Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 214: Chương 214




Edit: Quỳnh

Beta: Huyền Phương

Gác máy. Anh đem nửa điếu thuốc còn trên tay dùng sức mà hút hai ngụm rồi bóp nát ném ở trên đường, sau đó xoay người rời đi.

Cách nhau xa 30 phút, phương hướng hai người đi lại trái ngược như cũ.

Hai ngày sau.

“Bạch lộ, tôi có thể cho phép em xin nghỉ mấy ngày để đi xử lý chuyện tình của mình, kỳ thật thành tích của em rất tốt cho nên không cần phải tạm nghỉ học, cơ hội như vậy rất khó được, lần này để mất, về sau khẳng định sẽ hối tiếc, em biết không?”.

Giáo sư ở Anh quốc của Bạch Lộ sau khi nhận được thư tạm nghỉ học của cô thì tự mình bác bỏ, hơn nữa còn khuyên cô: “Trước giờ thầy vẫn luôn xem trọng em, em chỉ cần tốt nghiệp rồi về nước tìm một công ty để làm việc là không thành vấn đề, hy vọng em ở tương lai có thể dấy lên một luồng gió mới trong giới thiết kế kiến trúc.”

Bạch lộ nắm chặt tay, kì thực lúc viết thư để xin tạm nghỉ học, trong lòng cô cũng rất là do dự.

Như thiết kế sư lừng danh này nói thì tiền đồ sau này của mình là vô lượng, nếu như để mất cơ hội lần này thì quá mức đáng tiếc, nhưng là…… Cô còn muốn tiếp tục lưu lại nơi này sao? Nếu lưu lại nơi này, cũng tương đương là ở dưới mí mắt của Lương Phi Phàm, chỉ nghĩ như vậy thôi cô liền đã không muốn lưu lại nhưng như vậy thì tính sao chứ. Kì thật chỉ cần anh muốn thì cô sợ chính mình có chạy tới chân trời góc bể vẫn như cũ ở dưới mí mắt của anh đi.

“......Trở về đi, thầy cho em 2 ngày để suy nghĩ thật kĩ, đến lúc đó nếu em vẫn còn muốn tạm nghỉ học, thầy sẽ không ngăn em nữa.”

Đây là lời cuối cùng mà giáo sư nói với cô, rốt cuộc Bạch Lộ cũng không có nhắc lại chuyện tạm xin nghỉ học nữa, bởi lẽ trong lòng cô cũng có một phần do dự.

Suy đi tính lại hẳn là cô nên về nhà mẹ một chuyến rồi hãy quyết định sau, dù sao cô cũng được nghĩ mấy ngày phép

Thời điểm lúc bước đi, lại vừa khéo đụng phải Demon, hai người cũng có một đoạn thời gian không có gặp mặt, nam sinh ở nước ngoài đều tương đối nhiệt tình, liền tính là lúc trước bị cự tuyệt thì sự nhiệt tình đó cũng sẽ không thay đổi bao nhiêu, cho nên khi Demon thấy Bạch Lộ thì vẫn là rất vui vẻ và cho rằng cô vừa đi học về

Bạch lộ lắc đầu: “Tôi chuẩn bị về thành phố A một chuyến, có lẽ……3 ngày sau mới quay về đây

“…… Có lẽ?”

Demon có chút không hiểu nhíu mày: “Tiếng Trung của mấy cô từ “có lẽ” này chẳng phải là không có khả năng sao? Chẳng lẽ 50% có thể là cô không trở lại?....No! cô đang suy nghĩ cái gì đây? Sao có thể không trở lại được chứ, cơ hội như vậy rất khó được, cô vì cái gì muốn từ bỏ? Là tôi cho cô áp lực quá lớn sao? Tôi có thể cùng cô làm bạn tốt với nhau mà, chỉ là bạn tốt, bạn tốt……”

Bạch lộ bị dáng vẻ khẩn trương của anh ta chọc cho bật cười, “ Không phải bởi vì anh đâu…… Bất quá, cảm ơn anh Demon ”.........“Cái gì?”

Bạch lộ nhếch môi cười, nhưng cái gì cũng không nói, trong lòng lại nghĩ: “Bởi vì bộ dáng hiện tại của anh làm tôi đột nhiên biết được, kỳ thật trên thế giới không chỉ có tình yêu, còn có bạn bè, tình thân nữa, nếu cứ mãi tránh né thì vĩnh viễn đều không thể giải quyết được bất cứ vấn đề gì, vậy thì cô không phải tránh né nữa.”

……

Khi Bạch lộ trở lại thành phố A thì đã là buổi chiều ngày thứ ba, thành phố A đã đi vào cuối mùa thu, cô ra đến cửa sân bay thì trời lại bắt đầu mưa tí tách

Tìm một chiếc xe taxi, rồi cô nói với tài xế địa chỉ bệnh viện mà mẹ mình đang ở, cô rời đi đã 5 tháng nhưng kỳ thật nơi đây không có thay đổi bao nhiêu hết nhưng không biết vì cái gì cô lại thấy thương cảm.

Từ sân bay đến bệnh viện phải đi qua đường cao tốc, nhìn hai bên đường thật nhiều cây mà cô không biết tên, lá cây đều xòe ra hơn phân nửa, liền tính không có rớt, cũng là đung đưa rồi lắc lắc, phảng phất như giây tiếp theo nó sẽ rơi xuống mặt đất vậy, sẽ bị nước mưa tẩm ướt, sau đó hư thối ở trong bùn đất.

Bạch lộ bỗng nhiên nhớ tới một câu —— lá rời đi cây thì gió lại đuổi theo, chỉ là nhánh cây không giữ được lá lại thôi

……

Kỳ thật ai cũng biết, cây không giữ được lá, lá chỉ dừng lại ở nhánh cây một đoạn thời gian, rốt cuộc nó vẫn sẽ rơi xuống, như vậy đã nói lên nó không hề thuộc về cây, mà nó cùng với gió cũng chỉ là gặp thoáng qua, lá và cây chân chính thuộc sở hữu là của đất

Lá rụng về cội.

Người, có hay không cũng là như thế này?

Cả đời này, có quá nhiều lựa chọn, kỳ thật ai cũng đều có một con đường để đi là chỉ không biết sẽ đi về đâu mà thôi

……

Tần Trân Hi thương thế khôi phục rất tốt nhưng lúc trước não bộ bị chấn động mạnh, cho nên ở lại bệnh viện để theo dõi vài tháng, chủ yếu vẫn là bởi vì chổ cô ở cách bệnh viện thành phố A quá xa, Lương Phi Phàm sợ cô phiền toái liền phân phó bác sĩ, làm cô ở bệnh viện một đoạn thời gian, chờ đến tình huống hoàn toàn xác định không ngại, lại xuất viện.

Bạch lộ đã 5 tháng không trở về bệnh viện để thăm Tần Trân Hi.

Đứng ở cửa phòng bệnh nhìn thấy bóng dáng Tần Trân Hi, hốc mắt Bạch Lộ một trận ướt át, Mẹ khôi phục thực tốt, tinh thần cũng thực tốt, cô liền mở miệng kêu một tiếng, “Mẹ, con đã trở về……”

Tần Trân Hi đang chỉnh quần áo động tác dừng lại một chút, không dám tin tưởng mà quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy con gái mình đứng ở cửa, ngoài ý muốn, “Bạch lộ? Con……Con sao lại thế này?. Con không phải đang ở Anh quốc sao?”

Bạch Lộ hít hít cái mũi, tiến lên kéo tay mẹ mình,: “Con nhớ mẹ a, cho nên trở về xem mẹ thế nào”. Nhìn mẹ thu thập quần áo, Bạch Lộ liền nói: “…… Ân, con biết mẹ hôm nay được xuất viện, cho nên liền xin giáo sư xin nghỉ ba ngày

Tần Trân Hi thở dài: “Đứa nhỏ ngốc này, mẹ không phải rất tốt sao? Trong khoảng thời gian này mẹ khôi phục rất tốt, con đừng xin nghỉ mà ở lại đây, bên kia chương trình học không phải đều rất quan trọng sao? Xin nghỉ không tốt.”

“Mẹ, con nhớ người a”

“……”

Tần Trân Hi ánh mắt mềm mại, nguyên bản b là phụ nữ tính tình rất là thanh lãnh, bất quá đã trải qua một lần sinh tử, đối với rất nhiều chuyện đều sẽ có cái nhìn không giống nhau, đối với thân nhân duy nhất của mình tự nhiên so với trước kia càng quý trọng hơn.

Bà duỗi tay, đem Bạch Lộ ôm vào trong lòng ngực, bàn tay nhẹ nhàng mà vỗ vỗ: “Chịu cái gì ủy khuất rồi sao? Nhìn dáng vẻ của con rất tiều tụy, không giống như là trở về giúp mẹ xuất viện, nói với mẹ, con làm sao vậy?”

Trong khoảng thời gian này ở bệnh viện, cũng không phải không có khả năng nhìn thấy tin tức, Tần Trân Hi trong lòng quả thực biết, chỉ là Lương Phi Phàm ngẫu nhiên lại đây một chuyến, cũng sẽ không cùng Bà nhắc tới những cái sự tình đó, Bà coi như cái gì cũng không biết.

Đối với sự tình của con gái, Bà từ trước đến nay đều là thái độ này, không nói, tự nhiên sẽ có cách xử lý, Bà cũng không miễn cưỡng.

Chính là hiện tại con gái đột nhiên đã trở lại, bag liền biết, tình huống hẳn là không tốt

Bạch Lộ ở trong lòng ngực của Bà lắc đầu, tiếng nói lại có chút nghẹn ngào, “…… Không có, con không có……”

“…… Bạch lộ.”

Giọng nói rơi xuống, Tần Trân Hi lại bỗng nhiên đẩy đẩy thân thể Bạch Lộ, bà đánh gãy lời nói của Bạch Lộ, ánh mắt xuyên thấu qua Bạch Lộ, nhìn Lương Phi Phàm đứng ở ngoài cửa, khéo léo mà cười cười, rồi nói: “… Phi Phàm tới”

Thân mình Bạch Lộ cứng đờ, có chút không được tự nhiên mà buông lỏng Tần Trân Hi ra, dừng một chút rồi mới chậm rãi xoay người sang chỗ khác.

Cô cho rằng mẹ cái gì cũng không biết cho nên cũng không nghĩ ở trước mặt mẹ biểu hiện cái gì. Thân thể của bà vừa mới vừa khang phục, Bạch Lộ không nghĩ làm bà vì chính mình mà lo lắng.

“Phi Phàm, vào đi.”

Tần Trân Hi hướng về phía Lương Phi Phàm chào hỏi.

Bạch Lộ đáy mắt hiện lên một tia kháng cự, bị Lương Phi Phàm thu hết vào đáy mắt, trong lúc nhất thời trái tim quặn đau, ngũ quan thâm thúy của anh không hề có biểu lộ gì, chỉ là nói với Tần Trân Hi: “Con biết Bạch Lộ lại đây, muốn tìm cô ấy nói mấy câu.”

Tần Trân Hi trong lòng biết rõ ràng hai đứa nhỏ là có chuyện mâu thuẫn. Bà đại khái cũng biết là chuyện như thế nào. Chỉ là nhân phẩm Lương Phi Phàm bà xem ở trong mắt, người đàn ông này là một người rất có trách nhiệm, Bạch Lộ không ở này 5 tháng rồi, anh cũng xem bà như là trưởng bối mà chiếu cố, đường đường là người thừa kế Lương Thị, Bà có tài đức gì? Liền tính trên lưng đeo rất nhiều ân oán thì bà cũng hoàn toàn không muốn đem bi kịch của thế hệ trước đè lên con cháu.

Cho nên, Tần trân hi, người phụ nữ ôn nhu uyển chuyển, này vẫn luôn đều có thể thông cảm. Như là hiện tại bà cũng có thể thông cảm Bạch Lộ.

“Đi đi Bạch Lộ, đồ vật để mẹ thu thập xong rồi ở chỗ này chờ con, con cùng Phi Phàm đi ra ngoài trò chuyện đi.”

Bạch Lộ cũng không nghĩ làm trò trước mặt mẹ nữa, cùng Lương Phi Phàm nói gì đó, cô gật gật đầu, đi theo Lương Phi Phàm ra ngoài.

Lương Phi Phàm mang theo cô trực tiếp tới chổ bãi đỗ xe, anh mở cửa xe rồi ngồi ở ghế phụ, xoay người, kêu cô lên xe.

Bạch Lộ do dự một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn nghe lời lên xe, mặc kệ anh đối với chính mình nói cái gì, cô cũng có chuyện muốn cùng anh nói cho rõ ràng.

Kỳ thật chỗ sâu nhất dưới đáy lòng cô người đàn ông này vẫn là người cô tín nhiệm, cho nên đơn độc ở trên xe cùng anh, trong lòng cô không thoải mái nhưng không có bất luận cảm giác khủng hoảng gì cả.

Lương phi phàm đi vòng qua ngồi vào trong xe, hắn cũng không có khởi động xe, thời điểm đóng cửa xe cũng lặng yên không có tiếng động, không gian im lặng và nhỏ hẹp ở bên trong xe nháy mắt liền che kín hơi thở của hai người. Như thế lại làm Lương Phi Phàm tham luyến bởi vì anh cảm thấy, giờ khắc này cô gần anh như thế, cơ hồ anh có thể ngửi được mùi thơm trên cơ thể của cô, làm cho thân thể chính mình ngo ngoe rục rịch.

Bạch Lộ ngồi bên cạnh anh thân thể vẫn luôn căng thẳng, cô không có ngẩng đầu, đôi tay gác ở đầu gối, mười ngón tay khoanh ở cùng nhau.

Lương Phi Phàm quay mặt nhìn cô, nhìn ra cô không được tự nhiên, những cảm giác mâu thuẫn đều ở quanh thân của cô. Anh thở dài nhịn xuống dục vọng, muốn tiến lên đem cô ôm vào trong lòng ngực nhưng anh cũng biết chính mình hiện tại không thể, chỉ có thể liều mạng mà khắc chế bản thân.

Anh lên tiếng trước: “Khi nào trở về?”

Bạch lộ kéo kéo khóe miệng, không có cảm xúc gì mà trả lời anh: “Anh không phải vẫn luôn biết sao? Còn cố hỏi?”

Lương Phi Phàm đáy mắt hiện lên một tia chật vật, đại khái trên toàn thế giới cũng chỉ có một cô gái là cô dám dùng giọng điệu như thế để nói chuyện với anh.

“Bạch lộ, anh muốn hảo hảo cùng em nói chuyện một chút. Có lẽ về sau đều không có cơ hội, lần này, có thể hay không đem sự bén nhọn trên người đều thu hồi lại, chẳng lẽ những chuyện chúng ta đã từng trải qua đều không đủ để làm em có thể tâm bình khí hòa cùng anh nói chuyện sao?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.