Tổng Tài Lột Xác (Tổng Tài Nghịch Tập)

Chương 3: Chương 3: Bia đỡ đạn




Tiêu Ninh Dữ quay đầu lại nói với Khương Duật: “Tôi đưa cậu về.”

Khương Duật lộ ra nụ cười: “Không cần phiền vậy đâu. Đột nhiên tôi nhớ người đại diện và trợ lý sẽ tới đón tôi. Hôm nay tham gia dạ tiệc anh cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi đi. Về thì gửi tin nhắn cho tôi.”

Tiêu Ninh Dữ cả người sung sướng ngất ngây, vui đến không biết đông tây nam bắc, nên Khương Duật nói gì nghe đó, giọng nói càng mềm mại hơn: “Được, vậy cậu cũng nghỉ ngơi sớm nhé.”

Khương Duật cười cười với Tiêu Ninh Dữ rồi quay người đi ra cửa phòng yến hội, ra đến đại sảnh, nụ cười của Khương Duật nháy mắt thu lại, biểu tình khó chịu. Gã nghiêm mặt lên xe bảo mẫu của mình, người đại diện kinh ngạc hỏi: “Tiệc rượu chưa kết thúc, sao cậu đã ra đây rồi? Đụng phải Triệu tổng? Có phải ông ta nói gì không, cậu…”

“Tiêu Ninh Dữ chặn ông ta lại rồi.”

“Tiêu thị Tiêu Ninh Dữ?” Tất nhiên là người đại diện biết Tiêu Ninh Dữ, hơn nữa còn biết Tiêu Ninh Dữ có ý với Khương Duật. Với sự hiểu biết của mình, người đại diện biết rõ Khương Duật chắc chắn không có tình cảm gì với Tiêu Ninh Dữ. Nếu là người khác thì đã sớm cúi đầu dưới tiền quyền, đi theo Tiêu Ninh Dữ từ lâu, kể cả chính người đại diện, vì sức mê hoặc của Tiêu thị quá lớn mà. Nhưng trước giờ Khương Duật luôn kiểm soát dục vọng, có lòng tự trọng rất cao, gã có thể chịu luồn cúi trước người khác ư? Huống chi, trước đây Khương Duật qua lại với vài đối tượng đều có diện mạo xuất chúng, vẻ ngoài của Tiêu Ninh Dữ hẳn là không lọt mắt Khương Duật.

“Khương Duật, tôi biết cậu rất ghét Triệu tổng, nhưng chúng ta thật sự không thể đắc tội ông ta, nên lúc nói chuyện vẫn phải chú ý, từ chối nhưng đừng trở mặt. Bây giờ cậu đang trong thời kỳ thăng hoa sự nghiệp quan trọng, đừng vì kích động mà huỷ đi tiền đồ.” Tiêu Ninh Dữ chỉ có thể ngăn lần một lần hai, người đại diện lo lắng Khương Duật nóng nảy sẽ trở mặt với Triệu tổng. Không có chỗ dựa, Khương Duật đi được tới ngày hôm nay không dễ dàng gì. Nhân mạch trong nghề của Triệu tổng không ít, chỉ sợ đắc tội ông ta xong không có chỗ xoay sở. Cho nên từ chối ông ta ra sao để không đắc tội thật sự rất nhọc lòng.

“Tôi đồng ý qua lại với Tiêu Ninh Dữ, nên là, không cần lo Triệu tổng gây phiền phức cho tôi.”

Người đại diện bị doạ cho trố mắt, sửng sốt hồi lâu mới phản ứng được, không dám tin hỏi: “Cái gì? Cậu và Tiêu Ninh Dữ cùng nhau? Không phải cậu không thích y à?”

Trong mắt Khương Duật lộ ra chút chán ghét: “Không chịu được y, nhưng càng không chịu được lão già Triệu Tân kia. Cô cũng nói, đắc tội Triệu Tân thì tôi chẳng còn lại gì. Tôi khổ sở nhọc nhằn để được như ngày hôm nay, rồi toàn bộ sẽ bị huỷ diệt bởi một câu nói của lão ta? Tôi không cam lòng, nhưng đừng hòng tôi để lão ta bao dưỡng. Tiêu Ninh Dữ tuy xấu xí, nhưng y thích tôi, không phải sao? Tôi có cơ hội để lựa chọn, “bao dưỡng” và “giao du” đều là hai chữ, nhưng ý nghĩa khác nhau một trời một vực. Tôi không cần cúi đầu trước người ta, bắt y làm bia đỡ đạn, gặp dịp thì chơi mà thôi. Đến khi tôi vững chân trong giới rồi, không bị người khác kìm kẹp nữa, thì chia tay là xong.”

“Cũng đúng, tôi thấy Tiêu Ninh Dữ rất thích cậu, không ép buộc cái gì. Nói thật là có Tiêu thị làm chỗ dựa, trong giới không có mấy ai dám đắc tội cậu. Sau này cậu không cần lo bị người khác cướp vai diễn mà không dám lên tiếng nữa.” Người đại diện khá vừa lòng với quyết định của Khương Duật. Cô không nói một điều, có Tiêu thị, muốn tài nguyên gì mà chẳng được, xông lên tuyến 1 không tốn mấy thời gian.

Nhưng cô biết tính cách kiêu ngạo của Khương Duật, khẳng định không thích cô đề cập đến vấn đề dựa dẫm vào Tiêu Ninh Dữ, cho nên không nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.