Tổng Tài Lột Xác (Tổng Tài Nghịch Tập)

Chương 95: Chương 95: Tổ chương trình rất kỳ quái




Lục Thừa Phong và Tiêu Ninh Dữ ăn cơm trưa xong, nghỉ ngơi một lát rồi lại phải đi làm nhiệm vụ. Địa điểm làm nhiệm vụ của hai người tuy khác nhau, nhưng vẫn có thể đi cùng nhau một đoạn đường trước khi tách ra ở ngã rẽ.

Tiêu Ninh Dữ hỏi Lục Thừa Phong: “Thừa Phong, nhiệm vụ của bọn anh cũng rất vất vả đúng không?”

Tiêu Ninh Dữ vội vã gặt lúa nước đến trưa, không có thời gian để ý đến bên Lục Thừa Phong.

Lục Thừa Phong đáp: “Tàm tạm, không mệt.”

Tiêu Ninh Dữ mới không thèm tin, làm việc nhà nông nào có chuyện không mệt. Lục Thừa Phong phải cùng dân bản địa lên núi đốn củi, từng chuyến từng chuyến, leo núi thôi đã đủ mất sức mệt mỏi, chắc chắn là sợ y lo nên mới nói như vậy.

Tiêu Ninh Dữ lại nói tiếp: “Không thì em và anh đi xem địa điểm anh làm nhiệm vụ nhé. Chiều nay nhiệm vụ của em rất đơn giản, đến vườn trái cây hái hoa quả. Em đi với anh đến chỗ nhiệm vụ trước, sau đó quay về.”

“Không cần, xa vườn trái cây lắm. Em đừng chạy đi chạy lại.” Lục Thừa Phong không chút suy nghĩ đã cự tuyệt, nói tiếp: “Hái hoa quả, đâu phải không mệt. Em cẩn thận một chút, đừng leo cây.”

“Dù sao vẫn không khó như gặt lúa nước.” Tiêu Ninh Dữ cảm thấy gặt lúa khó hơn nhiều, tổ chương trình chia cái đó thành nhiệm vụ điểm cao nhất. Gặt lúa cũng hoàn thành rồi, cái khác tất nhiên không sánh bằng. Hái hoa quả chỉ là hái xuống bỏ vào giỏ mà thôi, bây giờ Tiêu Ninh Dữ rất tự tin với việc nhà nông.

“Không đơn giản như vậy đâu. Hoa quả có lông em đừng đụng vào, da em dễ bị dị ứng, đụng vào lại bị ngứa, khó chịu cả người.” Tuy ở phương diện việc nhà nông Tiêu Ninh Dữ còn làm giỏi hơn so với tưởng tượng, nhưng Lục Thừa Phong vẫn không yên lòng như cũ, tóm lại chỉ sợ Tiêu Ninh Dữ bị thương.

Tiêu Ninh Dữ đáp: “Em biết rồi. Anh đừng chỉ lo nói mỗi em, anh… Anh cũng phải chăm sóc tốt bản thân.”

Thời gian Lục Thừa Phong và Tiêu Ninh Dữ bên nhau không tính là ngắn, hai người cũng kết hôn rồi, nhưng Tiêu Ninh Dữ vẫn có chút không quen biểu đạt nỗi lòng, nói mấy lời quan tâm thôi mà y đã hơi xấu hổ.

Trên mặt Lục Thừa Phong lộ vẻ nhu tình, vuốt vuốt tóc của y, cười đáp: “Anh biết rồi.”



Tiêu Ninh Dữ sục sôi ý chí chiến đấu hái hoa quả trong vườn trái cây, mệt mỏi thì mệt mỏi, nhưng tâm tình của y rất vui vẻ, nhất là khi nghĩ đến có thể nhanh chóng kiếm được 100 điểm, y càng có thêm động lực.

Trước khi tổ chương trình mời Lục Thừa Phong còn hơi lo lắng về Tiêu Ninh Dữ. Lục Thừa Phong có thể làm việc nhà nông hay không bọn họ mặc kệ, dù sao cũng có câu, có Lục Thừa Phong thì có bảo đảm về ratings, với cả fan bảo kê, làm việc ít không biết anh có bị mắng hay không, nhưng làm việc nhiều thì tổ chương trình bị xé là cái chắc. Bình thường quay phim đã đủ mệt, quay chương trình thực tế thôi mà thần tượng còn bị hành xác, fan nào chịu để yên.

Còn Tiêu Ninh Dữ, tổ chương trình biết thân phận của y, một thiếu gia ngậm thìa vàng từ nhỏ, khẳng định không biết gì về việc đồng áng. Sợ là sợ y không chịu khổ được rồi nhiều chuyện, khó hầu hạ, không ghi hình nổi. Vu Phó là một ví dụ. Nhưng cho y công việc nhẹ nhàng, trong khi người khác cực khổ, thì lại không hay. Làm nửa kia của Lục Thừa Phong, chắc chắn y phải chịu sự chú ý. Làm quá ít, fan hâm mộ không mắng Lục Thừa Phong nhưng khẳng định sẽ mắng y.

Tình cảm giữa Lục ảnh đế và Tiêu Ninh Dữ ra sao, bên ngoài còn nhiều lời đồn đãi lung tung. Nhưng trong mấy ngày này, tổ chương trình có thể nhìn rõ ràng. Nếu Tiêu Ninh Dữ chịu thiệt, Lục ảnh đế sẽ tìm tổ chương trình trước tiên, chương trình càng khó thực hiện.

Ai ngờ Tiêu tổng này không chỉ làm được việc nhà nông, còn không kêu mệt một câu. Tổ chương trình và staff quay phim cũng phải ngả nón bội phục y.

Tiêu Ninh Dữ nhận được điểm sau khi hoàn thành nhiệm vụ trong vườn trái cây. Y cẩn thận tính toán một lần, buổi sáng 35 cộng buổi chiều 30, thêm 5 điểm thừa hôm qua tổng là 70 điểm. Buổi sáng Lục Thừa Phong được 30 điểm, chiều 30 điểm, tổng cộng bọn y có đến 130 điểm, đổi nhà xong còn quá dư.

Tiêu Ninh Dữ vui vẻ định đi tìm đạo diễn đổi nhà, có điều lại nghĩ, muốn chia sẻ tin vui này với Lục Thừa Phong, cùng anh đi đổi lấy căn nhà mà cả hai đã cố gắng. Tiêu Ninh Dữ vui vẻ nói: “Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, các bạn đưa tôi đi tìm Lục Thừa Phong đi.”

Đạo diễn đi quay cùng hình như có một giây bối rối, vội nói: “Không được.”

“Vì sao? Tôi làm xong rồi mà. Các bạn yên tâm, tôi sẽ không giúp anh ấy làm nhiệm vụ. Tôi chỉ muốn đi đợi anh ấy, đứng nhìn một bên thôi.” Tiêu Ninh Dữ nghĩ đến quy tắc của tổ chương trình, đoán rằng họ lo mình đi hỗ trợ, nên đáp vậy.

“Bây giờ anh chưa thể đi, nhỡ anh nhìn rồi không nhịn được hỗ trợ thì làm sao. Chúng tôi sẽ liên lạc với bên kia, chờ Lục ảnh đế hoàn thành gần xong, anh mới có thể đi tìm anh ấy.” Tổ đạo diễn nói.

Tiêu Ninh Dữ nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn nên tuân thủ quy tắc của tổ chương trình, nên đồng ý. Y không thấy rằng, lúc đạo diễn liên hệ với staff bên chỗ Lục Thừa Phong thận trọng thế nào, như thể sợ y sẽ nghe thấy gì đó.

Đạo diễn bấm điện thoại, nói với staff bên kia: “Các cậu chuẩn bị đến đâu rồi? Nói với Lục ảnh đế một tiếng, Tiêu tổng đòi tới, các cậu nhanh lên. Tiêu tổng mà đi thật thì chúng tôi không cản được y đâu.”

Hình như staff bên kia cầm điện thoại đi hỏi Lục Thừa Phong, đạo diễn nghe họ bàn bạc gì đó, lát sau staff trả lời đạo diễn: “Có thể để Tiêu tổng đến đây.”

Đạo diễn đi ghi hình cùng thở phào một hơi, quay người đến bên cạnh Tiêu Ninh Dữ, nói: “Tiêu tổng, bên kia Lục ảnh đế đã hoàn thành gần xong nhiệm vụ, anh có thể đi tìm anh ấy.”

Tiêu Ninh Dữ nở nụ cười: “Được, cảm ơn. Làm phiền các bạn dẫn đường nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.