Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 341: Chương 341: Kết cục - Ân ái không rời! 2




Thấy vẻ lo lắng trên gương mặt Văn Hinh, Du Thần Ích lại cười, đau đớn trên người lúc này cũng không bằng một câu quan tâm của cô, “ Anh không sao!”

“ Văn Hinh, tao nguyền rủa mày phải chết!” Lạc Tình đứng một bên kêu to, trên mặt cô ta tràn ngập sự không cam lòng và hận ý.

Lúc này, một nhóm cảnh sát mang theo súng tiến vào, tới bên cạnh bọn họ, hỏi: “ Vừa rồi có người báo cảnh sát, ở đây có con tin bị bắt cóc, xin hỏi, tên bắt cóc kia ở chỗ nào?”

Du Thần Ích đem con dao anh giằng được từ trong tay Lạc Tình giao cho cảnh sát, lạnh lùng nói: “ Chính là cô ta, đã bị tôi cưỡng chế!”

Lạc Tình nhanh chóng bị mang đi, lúc này, cả gian phòng chỉ còn lại Du Thần Ích, Văn Hinh và Tề Nhân Kiệt. nhìn bụng của Du Thần Ích không ngừng chảy máu, sắc mặt của anh lại trắng bệch, Văn Hinh lo lắng không thôi, “ Thần Ích, anh sao rồi, chúng ta lập tức đi bệnh viện, được không?” Cô nói xong, định tiến lên đỡ Du Thần Ích ra ngoài, lại bị anh ôm lấy.

"Văn Hinh, thật xin lỗi, lần này lại là anh hại em!” Câu đầu tiên anh nói với cô là xin lỗi, xảy ra nhiều chuyện như vậy, trừ lời xin lỗi anh không biết mình còn có thể nói gì với cô nữa.

“ Văn Hinh, tha thứ cho anh được không?” Anh bắt đầu nhân cơ hội này cầu xin sự tha thứ của anh, anh sợ bỏ lỡ lần này anh khó có cơ hội khác nữa, e rằng lần sau sẽ không có dịp nào nữa, “ Lần trước là anh có lỗi, là anh hiểu lầm em, Văn Hinh, tha thứ cho anh được không? Anh đảm bảo, sẽ không có lần sau nữa!”

Nhưng mà, Văn Hinh thủy chung không chịu mở miệng nói một chữ nào, vì vậy anh càng thêm gấp gáp, “ Văn Hinh///” Anh cho là Văn Hinh không chịu tha thứ cho mình, lại không ngờ rằng lúc này trong lòng cô đang nén cười.

Cô cố ý không lên tiếng, cô ý không muốn tha thứ cho anh ngay lập tức, chính là trừng phạt nhỏ của anh dành cho cô, ai bảo trước kia anh khiến cô chịu khổ nhiều như vậy.

Thật ra mà nói, cô còn phải cảm ơn Lạc Tình, khiến cô cuối cùng cũng nhìn thấu được tim anh, thấy rõ tim mình!

Tề Nhân Kiệt ngồi một bên nhìn hai người ôm nhau, trong lòng anh hơi khó chịu, đi cũng không được, mà ở lại cũng không xong.

“ Văn Hinh….” Du Thần Ích còn muốn giải thích thêm cái gì, liền bị âm thanh cắt đứt.

“ A, kết thúc nhanh như vậy à? Năng lực của cảnh sát từ lúc nào lại nhanh chóng như vậy nhỉ ?” Ngay sau đó, một bóng dáng cao lớn đi vào.

Không cần nhìn, chỉ cần nghe giọng nói cũng biết người đến là Lam Dật Thần, thì ra cảnh sát là anh ấy báo.

"Sao cậu lại tới đây?” Cắt đứt lời của Lam Dật Thần, Du Thần Ích căm tức nói.

Lam Dật Thần quét mắt nhìn mấy người xung quanh, sau đó thản nhiên nói: Mình tới xem cuộc vui !” Đáng tiếc lại tới quá muộn, thật là đáng tiếc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.