Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!

Chương 97: Chương 97: Tiểu yêu tinh mau đến đây




Lục Nan Hy chạy nhanh vào phòng vệ sinh, kinh nguyệt cô đã trở lại rồi, chính cô cũng lâu không có để ý cho nên có chút khó tiếp nhận, có đúng ngày hay không. Dạo này, cái tầng suất chuyện kia không thể gọi là ít, vậy mà lại không có dấu hiệu gì, hiện tại “bà dì” cũng trở lại rồi, cư nhiên cô trách mình hiểu chuyện lúc nào không hiểu, lúc này lại hiểu rõ như vậy, tự khiến chính mình đau lòng mới chịu sao? Cô thực sự không thể mang thai nữa...

Mặc cho đũng quần ngày càng ướt đẫm máu, Lục Nan Hy ôm chặt bụng dưới, từng đầu ngón tay như kim châm đâm đến vừa đau nhức vừa ê ẩm, cả người như trút hết năng lượng, ngồi xuống tại chỗ, ôm lấy chân bản thân gập lại mà ngây ngốc, chẳng hiểu trong lòng mình tâm trạng nên như thế nào, dù vậy vẫn một đường đượm buồn khó nói nên lời. Ưu Tĩnh Tập ngày đó ậm ờ chính là chuyện này. Lúc này trong lòng cái tính kỳ quái lại nảy sinh, không khỏi có uỷ khuất, nhiều điều muốn nói cùng trách cứ. Sao không nói rõ luôn đi, cái bác sĩ kia cô cũng không mơ ước nữa, toàn là những tên khách khí che giấu bệnh nhân bệnh sử người ta. Chính là cô không muốn hiểu cho người khác nữa, đôi khi sống nhanh một chút, không cần rõ lý lẽ quá nhiều.

- Em cũng không rõ nữa, chỉ là nhớ Tích thị đã từng ký kết hạng mục đó...

Lý Dân Sư một thân xinh đẹp ngồi ở trên bàn xiêu vẹo, cái cười kia muốn nhích đến mang tai luôn rồi, Lăng Mạc ánh mắt thưởng thức ý ôn nhu nồng đậm chìa tay ra ôm ngang ngực cô, có lẽ chính Lăng Thanh cũng không biết, Lăng Mạc lại chứa tư tình riêng, lại ngày đêm ôm ấp không rời.

- Nhất định phải trả thù cái tên khốn vô nhân tính kia cho em. Anh không biết hắn ta đã đá em khỏi Tích thị nhục nhã thế nào đâu. Cái tin tiểu tam kia, là còn nhẹ đó.

- Anh đều sẽ làm chủ cho em, bảo bối. Không cần tức giận. Cái bản kế hoạch kia, là một cú sút không hề nhẹ, hổ muốn nổi điên nhưng còn phải xem xét tự tôn.

Tiếng cười Lý Dân Sư như che chắn mặt trời chói nắng trong lòng Lăng Mạc, lần đầu tiên anh thấy có nữ nhân khuynh thành đến nhường này, có câu chân lý chiếu qua tim - chớ có sai. Trong lòng cái gai như cũng dần mềm mại đi. Lăng Thanh sao lại không chú ý đến Lý Dân Sư? Cô chưa đủ thu hút mà quyến rũ cái con tim sắt đá anh ta? Bao nhiêu công sức Lăng Mạc đổ ra như vậy, Lăng Thanh cũng chưa từng nhìn đến, cả Tần Tang cũng chưa từng quá phận mà ngược lại quá mức cẩn tắc. Chi vậy?

Biết rõ Lăng Thanh hoà nhã chấp thuận trọng nghĩa Tần Uy Phải cố tình ràng buộc anh Tần Tang, rồi thì sao? Đường đi nước bước này...tiếc rằng sỏi thì thuận, nước lại không chịu đẩy, thiên không thời nhân không thuận. Trách ai được? Chỉ là, cái đêm đó đứng bên ngoài thư phòng Lăng Thanh, cơ hồ anh đã như nhìn thấy mọi chuyện...

Xoay quanh một vòng lẩn quẩn, chưa từng có ai nghĩ ngợi ít một chút. Xã hội này vận hành đáng sợ như vậy, làm sao gột rửa cho hết bẩn? Là máu sao? Thì ra, chỉ cần làm bén, không cần làm sạch.

- Tiểu Hy, em ở trong? Mở cửa.

Chính giọng điệu ra lệnh Tích Lãng bên ngoài cùng tiếng đập cửa dồn dập không cho người bên trong thời gian nghĩ ngợi bức mở cửa ngay lập tức, như đánh thức Lục Nan Hy vẫn còn ngây ngốc trong thế giới riêng của riêng mình, nếu không, chỉ sợ cô sẽ bị nó nuốt chửng mất. Đôi khi thắc mắc rằng, nữ nhân sống bằng cảm xúc, có phải hay không? Biết rằng sẽ không buồn nữa, nhưng vẫn không thể kiềm chế mà buồn. Đối với chuyện cũ, như vaccin không có tác dụng.

- Em ở đây.

Cửa vừa mở ra một chút ti hí, lại quên mất rằng Lục Nan Hy còn chưa thay băng vào a. Do ngồi có chút lâu, quên bẵng đi rằng đũng quần ướt đẫm máu rồi, cả nơi cô vừa ngồi hằn rõ vệt máu vẫn còn ướt. Cô lúng túng bối rối, đồng tử như tối sầm, nhanh chóng đóng cửa lại nhưng vẫn không kịp với Tích Lãng, hắn theo phản xạ nhanh như cắt không ngần ngại đưa tay bản thân bị thương vào cái khe hở “siêu hẹp” kia mà cản. Cô không phải vẫn còn giận hắn đó chứ? Sao lại phản ứng kỳ quặc như vậy? Hay là sợ hắn nhìn thấy gì đó? Như thôi thúc trong lòng hiếu kỳ lém lỉnh, khoé môi hắn nhuếch cao vết thương ở tay đã không còn rỉ máu nhưng vết thương vẫn không nhịn được mài chưa khô.

- Không được vào, anh mau buông tay. Anh không thương xót bản thân nhưng em thì có thương xót anh.

Lục Nan Hy bất đắc dĩ cắn môi dưới, sau nhiều lần cô cũng không còn ngại nói lời tình cảm với anh nữa, anh không xấu hổ cô càng không nên mới đúng. Sẽ chẳng ai nghĩ đến đưa tay vào cản cửa sắp đóng lại cả, hắn chính là bản thân bị thương cũng không thèm để ý, cô tức giận đến đỏ mặt nhưng tâm tư vẫn không thể không rời xuống dưới hạ thân mình, bụng dưới cô bắt đầu âm ỉ, như có một bàn tay vô hình muốn thoát ra khỏi cho nên đang loạn ở trong đấy muốn xé rách, cả người nhẹ hững ràng buộc đau đớn, trống rỗng chịu đựng cơn đau.

Nhớ lại mà thở phào một hơi, may mắn là phát hiện sớm, không thôi thì chỉ có muối mặt. Nhắc đến thay băng, vậy, băng đâu? Chết cha...

A!!! Rốt cuộc vẫn không thoát khỏi muối mặt.

- Phu nhân, trà gừng ạ.

Lục Nan Hy gượng cười một cái, môi anh đào quyệt lại thành một đường, bất lực hớp một ngụm trà gừng đường đỏ cay vào yết hầu, cảm giác nong nóng ngày càng tăng khiến cơ thể đau nhức giữ ấm bụng dưới có chút dễ chịu. Nhìn trên nền nhà “một đống” băng vệ sinh, đổ dài ra đến cửa, hầu nhân hai người đứng sắp xếp lên kệ. Đầy đủ màu sắc nhãn hàng hình thù, loại trong loại dầy loại siêu mỏng loại to loại nhỏ loại siêu đại... chắc là cô mở một hiệu nhỏ bán lại băng vệ sinh mới được. Cô nhịn không được há hốc mồm, đùa à sao có thể sử dụng nhiều đến mức này? Không biết thì phải hỏi, đã chuẩn bị thì chỉ cần mua vừa đủ sử dụng. Cô mắc “bà dì” cũng lâu nhất kéo dài 3 ngày là cùng. Cô chỉ biết chép miệng, không nói nên một lời nào, cười trừ là hợp lý nhất. Dù sao đau bụng tính tình cũng có chút kích động nhưng nghĩ đi nghĩ lại, còn không phải hắn mệnh lệnh mấy người kia mới đi mua thành một đống bòng bong này sao?

Mà mấy cái hầu nhân này huống hồ cũng là nữ nhân, sao lại tâm hươ tâm huất như vậy? Nói sao cũng nghe không vừa lỗ tai. Bất mãn lên tiếng.

- Các dì còn không biết chỉ có tôi sử dụng sao? Mua nhiều tiêu tốn tiền quá mức, dùng lại không bao nhiêu. Chất một núi ở kia, ai không biết nhìn vào tưởng tôi cuồng băng vệ sinh mất, chẳng lẽ cái cửa hàng không nhìn các người khó hiểu sao? Dù gì thì bán được hàng là tốt rồi, quên mất, còn để ý cái đó làm gì.

Lục Nan Hy cười cười bất lực, nhún vai chỉ vào cái núi băng vệ sinh đã được sắp gọn gàng trên kệ, chật ních đến cứng, như tán thưởng lời cô nói mà có một hộp vì bị ép quá cứng mà rơi xuống. Không nhìn ra được cô đang tức giận hay không, dù sao chủ tử chỉ mới vừa tiếp nhận, cố gắng nhìn qua Tích Lãng một đường ôn nhu ánh mắt đối cô trong mắt chỉ duy tồn tại, có chút khó xử.

- Phu nhân, đây tạp...chúng tôi không phải người mua.

Lục Nan Hy đưa mắt nhìn Tích Lãng ngạc nhiên xen lẫn nghi hoặc, không phải hầu nhân, cũng không phải Mộ Phi vì anh ta đang ở bên cạnh Giang Giang những ngày này. Hắn lại càng không, hắn bị thương với chưa từng rời khỏi tầm mắt cô, trưởng hợp khác, không thể nào cứ như vậy tôn nghiêm hắn xem như báo vật lại thiêu một giờ chỉ để mua băng vệ sinh cho cô đâu. Haizzz...phiền não muốn chết, suy cho cùng cũng là đã mua. Còn có cửa hàng nào chịu đổi trả là băng vệ sinh?

Ly trà gừng đường đỏ rốt cuộc cũng thấy đáy, dạ dầy nóng bừng bừng, tác dụng có hơi quá thì phải? Tích Lãng cho hầu nhân ra ngoài, tay mơn trớn da mặt căng mịn Lục Nan Hy xinh đẹp, đôi mày liễu thanh tú cô nhíu chặt.

- Còn khó chịu không?

Lục Nan Hy nhìn Tích Lãng đầy nhu tình, lắc đầu một cái, nắm lấy cánh tay hắn nũng nịu. Quả thực cũng không khó chịu đến mức đi không nổi nhưng mà chính do hắn lời nói âu yếm quan tâm mà cô trở thành đi không nổi nữa, mà vẫn là không nên làm hắn lo lắng, chính trong lòng cô cũng phiền muốn chết, tự nhiên cũng sẽ làm biếng nói.

- Theo hằng năm, gần đến cuối hạn đóng toàn bộ văn kiện năm cũ, Tích thị sẽ tổ chức buổi đấu giá cổ phần dành cho cổ đông và các nhà đầu tư cổ phiếu. Chính là ngày mai, tôi muốn em tham gia.

Lục Nan Hy nhạy bén phát hiện ra, Tích Lãng khi nói chuyện với cô đều sẽ kiên nhẫn ngóng nhìn ánh mắt cô phản ứng, cô có suy nghĩ lâu một chút cũng không sao, cô đáp lời đều lắng nghe cô vô cùng chăm chú không khỏi an ủi cô chậm chạp quyết định. Với lại hắn luôn luôn suy xét kỹ càng, ở nhà cũng buồn chán muốn chết, cớ gì lại không tham gia? Chẳng phải lúc trước hắn điều tra cô tốt nghiệp quản trị kinh doanh Standford? Sao từ trước đến nay hắn lại thờ ơ khả năng của cô thế nhỉ? Hiện tại, xem ra quan tâm cân nhắc đến cũng không muộn. Cũng là cơ hội một lần xem cô cơ trí.

Lại nhằm đoán được tiên Thương Chính rốt cuộc có kết hợp với Lăng thị hay không? Hắn cũng phải tính trước đến đường này, Thương Hiên Tiến dù đầu óc không tốt thao lược nhưng mà mưu mẹo một chút thì trong ai cũng có thừa, lại nói một tay anh ta quản lý Thương Chính bấy lâu, cho nên để mà nói không hảo thì cũng không thích hợp, phía sau còn chưa xác định được Chương Ân Tấn âm mưu Hỉ Yêu, gài Ôn Diêu Đoái, đến nay vẫn chưa thấy đụng chạm gì nhiều ra mặt. Nghe qua như thể hắn “ngán” Thương Hiên Tiến nhưng không, chính là không muốn ai qua mặt mình, với cũng không thể nào chấp nhận cho những kẻ bản thân đã đạp đổ có cách ngôi đầu dậy, tàn độc ngoan cường chính là lẽ ấy.

Lục Nan Hy nhìn sâu vào con ngươi hổ phách Tích Lãng hoàn mỹ trầm tĩnh, như dòng điện kích thích trên đầu ngón tay hắn vân vê bàn tay non mềm của cô, chồm đến hôn một cái lên gò má hắn, vừa định rời liền trước mắt là đáp ngực hắn ôm tới. Không phải cô nói muốn can thiệp đến hắn sự sao? Hiện tại hắn cũng mở lời, cô còn ngại từ chối?

- Tích thị? Nói vậy là tất cả các cổ đông và nhà đầu tư trên toàn thế giới chi nhánh sẽ đổ về Trung Quốc?

Tích Lãng xuy xét gật đầu, Lục Nan Hy nhanh chóng tiếp lời, mặt mày ủ rũ, ngược lên nhìn hắn, bướng bỉnh quyệt môi một đường đáng yêu.

- Nhưng em làm gì có tiền?

Mọi chuyện có thể đều sẽ diễn ra, đúng y như ý mình vậy, nhưng chưa thể đến quá trình nếu chưa có tiền đâu. Khoé môi Tích Lãng nhuếch cao, yêu chiều hôn lên đuôi mắt phượng Lục Nan Hy, tay lại tiếp tục mơn trớn trên mặt cô yêu thích.

- Chồng em có.

Cái tên Tích Lãng này nếu mà so với lời nói, hắn ánh mắt thâm tình nhu thuận một chút thì có lẽ Lục Nan Hy sẽ không kìm nổi mà ngất tại chỗ rồi, thực tế rằng, hắn lãnh đạm vô cùng không chút dính dáng biểu cảm, biết hắn có ý, có đề cao tâm tư nhưng mà vẫn không ngăn được cô cụt hứng, như rơi từ trên thiên đàng xuống địa đất đau nhức. Thật là tò mò, không biết nếu hắn kiểm tra EQ thì sẽ là chỉ số bao nhiêu phần trăm? Chưa mà đã đoán được con số 0 tròn trĩnh rồi.

Vậy khuôn mặt Tích Lãng lúc nói chuyện với đối tác như thế nào nhỉ? Nhất định Lục Nan Hy sẽ cân nhắc để mắt hắn nhiều hơn.

Biết rõ Tích Lãng EQ không tốt cho nên Lục Nan Hy cũng không muốn để ý hắn biểu cảm, hắn nói được lời như vậy chính là trong lòng hắn cũng mềm mại như vậy. Bằng mặt không bằng lòng, chính là không dành cho những người như hắn. Biểu cảm mười như một vô cảm, người ta chỉ có thể tự đoán mò.

- Tôi muốn đi tắm trước.

Lục Nan Hy như nhớ ra rằng một thứ quan trọng nhất thiết yếu nhất chính là tắm rửa mà, nguyên ngày hôm nay cô không có để mắt đến Tích Lãng còn chưa có tắm rửa qua. Tay buông nửa người hắn, mau chóng đưa tay nắm ở vai định dìu đi, chưa đi quá hai bước, chính hắn cũng rất hợp tác mà từ từ theo sau, toàn bộ lực đạo cố tình đặt ở cô nhưng rất may mắn cô “tỉnh” sớm, hắn bị thương ở khớp tay chứ đâu phải khó di chuyển!? Uy nga...cô mau chóng vùng vẫy lại thành ra hắn tay siết ôm cô càng chặt, rõ ràng hắn lừa cô mà. Lòng tốt của cô chẳng khác nào tiếp một gáo nước lạnh vô cùng thuận lợi.

- Không dìu tôi nữa?

Chính là Lục Nan Hy biến Tích Lãng đi không nổi mới đúng, hắn trêu chọc cô đỡ không nổi. Nhìn chân mày kiếm hắn xếch lên tinh nghịch, môi bạc nở lên nụ cười xinh đẹp ấm áp như xuân thuỷ, nhưng sao trong mắt cô toàn bộ đều là phúc hắc, quá giảo hoạt xấu xa. Thẹn hoá giận, đoán chừng cái gương mặt phiếm hồng đuối lý này thế nào cũng bán đứng cô cho nên mau chóng bỏ qua hắn mà chạy vào phòng vệ sinh mở nước, cô còn phải xem nước ấm nữa. Nhưng cô lại đâu biết, cô mà đón nước ấm cho hắn chính là tự cô chuốc rắc rối, hắn hiện tại rất cần nước lạnh.

Đợi cho đến khi Tích Lãng trên người đã không còn đồ đạc, ngoan ngoãn ngồi ở trong bồn tắm cô đã pha nước cẩn thận, Lục Nan Hy định rời khỏi, chợt tay cô bị nắm chặt kìm hãm, cố gắng dịch một chút nhưng là vô phương có thể. Một mặt đen thùi nhìn hắn còn tệ hắn đít nồi, hắn muốn gì nữa đây?

“....”

- Tôi tay...không ướt.

Đại khái là Tích Lãng ý không muốn tay vết thương bị ướt. Lục Nan Hy ban đầu không cam tâm, sau liền vui vẻ nhận lời khiến hắn có chút ý vị thâm dò xuy xét lại, cô còn không nghĩ đến cách trị cái nam quỷ biến thái không xấu hổ này. Đưa tay vén tóc mây bay loạn, cảm nhận trong phòng tắm này hơi nóng bốc hơi vô cùng thoải mái, bên ngoài tần suất máy lạnh liên tục, cửa mở toang hai khí nóng lạnh này dung hoà cũng không quá nóng nực ở trong này.

- Tắm chung cho thuận tiện.

Lục Nan Hy nâng mắt treo lên khăn tắm, rút tay khỏi tay hắn dần buông lỏng mà buộc cao tóc lên thành một búi cao, có vài sợi tóc ngắn không chịu đồng bộ rơi xuống cằn cổ trắng nõn không khỏi thu hút ánh mắt Tích Lãng chú ý trượt khỏi đôi môi anh đào cười tươi mị hoặc. Tích Lãng không tin lời cô nói ra, buộc miệng gấp gáp.

- Em không phải bà dì...

Tích Lãng cả thân người rắn chắc làn da bánh mật dưới làm hơi bốc lên càng thêm tuấn dật bất phàm, chỉ có cái người kia tâm tư đâu mà ngắm hắn, còn đang bận trêu chọc hắn, ngăn cô ý định cởi bỏ đồ nắm tay cô như cũ. Nhìn qua cô không hề có ý trêu đùa. Còn chưa nói hết, cô đã cắt ngang lời vô cùng bình tĩnh, vốn nói cho hắn biết cô rất tỉnh táo đó, lời cô nói cô đều ý thức được, không cần hỏi lại.

- Bà dì thì đã sao? Tắm là tắm với anh, bà dì liên can gì?

Bá đạo tuyên bố, ngẩng mặt nhìn vào đôi mắt hổ phách Tích Lãng động, cơ hồ có thể nhìn thấy phản chiếu hình bóng cô ở đấy. Vô cùng sung sướng mà đỏ mặt, còn không phải có câu nói trong ánh mắt anh chỉ toàn là hình bóng em sao? Nhưng kịch này cô cũng không muốn buông, che lại tâm tư tim bản thân đập thình thịch, giật tay lại một lần nữa, đã cởi bỏ đi áo ngoài, cô vậy mà lại không mặc áo ngực, một khoảng ngực xinh đẹp lại hướng hắn mắt tiến.

- Khoan đã...em đứng đó, đừng nghịch nữa, tôi có thể tự mình tắm.

Lục Nan Hy liếc qua Tích Lãng biểu cảm, biểu cảm đình trệ hai giây nín thở, nghe kỹ càng trong cái giọng điệu kia có chút run rẩy nữa, không ngờ một Tích Lãng cao thâm ngạ quỷ cũng phải bỏ chạy thì cô lại dễ dàng công lược hắn vào túi, đã đến mức này thì không nhịn được nữa ôm bụng cười bò lăn bò lốc nhưng cũng không quên lấy áo che lại cảnh xuân khiến cô hai gò má đã nhiễm hồng. Cô chưa từng nhìn thấy hắn bất đắc dĩ tích cực biểu tình như vậy. Biết rõ hắn bệnh sạch sẽ nhưng mà cô đòi tắm chung trong khi “bà dì” đang bên cạnh, không phải quá đáng lắm sao? Hắn đen mặt, cô đã đùa như vậy, hắn cũng muốn nhắm mắt đùa theo cô, môi bạc dần ôn hoà nở nụ cười như cũ, chỉ có ánh mắt vô tình lên án hắn phúc hắn không chịu được.

- Vậy cùng tắm chung đi. Bà dì của em cũng không ngại tôi mà đúng không? Tiểu yêu tinh mau đến đây, tôi đáp ứng em.

Hài lòng nhìn Lục Nan Hy đã ngưng cười, nhìn Tích Lãng hốt hoảng như gặp ma giữa ban ngày không khác. Còn chưa biết thế nào cho phải, vẫn là nhích người về sau cách hắn một khoảng hợp lý mới yên tâm nuốt một ngụm nước bọt. Đã xong nhiệm vụ, cô còn ở lại để hắn đem cô đi ngâm thành cải muối làm gì, còn chưa định chuồn sao? Cô cười yếu ớt, ánh mắt đã rất nhanh nhẹn hướng cửa chạy đi, cô không tin bản thân ngồi ở kế bên cạnh cửa như vậy lại không thể thoát được. Nhưng mà, đúng là không thể tin.

Lục Nan Hy cẩn trọng ngồi dậy, cả hành động vô cùng nhanh nhẹn nhưng chưa kịp xoay ngược ngang dọc thì cả thân thể cô đã bị dồn ép vào tường, cảm nhận rõ lưng một đường ê ẩm, nhíu mày liễu xuýt xoa, hắn sao lại không nương tay như vậy? Chắc bị trêu chọc đến tức giận rồi a. Môi cô lại là thứ bị đem ra hành hình, hắn cúi người hung hăng cắn lấy môi cô khiến cô “ưm” một tiếng không cam lòng, nhón người quấn lấy hắn không buông, áo trên người đã rớt xuống lúc nào không hay, lồng ngực kia ẩm ướt đối cô ngực trần vô cùng chân thật cảm giác khiến cô run một cái, nhanh chóng cắn lại môi hắn, bắt buộc hắn cúi thấp người hơn một chút.

- Ngày mai có ai có nhã hứng?

- Chúng ta có nhã hứng hay không đều tiến mà, chung quy có trò vui sao vắng mặt?

Cái buổi đấu giá cổ phần này, chẳng khác nào đá bay những cổ đông nhà đầu tư không còn khả năng nữa, những nhà đầu tư mới gần đây xuất hiện rất nhiều, lại dồi dào nguồn lực mới mẻ, lực lượng mới lúc nào cũng sẽ đông đúc hơn. Còn có một khả năng khác, chính là những cổ đông ẩn sâu, lợi dụng lúc này lại đào sâu hơn, cổ đông càng vững mạnh mà giữ cho chặt cái rễ ở Tích thị. Nhưng kẻ đứng sau tất cả bút toán mưu mô quy mô vĩ đó hưởng lợi lãi đầy đủ không thiếu một đồng là ai? Đâu có khác Tích thị chủ nhân!!! Mà ra mặt đứng đầu là ai, còn ai khác Tích Lãng? Tích thị một phút, liền quy ra xứng 1 vạn gấp số nhân, thời gian là vàng là bạc chớ có sai... cho nên những thành phần làm mất thời gian hằng năm quy trừ ra khỏi một số lượng rất lớn, nhân viên đầu vào Tích thị duyệt khó còn hơn là lên trời.

- Nói thì phải nói, không phải tôi cố tình để ý đâu nhưng mà ở môi cậu có chút sưng đó.

Ngô Kỳ Phong tay ôm một mỹ nữ, một tay còn lại cũng là một mỹ nữ khác. Mậu Hoạch Ma chính là cân hơn, hai tay ba mỹ nữ!!! Lư Phồn Hưng hôm nay có tiến triển, tay ở điện thoại không rời, hình như là gần đây có hứng xử lý công việc trở lại sau một thời gian “nghỉ dưỡng dài hạn“. Lâu lâu lại nhìn bàn mạc chược một chút, tên này đúng là kì quặc, không phải không muốn nói là lập dị, não bộ thần trí phân hai rõ rệt. Nghe thấy Mậu Hoạch Ma lời nói, vô thức ai cũng nhìn ở hắn môi, quả thật sưng lên rất nhiều, nửa ngày hắn cũng không có trả lời, trầm mặc ánh mắt dời đi, khiến ba cưa cưa ngồi xung quanh có chút đau lòng, không phải chứ? Không phải là hắn thấy phiền quá với mất thời gian cho lời vô nghĩa mà làm biếng trả lời!?

- Lão nhị đâu rồi ta? Lão nhị gần đây không thích cầm quân nữa rồi, muốn kinh doanh một chút cho quen tay, chắc là ngày mai lão nhị xuất hiện a.

Mỹ nữ ngồi ở trên đùi Ngô Kỳ Phong cười tươi xinh đẹp, nhìn thấy Tích Lãng có vẻ cao hứng cho nên chuyển chỗ ngồi, chính là bên cạnh hắn, dù sao cũng không dám quá phận, được phục vụ phòng này chính là VIP khu vực chính thống, không thể chấp nhận bị đá ra khỏi cửa. Hai mỹ nữ còn lại nghe lời Ngô Kỳ Phong nói ra vẻ tán thưởng anh lời hay ý tốt dù chẳng biết cái con mẹ gì tốt đẹp chỗ nào.

- Nội bộ tự phân minh.

- Có nhầm lẫn không vậy? Hỏi lão tam mới đúng a.

Tích Lãng vốn không còn hứng thú trò chuyện nữa, tay quẳng lên bàn mạc chược tiếng vang lớn, thắng hay thua đều không quan trọng, tiền cơ để ở giữa kia mồi, là mồi ai thèm thuồng? Chỉ có mấy cái nữ nhân phục vụ xung quanh mới muốn nhỏ dãi. Mấy cái bọn hắn, đối tiền chỉ đặt lấy cơ bản. Đánh rất tuỳ hứng, cứ tuỳ tay quẳng quẳng, sai đường đúng nước đều được, thắng hay thua, cũng làm biếng mà gom tiền, đôi lúc rời đi quên bẵng thu lại, xem như tiền tiếp thêm mà cứ vô tư quẳng đi.

- Hứa Vy Bối hôm nay có tiến làm?

Chợt nhớ lại mục đích chính, Tích Lãng nhẹ giọng đổi chủ đề.

- Cái người mới a? Em thấy mấy hôm nay quản lý cũng thật tức giận, cô ta không muốn đi làm nữa, đến nhà trò chuyện nghe nói còn khó dễ cả hợp đồng thời hạn còn xanh thời hạn, muốn nghỉ việc.

Mỹ nữ cười cợt phóng thích, dựa vào Tích Lãng tâm tình có chút tốt, lại ngẫm nghĩ suy tư, lợi dụng thời cơ mà dựa vào hắn, đem cả bộ ngực đồ xộ đều tì mạnh vào cánh tay màu bánh mật săn chắc kia không chút xấu hổ, lại ý cười càng đậm mỹ mạo, hay tay thuận tiện ôm lấy cánh tay hắn. Cả ánh mắt hắn dưới ánh đèn yếu ớt càng thêm mị hoặc, khuôn mặt tuấn tú khiến người ta không thể rời mắt, càng nhìn càng lưu càng luyến. Ha ha, cái danh bạch liên hoa này cũng không ngại tiếp ứng.

Mấy cái nữ nhân khác cũng cũng chỉ nhau bát quái, quả thực nữ nhân mà hợp lại cũng có khả năng thành cái cộng đồng thu nhỏ. Nhờ vậy mà Tích Lãng đều nghe được Hứa Vy Bối nhà ở khu nào, hằng ngày sinh hoạt thế nào. Bích Vũ không phải quản quá nhiều? Chuyện này cũng không liên quan hắn cho hắn một đường hờ hững, không thấy kỳ lạ chỗ nào cả.

Ngô Kỳ Phong nghe thấy Tích Lãng mở lời hỏi như vậy, sửng sốt hồi lâu, như gặp trò được nước kích thích. Anh còn chưa có quên khắc Hứa Bối Vy tiến cửa, hắn lạnh nhạt ánh mắt như muốn xuyên thẳng tàn nhẫn mũi giáo qua người cô. Phẫn nộ che mắt mỹ nhơn... nằm lòng ai cũng rõ hắn không có ý khác nhưng sao có thể dậy mùi như vậy bỏ qua ngửi? Tiếng trêu chọc bắt đầu dồn dập, chỉ có Mậu Hoạch Ma chưa tiếp nhận kịp, kinh ngạc.

- Cô ta trở lại rồi? Lão nhị gặp qua chưa?

• • • Ngô Kỳ Phong chốc dừng miệng, thu lại nụ cười câu hồn, ánh mắt ngơ ngác, có thể thêm hiệu ứng tiếng quạc quạc của quạ cho cưa cưa này rồi. Anh không rõ mấy tên kia cùng Doãn Dĩ Vương quen biết trước hay sau, cho nên cũng không chắc chắn ai biết ai không? Hiện tại xem ra chỉ có anh là không tường không tận. Tay cầm lấy ở hai mỹ nữ bên cạnh cũng buông lỏng, đưa tay bực bội xua đuổi đi hết thảy.

Tích Lãng chân tuỳ tiện đặt ở trên bàn, hay tay ôm ngực trầm mặc, nữ nhân bên cạnh tuỳ thế thay đổi mà tay đặt ở vai hắn vuốt ve ấn mạnh, cực kỳ kêu gọi nhu tình, mùi hương nước hoa nữ đoán là đắt tiền nhưng khiến hắn quá mức khó chịu, chỉ là bên ngoài cái gì cũng vô biểu hiện vô cảm, chỉ một ánh mắt thanh lãnh xa cách trầm lại, mỹ nữ bên cạnh cũng hiểu ý mà tự mình rời đi, còn không phải lạy trời để rời xa một chút sao? Hắn doạ người ta chạy còn không kịp.

- Điện thoại của ai vậy? Hình như của cậu.

Mậu Hoạch Ma vẫn không nỡ buông mỹ nữ, vừa dứt môi hôn, tay tìm điện thoại, chợt nhận ra nơi phát sáng chuông điện thoại, như cũ ai cũng đồng loạt nhìn đến Tích Lãng, chỉ là môi hắn lại khiến ba cái tên này được mùa cười trộm tủm tỉm. Hắn lại như nhận thức được gì đó, rất nhanh chóng bắt máy, mày kiếm nhíu chặt, tay nhanh chóng cầm lấy áo khoác mà đưa tay vẫy phía sau rời đi.

- Anh nói mua sữa chua, sao còn chưa trở lại? Quên đường về rồi a? Em chờ anh nãy giờ lâu muốn chết, em còn định ra ngày tóm lấy anh về...

- Tôi trở về ngay, em đợi một chút, đừng đi loạn.

Lư Phồn Hưng không nhịn được xếp lại bàn mạc chược, nhuếch môi cười sảng khoái, dù sao Tích Lãng rời khỏi thì tụi anh cũng sau đó rời đi. Mậu Hoạch Ma tiếp tục trầm mê, môi hôn ở rãnh ngực nữ nhân bên cạnh, nữ nhân đó không kiêng dè người khác nhìn mình, như tự hào mà rên tới bên luôn, ưỡng người đẹp mắt theo nhịp Mậu Hoạch Ma đáp ứng, Ngô Kỳ Phong nhìn thấy cảnh này như được rửa mắt, chép miệng một cái, quá táo bạo~~ uống vào rượu, nhìn sang Lư Phồn Hưng, tâm tư có chút phấn khởi.

Lục Nan Hy vừa dứt điện thoại, nhìn đến số máy Tích Lãng lưu tên hắn, sao lại lưu nhạt nhẽo như vậy? Cô thuận tay thay đổi, hai chữ “lão công” to tướng cùng biểu tượng trái tim nhấp nháy sinh động. Càng nhìn càng thích, cô nổi hứng thay đổi luôn tên lưu sao của Mộ Phi thành “dũng sĩ giáp sắt” cùng biểu tượng thanh kiếm xuyên chéo chéo cũng không thể quên cái biểu tượng hình nhân có dấu X ở ngay khẩu miệng. Thoã mãn nhìn ngắm hồi lâu, tâm tư cũng trôi dạt mềm nhũn. Quên mất hắn cũng có nhờ cô giúp chuyển toàn bộ văn kiện trên bàn cùng bên dưới đất lên kệ. Cô từ nãy đến giờ cũng chuyển đi không ít, tay vừa cầm lấy một văn kiện bìa xanh như thường với văn kiện khác, không có lấy cái gì nổi bật, chỉ là dòng chữ đề nổi tên cô, quá mức thu hút.

Tay run rẩy muốn lật xem, nghĩ đi nghĩ lại, sao lại liên quan đến Lục Nan Hy cô? Nhanh chóng lật khỏi, bên trong rất rộng, chỉ tồn duy nhất một mảnh giấy, còn có chữ ký hắn rồng bay phượng múa đường bút phóng khoáng thanh cao. Là giấy tờ hắn chi trả cho tiền nhà thu mua của Tuệ Mẫn Mễ? Từ trên tay văn kiện rơi xuống đất. “Bang” một tiếng... như tiếng lòng cô đổ vỡ.

Là Tích Lãng mới đúng, chứ không phải Lăng Thanh, hiện tại, trên môi cô quyệt lại hoàn toàn cảm thấy ghê tởm muốn buồn nôn. Thầm nhớ đến tiền viện phí, bác sĩ riêng, đều là hắn? Thì ra, cô chưa bao giờ cô đơn lẻ loi một mình, hắn luôn lưu bên cạnh dù cô thích hoặc không. Mọi bước chân của cô đều không thiếu hơi ấm của hắn. Chỉ là cái bóng Lăng Thanh quá lớn cô không có cách chồm người khỏi nhìn trời sáng. Dằn vặt khiến cô thất thố nhìn ra bên ngoài, mắt phượng đen nhanh lạnh đến mức không thể nào lạnh hơn được nữa, cả người run rẩy như cành liễu trước đại phong nhưng mà vẫn cứng cáp chống đối lại, cứng rắn đến khiếp người một mình đối đại phong, xúc động vô cùng, môi dưới cắn chặt như muốn nghiền nát nó đi, hiện tại tay nào chạm vào Lăng Thanh, ý nghĩ hay thần trí nào suy nghĩ lo lắng cho anh ta lúc trước cô đều muốn rũ bỏ sạch. Rất lâu sau, cửa đã được đẩy khỏi.

- Sữa chua của em...

Tích Lãng có chút nghẹn đứng, nhíu mày kiếm nặng nề kinh ngạc nhìn đến Lục Nan Hy ôm chầm lấy hắn, có phải cơn đau bụng hoành hành làm cô khó chịu? Mặc dù không nhìn thấy cô gương mặt phù hoa, trong lòng hắn chợt đau đớn khổ sở... hình như hắn đang thấy cô khóc.

- Đừng khóc. Tôi trở về rất mau, em gọi liền quay lại, chỉ là tìm kiếm cửa hàng tiện lợi có chút mất thời gian.

Giọng điệu khàn đặc liên tục giải thích như chạm vào lòng Lục Nan Hy yếu ớt run rẩy, khiến nước mắt cô rơi càng nhiều, khóc càng lớn tiếng.

- Tích Lãng, anh là tên ngốc, luôn luôn biết cách làm người ta một phen khổ sở. Anh nhất định phải chịu trách nhiệm. Hức hức... anh nhất định không được rời xa em đâu, không được rời xa em...

Lời này khiến Tích Lãng có chút thất thố, điều gì khiến cô kích động ầm ĩ nói hắn lời này, hắn cũng đâu có nói rời xa cô bao giờ? Túi giấy rơi xuống nền nhà, ôm lấy Lục Nan Hy không ngừng nói mãnh liệt, như muốn hoà tan vào nhau. Giọng điệu cô yếu ớt khẩn thiết, làm hắn càng nặng nề. Tóc có chút ra dài rơi khỏi xuống mắt, một chất lỏng trong suốt dần rơi xuống, ấm nóng vô cùng chân thật. Mệt mỏi không muốn phủ nhận nữa, hiện tại ôm chầm lấy cô thế này, thật hảo biết bao.

Ánh đèn vàng ấm áp bao lấy hai thân thể ôm chặt lấy nhau, hình như cũng đang nghẹn đứng... không phải vì yêu được mất mà thống khổ, thống khổ nhất chính là những chuyện hắn làm, cô đều không biết. Hắn vô cùng ngốc.

Không phải một tín nhiệm, nhất định không phải. Lục Nan Hy là sinh mệnh của hắn. Nguyện một đời này kết lên cô nụ cười khoan khoái đẹp như mơ, đến khi trời chu đất diệt, hắn hơi thở cuối cùng cũng chỉ đều vì cô mà lưu luyến lưu giữ. Nhưng bằng lời nói, hắn không cách nào nói một tiếng thiên trưởng địa cửu, một người phân biệt mọi chuyện rõ ràng đến mức chuẩn xác, hắn không muốn cô quy hắn như những nam nhân khác hẹn ước đủ thứ, chỉ cần cô biết hắn bên cạnh cô luôn đáp ứng điều cô muốn, sau lưng luôn tồn tại bàn tay hắn chống đỡ là được.

Tích Lãng ân cần ôm lấy Lục Nan Hy ngồi trong lòng mình, tay gỡ lấy một hộp sữa chua quẳng vào tay cô, cô cũng rất ngoan ngoãn tiếp nhận mà uống sạch, khoé mắt còn chưa hết đỏ, hàng lông mi cong đường hoàn hảo còn có chút ẩm, mới vừa rồi còn khóc ầm ĩ, vậy mà hiện tại đã tươi cười trở lại rồi, cũng ở cô thứ đó hắn không muốn cô thay đổi, mọi chuyện đừng giữ trong lòng quá lâu. Chiều chuộng hôn lên đầu mũi cô, tay mơn trớn hai gò má cô ửng hồng.

- Vì sao anh lại nhanh chóng nhận ra Lăng Khấu Thiên cùng em vậy?

- Đơn giản là không phải em.

- Trên người anh...lưu nước hoa nữ nhân, cả môi cũng sưng đỏ, anh...

Tích Lãng đen mặt khó chịu, lưu nước hoa nữ nhân hắn không có cách phản biện nhưng mà tuyệt đối hắn sẽ không cùng nữ nhân khác hôn, cô đừng có mà vu oan rồi tự mình buồn bã. Thấy cô vẻ mặt đã thoáng giận dỗi, ghen tuông đối hắn cũng có chút hài lòng, mau chóng đưa tay giam cô chặt trong lòng, bên môi cô thầm mắng hắn muốn cô chết vì thở không thông sao, chỉ sợ không ôm cô lại bỏ ra ngoài. Lại thấy như có gì đó không ổn, tiếp vào tay cô thêm một hộp sữa chua.

- Vết hôn này là em lưu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.