Tổng Tài Muốn Đè Tôi

Chương 1: Chương 1: Sở Y Lam, cô bớt tỏ vẻ rụt rè đi!




Editor: Vũ Khúc Hạ Nguyệt

Trong văn phòng, Sở Y Lam đang ngồi sơn móng tay với màu vỏ sò mà cô yêu thích nhất, khuôn mặt nhỏ cười rộ lên có má lúm đồng tiền nhợt nhạt, một mái tóc không dài xoắn lại, còn có chiếc mái nghiêng rất dài, đôi môi phấn nộn màu hoa anh đào nhẹ nhàng nhấp lại, thật cẩn thận nhìn chằm chằm tay mình.

Vừa mới tô xong ngón tay cuối cùng cửa văn phòng đã đột ngột bị đẩy ra.

Người tiến vào là Tiêu Hạ - thủ trưởng của cô. Tiêu Hạ vẫn luôn nghiêm mặt, ánh mắt liếc đến móng tay mà cô vừa sơn, mày nhẹ nhăn, đôi đồng tử vốn dĩ đã sâu thẳm lăng lăng nhìn thẳng vào cô, nhấc lên môi mỏng, “Y Lam, ngày mai đi công tác cùng tôi.”

Cô còn chưa mở miệng, Tiêu Hạ đã xoay người đi rồi.

Đi công tác? Chuyện này tám đời cũng không tới phiên cô đi đi? Bí thư của Tiêu Hạ đâu, bí thư chạy đi đâu chết rồi? Tại sao lại kêu cô đi công tác cùng Tiêu Hạ? Năm trước lúc cô tốt nghiệp đại học, dựa vào quan hệ của dì, cô mới được đưa tới công ty của Tiêu Hạ để đi làm. Tiêu Hạ đối đãi với cô không tệ. Cô vừa tiến công ty nửa năm liền an bài cho cô một công việc thanh nhàn mà tiền lương lại cao - chủ quản bộ hành chính.

Ở công ty, cô cùng Tiêu Hạ tiếp xúc với nhau không nhiều lắm, một tháng cũng chỉ gặp một lần. Cộng sự bộ hành chính nói Tiêu Hạ là thiên tài, hắn là dựa vào năng lực để ngồi trên vị trí tổng giám đốc hiện giờ. Nghe đồn, hắn không thích nữ nhân, lúc trước có một nữ bí thư xinh đẹp đối với hắn có tình ý đã bị hắn sa thải, tiền lương cũng chưa đưa, cuối cùng nữ bí thư kia bị điều đến Thành Nam để nhậm chức. Một năm nay ở công ty, các câu chuyện về Tiêu Hạ cô nghe không ít, mà cô đối với Tiêu Hạ chỉ có một nhận tri: Âm tình bất định.

Sáng sớm hôm sau, cô cùng Tiêu Hạ ngồi hai canh giờ trên phi cơ để tới thành phố C.

Tới khách sạn, Tiêu Hạ thuê phòng, sau đó hắn chỉ đạo cô đi làm công việc.

“Hội nghị ba ngày sau mới bắt đầu, những thứ cần chuẩn bị cô đều mang theo chứ?”

Ba ngày sau mới bắt đầu? Vậy hôm nay hắn tới đây làm gì?

“Chuẩn bị tốt rồi, đều thỏa đáng.” Cô tươi cười một cái, nhàn nhạt, đẹp dị thường.

Tiêu Hạ nhìn thoáng qua, ngay sau đó dời mắt đi, “Vậy tốt, mau thay quần áo, đêm nay cùng tôi đi đến tiệc rượu.”

Đi vào tiệc rượu, các doanh nhân ăn mặc đẹp đẽ quý giá lại tinh xảo. Xã hội thượng lưu chính là tràn ngập trong vàng son. May mắn cô có mang theo một bộ váy cổ sâu chữ V gợi cảm, bằng không buổi tham gia tiệc rượu này sẽ mất hết mặt mũi.

Cô không thích không khí nơi này nên đành phải bưng một ly rượu nho, mới nhấp hai ngụm, thiếu chút nữa đã sặc đến ống quản. Còn tốt, sau lưng có đôi tay vẫn luôn vỗ về lưng cô, giúp cô thuận khí.

“Thật đúng là ngốc.” Đôi mắt đen như hồ sâu của Tiêu Hạ nhìn cặp đồi tuyết lõa lồ, làn da màu hoa bách hợp, cảm xúc mềm nhẵn, trong lòng có một cổ khô nóng.

Một thân tây trang cùng giày da của Tiêu Hạ trước sau như một, ít khi nói cười, mặt mày lạnh lùng, có vài phần sắc bén cùng tinh anh. Thật là đến nơi nào đều là hàn băng ngàn năm, bảo đảm làm người từ khoảng cách năm mét có hơn cũng có thể cảm giác được lạnh lẽo. Cô khụ vài tiếng mới hòa hoãn lại, ngượng ngùng cười cười, sắc mặt tổng giám đốc thật không tốt, có phải cô đã làm sai cái gì không a? Nhưng cô cũng chưa có làm cái gì a.

Tiệc rượu đã qua phân nửa, cô đứng ở một bên cũng không giúp đỡ được gì, nhưng thật ra Tiêu Hạ thường thường lạnh nhạt liếc mắt cô một cái, làm cô sợ đến run lên.

Lúc cô vừa đứng thẳng, trên bộ tây trang của Tiêu Hạ không biết bị ai đổ rượu vang đỏ lên, Tiêu Hạ quăng cho cô một câu lãnh ngữ: “Cùng tôi đi buồng vệ sinh!”

Cô lấy khăn ướt trong túi ra, ngồi xổm xuống giúp Tiêu Hạ chà lau rượu trên ống quần. Hắn rũ mắt, bởi vì cổ áo có chút rộng nên một đôi ngực tuyết trắng phập phồng liền bay vào mi mắt, no đủ trắng nõn, mềm ấm tốt đẹp, mơ hồ còn có thể thấy được quả đào hồng phấn bên trong.

“Đứng lên.” Hắn ẩn nhẫn mở miệng, hầu kết lăn lộn, âm thanh trầm thấp, giống như một cây cổ thụ đang căng thẳng.

“Còn chưa có lau khô đâu.” Cô e dè nói.

Tiêu Hạ cũng không dài dòng, cánh tay dài duỗi ra, cô đã bị hắn kéo lên đè trên vách cửa của buồng vệ sinh. Sau đó trên môi liền cảm nhận được xúc cảm mềm mại lạnh lẽo, cô kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Tiêu Hạ, trong đầu một mảnh hỗn độn, động tác của hắn khiến cô hoàn toàn ngốc.

“Hỗn đãn.” Thật vất vả thoát môi hắn, trong mắt liền ứa ra nước mắt, sắc mặt tức giận.

“Sở Y Lam, cô bớt tỏ vẻ rụt rè đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.