Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 19: Chương 19: Nửa đêm dụ tình! (1)




Cô bỗng nhiên trợn to hai mắt, những hình ảnh đêm qua như một bộ phim quay chậm lướt qua đầu cô.

Cô vừa khóc vừa mắng, vừa chỉ trích Du Thần Ích, cuối cùng, sau khi mắng đã lại còn ngủ thiếp đi trong ngực hắn.

Điều đó cũng không đủ để cô cảm thấy ngạc nhiên, khiến cô cảm thấy kỳ quái là Du Thần Ích, vì cô khóc, cô náo, mà cái gì cũng không nói, cũng không bỏ cô lại, vẫn lẳng lặng bồi bên cạnh cô, cho đến cuối cùng còn ôm cô về nhà.

Nhớ tới tình cảnh mỗi lần cô cùng Du Thần Ích gặp mặt, trong lòng cô không khỏi hoài nghi, ngày đó không phải mặt trời mọc từ huớng tây chứ.

Sau khi rửa mặt, ăn mặc xong, cô đi xuống lầu dưới, thấy Du Thần Ích cũng ở đây, cô khẽ ngẩn người.

"Hừ!". Lạc Tinh vừa thấy cô, đã lộ ra khuôn mặt khinh bỉ, sau đó dùng lực đảo thức ăn, làm như cô có thù oán gì đó với đồ ăn vậy. Đặc biệt khi thấy Du Thần Ích cũng nhìn về phía Văn Hinh thì oán hận trên mặt lại càng rõ ràng.

Dường như, tất cả mọi người trong Du gia đều biết Lạc Tinh thích Du Thần Ích, vẫn muốn gả làm vợ hắn, chỉ là Du Thần Ích đã sớm có người yêu, vẫn luôn coi cô là em gái mà thôi.

Kể từ ba năm trước, sau khi xảy ra sự kiện kia, cô liền cho rằng cơ hội của cô đã tới, nhưng không ngờ, bây giờ lại chạy ra một Văn Hinh.

"Tới ăn điểm tâm đi". Diêu Phương kêu Văn Hinh ăn điểm tâm, dùng ánh mắt ý bảo cô ngồi bên cạnh Du Thần Ích, nhưng gương mặt đó vẫn lạnh như băng, một chút ấm áp cũng không có.

Văn Hinh nhìn Diêu Phương một cái, sau đó trở về ngồi vào chỗ trống bên cạnh Du Thần Ích, đối diện với cô, lại là Lạc Tinh, vừa giương mắt lên, đã thấy Lạc Tinh dùng một ánh mắt oán hận nhìn cô chằm chằm.

Cho tới nay, cô vẫn không hiểu tại sao Lạc Tinh lại có địch ý với mình, cho đến hai ngày nay, cô mới đột nhiên ngộ ra một chút.

Tại sao Lạc Tinh luôn nhìn cô không vừa mắt, vì cái gì phải chê cười cô, vì cái gì phải dùng ánh mắt vừa tức vừa oán hận nhìn cô, thì ra tất cả đều do tình yêu gây họa.

Lạc Tinh yêu Du Thần Ích!

Nhưng cô cùng Du Thần Ích là anh em họ, trừ tình thân tại sao còn có thể có tình cảm!

Về điểm này, Văn Hinh rút ra kết luận, tình yêu không liên quan tới giới tính, số tuổi, chiều cao, cự ly, tới chính là tới, trốn cũng trốn không được.

Cô đoán, Lạc Tinh yêu anh họ của mình, trong lòng nhất định cũng vô cùng thống khổ, yêu một người không nên yêu, lại trốn không được.

Vì vậy, cô khẽ mỉm cười với Lạc Tinh, Lạc Tinh liền biến sắc, bởi vì từ nụ cười của cô, cô thấy rõ sự đồng tình, điều này làm cô rất tức giận.

Cô ta thương hại mình sao?

Đúng là chuyện cười, cô làm gì cần cô ta phải đồng tình, đồng tình mình, không bằng thương hại chính bản thân cô ta đi.

Nghĩ đến đó, cô đặt mạnh chiếc đũa lên bàn, đứng lên, "Con ăn no rồi!". Nói xong, không đợi người khác mở miệng, đẩy cái ghế ra liền đi ra cửa.

Giương mắt nhìn bóng lưng cô rời đi, Văn Hinh không khỏi nhẹ nhàng phì cười, vừa quay đầu, bất ngờ đụng phải một đôi mắt sâu thẳm, lúc này, cặp mắt kia như một hồ sâu không thấy đáy, lập tức hút cô vào.

Cô, lập tức ngây ngẩn cả người, thẳng tắp nhìn cặp mắt lạnh lùng rồi lại mang theo một chút hài hước kia, tim đột nhiên nhảy lỡ một nhịp.

Sau đó, cô đột nhiên nhớ lại đêm qua cô khóc trong lòng hắn, trên mặt bỗng dưng đỏ lên, sau đó, nhanh chóng quay đầu, tim nhảy thình thịch.

Thật là mắc cỡ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.