nhược nắm chặt chăn bông bằng cả hai tay và nhìn y với vẻ mặt kinh ngạc.

Uống rượu?

Y muốn cô chết sao...

“Em không thể uống rượu. Em...” Nhan Thanh Nhược hơi nheo mắt lại, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Dạ Đình Sâm.

“Đòi tiền?” Dạ Đình Sâm nhìn ánh mắt né tránh của cô, không cho cô cơ hội giải thích, y dựa vào ngăn kéo bên giường lấy ra hai xấp tiền.

“Cô không phải vì tiền mà làm mọi thứ sao?” Đôi mắt đen của Dạ Đình Sâm sáng lên một cách nguy hiểm, nhìn thấy Nhan Thanh Nhược thờ ơ, y lại lấy ra thêm hai xấp.

“Em không uống được.”

Nhan Thanh Nhược nhìn chằm chằm và xấp tiền trên mép giường, trái tim cô dường như đã rơi xuống đáy cốc, lạnh lẽo vô cùng.”

“Cô chắc chắn là không muốn uống?” Giọng người đàn ông trầm thấp, có vẻ tức giận, y cười lạnh một tiếng, đem chai rượu trên tay đặt xuống, đồng thời xé toạc chiếc chăn bông phủ trên người Nhan Thanh Nhược.

Nhan Thanh Nhược kêu lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Dạ Đình Sâm nắm lấy hai tay, dùng một bàn tay to ném cô lên giường, và thuận thế đè ép lên người cô.

___

Editor: Alissa (20.2.2021) tại việt nam overnight truyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.