Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn

Chương 15: Chương 15: Cái Tên Tương Tự




Long Âm

Từng đợt tiếng sét thê lương đem bầu trời chiếu sáng như ban ngày, hạt mưa tí tách rơi đầy trên cửa sổ, Tình Không lập tức bừng tỉnh từ trong giấc mộng.

Cô đối với những ngày mưa có một cảm xúc không thể nào tả nổi.

Cô ôm chăn gối ngồi đậy. Căn phòng ngập tràn sắc đỏ, màu đỏ như máu khiến toàn thân cô run rẩy.

Bên tai, tiếng sấm vẫn vang lên không ngớt, Tình Không vẫn không thể nào bình ổn được những cảm xúc hỗn tạp trong lòng.

Cô dẫm lên trên chiếc thảm trải sàn đỏ thẫm, ngọn đèn trong phòng rất sáng, ánh điện chói lòa khiến cô hoa cả mắt. Thân thể của cô giống như chết lặng, lập tức bước ra khỏi căn phòng khiến cô ức chế không thông này.

Hành lang trống trải, đêm dài lạnh lẽo, không gian yên tĩnh không một tiếng động.

Ban đêm giống như không bình thường, Tình Không theo bản năng mà đi về phía trước. Nhìn thấy trước mặt có ánh đèn mờ ảo, cô cuộn mình lại chậm rãi ngồi xổm xuống, trái tim bất giác đập loạn một nhịp.

Bên tai vang lên giọng nói quen thuộc kia, phía sau là một thư phòng, cửa phòng khép hờ. Tiếng nói nam tính ôn nhu như nước. Tình Không cho tới tận bây giờ cũng không biết, một người đàn ông biến thái như vậy mà cũng sẽ che chở cho một người khác.

Hắn ta đang nói điện thoại, với…..một cô gái?

“ Sơ Tình, em ngoan ngoãn nhé, chờ công việc bên này xong xuôi, anh sẽ trở về ngay. Ngoan, đừng sợ…”

Tình Không thề, cô không phải cố ý muốn nghe lén cuộc điện thoại của hắn. Giọng nói của Lôi Ân mang theo chút sủng nịch yêu thương cực kỳ. Khi nghe thấy hắn gọi tên của cô gái kia, trái tim cô không hiểu tại sao lại đập mạnh lên như vậy?

Sơ Tình……Cái tên này vì sao lại giống tên cô như vậy?

“ Ai ở bên ngoài?” Tính đề phòng cảnh giác rất cao cho nên Lôi Ân lập tức phát hiện ra bên ngoài cửa có tiếng động, cho dù đó là tiếng động rất nhỏ. Hắn lập tức treo điện thoại, thân ảnh mạnh mẽ nhanh như chớp đã tới bóp cổ Tình Không.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tú lệ kia, ánh mắt vốn vẩn đục của hắn lập tức trở nên thâm thúy.

Tay hắn khẽ dùng lực một chút, Tình Không ngay cả thở cũng thấy khó. Cô lắc đầu như trống bỏi, đôi mắt trong suốt: “ Tôi….tôi…không…cố ý…”

“ Hơn nửa đêm mà còn không muốn ngủ, Mộ Tình Không, tôi thành toàn cho cô.” Lôi Ân bị ánh mắt quật cường của cô làm cho phát giận.

Cô gái này, dựa vào cái gì mà dám ở trước mặt hắn tự tung tự tác?

Lôi Ân chỉ dùng một tay đã kéo được cả người Tình Không đứng lên. Tình Không vừa được giải phóng, ngay lập tức há miệng nuốt mấy ngụm không khí.

Nhưng, còn chưa đợi Tình Không hiểu rõ tình huống, Lôi Ân đã kéo cả người cô lôi xuống lầu. Cửa bị người mở ra, cả người cô bị hắn ném một phát ra ngoài.

Bên ngoài, mưa vẫn tiếp tục rơi. Những hạt mưa to như hạt đậu táp xuống mặt cô, trên người không có cảm giác lạnh, chỉ có đau đớn như bị cắt da cắt thịt.

Hắn từ trên cao nhìn xuống cô. Khuôn mặt kia bị nước mưa thấm vào lại càng thêm trong trẻo và quật cường. Trên khuôn mặt tinh xảo có vẻ cao ngạo, một chút cũng không có ý sẽ cúi đầu trước mặt hắn.

Siết chặt tay lại, Lôi Ân ra lệnh cho bóng đen ở phía sau: “ Trông coi cô ta cho tôi! Không cho phép bước vào trong biệt thự.”

Tình Không nhìn thấy hắn xoay người bỏ đi không thèm quay đầu lại. Quần áo trên người cô đã bị nước mưa ướt hết, nhưng cô vẫn đứng ở đó. Cô ngay cả việc trở thành đàn bà của hắn còn chưa được tính thì dựa vào cái gì mà muốn hắn thương hại?

Nghĩ đến đây, Tình Không nở nụ cười tự giễu

Lôi Ân trở về phòng, thân ảnh cao lớn đi đến trước cửa sổ nhìn một hồi. Chỉ nhìn thấy trong bóng đêm có một bóng người đứng giữa trời mưa, mưa như trút nước đánh nghiêng thân thể của cô. Hắn có chút phiền chán mà rủa lên một tiếng, sau đó rời thư phòng trở về phòng ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.