Tổng Tài A A A A A

Chương 9: Chương 9: Tổng Tài Đại Nhân Rất Hối Hận




CHƯƠNG 9, TỔNG TÀI ĐẠI NHÂN RẤT HỐI HẬN

Đi vào nhà hàng tây ‘Love & Kiss’, Lâm Mạc cảm giác mình hình như đã quên chuyện gì đó, nhưng ý nghĩ này chỉ kéo dài năm giây, khi nhìn thấy tổng giám đốc Từ ngồi ở bên cửa sổ liền tiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi!

. . . . . . Quả nhiên giống như lời đồn, mỹ nữ ngực lớn kia khiến cho người khác không! Chịu! Nổi! Mà!

Lâm Mạc não bổ ba giây, sau đó ưu nhã lại rất lễ độ chào hỏi mỹ nữ tổng giám đốc kia, ngay cả lúc nắm tay cũng chỉ cầm một chút liền buông ra cực kỳ nhanh, đặc biệt đặc biệt chính nhân quân tử! Đặc biệt đặc biệt dối trá!

Không riêng gì Lâm Mạc, thật ra tổng giám đốc Từ cũng đã vụng trộm vui vẻ trong lòng, thì ra tổng tài của tập đoàn Lâm thị rất trẻ tuổi lại anh tuấn y như lời đồn vậy! Nếu như không gay mà nói, quả thực rất là hoàn mỹ!

Cho nên hai người trò chuyện với nhau thật vui vẻ, từ chuyện hợp tác thương mại của công ty cho đến hàn huyên về lý tưởng nhân sinh, đều cảm giác đặc biệt hài lòng, cho nên một tiếng liền trôi qua cực kỳ nhanh, đang lúc hai người hàn huyên hăng say, điện thoại của Lâm Mạc đột nhiên rất không thức thời vang lên, Lâm Mạc ngoài mặt vẫn trầm ổn nhưng nội tâm đã cáu kỉnh liền cầm lên nhìn, trên màn hình hiển thị — Hàn Húc!

. . . . . . Hình như mình đã quên mất chuyện gì thì phải!

Lâm Mạc lo sợ bất an nhận điện thoại, quả nhiên, âm thanh nói chuyện của Hàn Húc ở đầu dây bên kia đã có chút lạnh lẽo.

“Anh Lâm Mạc, buổi trưa em có gửi tin nhắn cho anh bảo anh chờ em mà.”

“Á, thật ngại quá, bên anh có chút việc bận nên quên mất.” Lúc này Lâm Mạc mới nhớ tới việc quên không nói cho Hàn Húc biết buổi tối mình có hẹn, mặc dù trong lòng có chút áy náy, nhưng ở trước mặt người ngoài làm thế nào cũng không tốt, cho nên chỉ kiên trì lên giọng.

“. . . . . . A, vậy anh đang ở đâu?” Hàn Húc im lặng một lúc, giọng nói càng ngày càng tệ.

“Anh đang ở bên ngoài, cùng với một người bạn nói chút chuyện.” Lâm Mạc mất tự nhiên nhìn đồng hồ đeo tay, đã bảy giờ.

“Bạn sao? Là nam hay nữ?” Hàn Húc kỳ quái hỏi.

“A. . . . . .” Lâm Mạc rất muốn hỏi ngược lại một câu ‘Nam hay nữ mắc mớ gì tới em’, nhưng lời vừa đến khóe miệng, sống chết vẫn không thể thốt nên lời, cảm xúc áy náy trong lòng càng lúc càng nghiêm trọng, cho nên càng ngập ngừng, một lúc lâu cũng không nói ra lời.

“Là nam sao?” Hàn Húc không đợi câu trả lời, liền đoán trước.

“. . . . . . Đúng vậy.” Lâm Mạc hít vào một hơi, nhìn tay mình đặt trên mặt bàn bởi vì khẩn trương mà đã bất giác nắm chặt thành quả đấm, rất biết thời biết thế mà nói dối, lời vừa ra khỏi miệng, chẳng biết tại sao trong lòng cũng thoải mái không ít.

“Anh là tên lường gạt.” Hàn Húc lạnh lùng nói, “Nhìn sang phải đi.”

Tâm của Lâm Mạc ‘lộp bộp’ một tiếng, nhìn sang tay phải của mình, hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh màu nâu kia là bóng dáng của mình, mà đứng ở bên ngoài, chồng lên bóng dáng của mình chính là bóng dáng Hàn Húc đang cầm bó hoa và hộp bánh kem. Dưới áo khoác màu xanh thẫm là đồng phục cấp ba màu đen, hai loại màu sẫm phối với màu da khiến cho mặt Hàn Húc thoạt nhìn có vẻ rất trắng, còn đôi mắt bởi vì tức giận và thương tâm mà lộ ra vẻ u ám, cùng với đèn hoa ngoài cửa sổ chiếu xuống tạo thành bóng mờ xung quanh, cộng thêm màn đêm xung quanh liền tạo thành cảnh tượng khiến người ta phải giật mình.

Thật ra thì Hàn Húc cũng rất dễ nhìn, mang theo vài phần anh tuấn cùng vẻ ngây thơ chưa trưởng thành, tuy vóc người cao lớn không hợp với tuổi, nhưng nhìn thế nào cũng vẫn là trẻ con, biểu tình thống khổ như vậy, xuất hiện ở trên mặt một đứa trẻ, thoạt nhìn khiến cho người ta. . . . . . đau lòng không thôi.

Lâm Mạc cứ như vậy mơ mơ màng màng suy nghĩ, anh giơ tay lên, định sờ khuôn mặt sau tấm kính thủy tinh kia, nhưng Hàn Húc lại cười lạnh lui về sau một bước, vứt cả bó hoa và hộp bánh trên mặt đất, sau đó cầm điện thoại di động quơ quơ ở trước mặt Lâm Mạc, rồi hung hăng ném xuống đất, xoay người rời đi.

“Này! Chờ một chút!” Lâm Mạc cầm điện thoại rống to, nhưng đột nhiên ý thức được điện thoại của Hàn Húc đã bị cậu nhóc ném vỡ, cho nên không thể làm gì khác hơn là nói lời xin lỗi với tổng giám đốc Từ đang ngồi ở phía đối diện xem náo nhiệt kia, sau đó vừa mặc áo khoác vừa chạy ra ngoài.

Tổng giám đốc từ bất đắc dĩ uống một ngụm cà phê, nhìn Lâm Mạc chạy xa, rồi mới sâu kín thở dài. . . . . . Quả nhiên, nam nhân tốt không tên nào mà không gay!

Lâm Mạc sợ uống rượu sẽ không tiện lái xe, cho nên không có lái xe tới, lúc này lại mang giày da không thể chạy quá nhanh, mặc dù đã liều cái mạng già đuổi theo nhưng rất nhanh đã bị kiện tướng thể thao Hàn Húc bỏ rơi rất xa! Cho nên Lâm Mạc giống như một nam nhân bi thảm khổ bức bị vứt bỏ đứng ở trên đường lớn đầy vẻ đau khổ khom lưng chống đầu gối thở gấp! Vừa thở gấp vừa không cam lòng!

. . . . . . Anh mày không phải chỉ quên không gửi tin nhắn trả lời, hại nhóc chờ nửa giờ, sau đó lại đi ăn cơm với em gái ngực lớn, rồi nói dối thôi sao! Có cần tức giận như vậy không!?

. . . . . . Hình như không chỉ có như vậy, hơn nữa, câu ở trên sao nghe cứ như mình là tên cặn bã vậy! Hu hu hu, làm sao bây giờ!?

Lâm Mạc có chút luống cuống, cho tới nay anh chỉ coi Hàn Húc là một đứa trẻ thích quấy rối, thích nếm thử sự vật mới mẻ, cái gọi là hẹn hò kia, từ lúc mới bắt đầu căn bản chính là một việc hiểu lầm, nếu đã làm sáng tỏ hiểu lầm, rõ ràng nên thuận lý thành chương kết thúc mới phải.

Nhưng mà, tất cả lại giống như chỉ vừa mới bắt đầu.

Lâm Mạc hồi tưởng lại bộ dáng phẫn nộ và thất vọng vừa rồi của Hàn Húc, trong lòng dâng lên một trận chua xót, hốc mắt hơi sưng, có chút muốn khóc. Lại nghĩ tới bộ dạng nghiêm túc mà dịu dàng của Hàn Húc khi hôn lên trán mình, trên mặt anh liền nóng bừng.

Trước kia còn nói em trai mình là tên ngu ngốc không hiểu rõ tình cảm của bản thân, nhưng đổi lại trên người mình, hình như không chỉ không có cải thiện, ngược lại càng hỏng bét hơn, chẳng lẽ đàn ông Lâm gia ngoài trừ ‘tra’ chính là ‘tra’!?

Lâm Mạc mệt mỏi đứng thẳng người, gọi cho em trai, quả nhiên, Hàn Húc không có về nhà.

“Bình thường cậu ta thích đi chỗ nào nhất?” Lâm Mạc phất tay gọi xe taxi, trước khi lên xe còn kín đáo đưa cho tài xế hai tờ Mao gia gia để cho hắn tùy tiện chạy.

“Anh hỏi cái này để làm gì? Hai người xảy ra chuyện gì?” Lâm Nhiễm phát huy đầy đủ tinh thần paparazzi, không những không trả lời, ngược lại còn ném ra hai vấn đề.

“Em không cần để ý!” Lâm Mạc nhức đầu vô cùng.

“Hứ! Hai người làm thành như vậy từ lúc nào?” Lâm Nhiễm hưng phấn hỏi.

“Làm cái gì mà lúc nào chứ”! Vẻ mặt Lâm Mạc đầy hắc tuyến!

. . . . . . Đứa em trai xinh đẹp tuyệt trần trẻ trung thuần khiết khả ái giống như tiểu thiên sứ của ông mày đi đâu rồi!? Đều là do tên Kiều Lễ ngu ngốc kia làm hại! Càng ngày càng thô tục! Hu hu hu !

“Làm cái rắm! Còn chưa có làm gì đâu! Nhanh lên một chút, nói cho anh biết cậu ta thích đi đâu!?” Lâm Mạc khóc không ra nước mắt.

“Chỗ thích đi rất nhiều, không phải anh đang làm khó em sao?” Lâm Nhiễm suy tư chốc lát, đột nhiên giống như phát hiện đại lục mới, kích động nói, “Em nhớ ra rồi!”

“Nói mau!” Lâm Mạc đặc biệt không nhịn được!

“Lần trước khi cậu ta rời nhà trốn đi đều đến đại viện trước kia của chúng ta. . . .” Lâm Nhiễm giống như muốn nói thêm gì đó, nhưng Lâm Mạc đã không chút lưu tình cúp điện thoại, sau đó đọc địa chỉ cho tài xế.

Đó là một khu dân cư cũ kỹ, nơi này được mệnh danh là góc hẻo lánh của thành phố, gia trưởng hai nhà Lâm, Hàn lần lượt ra khơi làm kinh thương, sau khi làm giàu liền rời khỏi chỗ này, đã nhiều năm như vậy rồi, Lâm Mạc gần như không có trở về nơi này lần nào, không nghĩ tới lúc Hàn Húc lúc không vui lại thích chạy đến chỗ này.

Xe chạy khoảng ba mươi phút, cuối cùng cũng tới nơi, nhiều năm không tới, nhưng cũng không có thay đổi gì lớn, Lâm Mạc vừa xuống xe liền giống như có thể ngửi được khí tức thời thiếu niên của mình, tâm tư cũng mềm mại đi vài phần.

Nhưng đi nơi nào tìm người cũng là cả vấn đề, Lâm Mạc mê mang ngẩng đầu lên nhìn chung quanh một vòng, khắp nơi đều là nhà lầu, thoạt nhìn rất tương tự nhau, còn đang sầu lo, bỗng nhiên trên sân thượng của một tòa nhà truyền đến tiếng chai bia vỡ, Lâm Mạc nhìn về phía phát ra âm thanh, liền bị dọa sợ, khiến trái tim thiếu chút nữa NHẢY! RA! KHỎI! LỒNG! NGỰC! LUÔN! RỒI! Thì ra tên nhóc Hàn Húc kia đang ngồi ở mép sân thượng, hai chân lơ lửng đung đưa, đang ngước mặt lên nhìn trời!

“Hàn. . . . . .” Lâm Mạc vừa phát ra một âm tiết liền vội vàng ngậm miệng lại, sợ làm Hàn Húc giật mình.

Không có thời gian suy nghĩ nhiều, Lâm Mạc liền chạy về phía tòa nhà kia, tòa nhà kia nói cao thì không cao, chỉ có bảy tầng, nhưng cũng đủ cho Lâm Mạc đang mang giày tây ăn không ít khổ, sau khi chạy lên sân thượng, liền thở hồng hộc một trận, Lâm Mạc vẫn không dám lên tiếng, vừa tận lực bình ổn hô hấp vừa rón rén đi về phía Hàn Húc, nghĩ thừa dịp cậu không chú ý liền một phát tóm lấy cậu, tránh việc cậu không cẩn thận té xuống.

Nhưng chỉ còn cách một bước chân, Hàn Húc đột nhiên sớm có dự tính từ trước, ‘xoẹt’ một cái, quay đầu lại, vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm Lâm Mạc!

“Em! Em đừng kích động! Trước tiên tới đây nói chuyện được không?” Lâm Mạc bị cậu dọa sợ, suýt thiếu chút nữa đã tự mình nhảy xuống!

“Ha ha.” Hàn Húc cười cười, lung la lung lay đứng lên, đi về phía Lâm Mạc hai bước, sau đó cao ngạo ngẩng đầu, vẻ mặt lãnh diễm đầy khinh miệt mở miệng nói: “Người địa cầu thật ngu xuẩn. . . . .”

. . . . . . Chết tiệt! Tình huống gì đây! Anh mày là người địa cầu ngu xuẩn! Chẳng lẽ nhóc là Miêu tinh vương tử sao!?

Lâm Mạc trợn mắt há mồm nhìn số lượng chai bia hoành tráng nằm ngổn ngang trên sân thượng!

Tên nhóc này uống quá nhiều rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.