Tổng Giám Đốc Là Sói

Chương 7: Chương 7




Linh đi ra ngoài trở về phòng làm việc. Cô có cảm giác như mình chính thức trở thành một ngôi sao được nổi lên nhờ drama cùng tổng giám đốc.

Mỗi bước đi của cô, thậm trí cả một cái lắc mông cũng có người ngước theo nhìn không chớp mắt.

Tình cờ...

Phía trước Linh có một đám nhân viên nữ, họ đang nhìn Linh, miệng không ngừng buôn chuyện.

- nhìn cũng bình thường mà nhỉ?

- Liệu mắt của Tổng giám đốc để dưới chân sao?

- được mỗi cái ngực to, mông cong, còn lại hơn chúng ta ở điểm nào.?

- úi xời, chả mấy chốc mà bị bỏ.

Máu dồn lên não nhưng Linh cố đẩy nó xuống. Miệng không ngừng niệm chú “ không được chửi người, không được đánh người “

Linh mỉm cười, đi qua mấy kẻ đó một cách hiên ngang nhất. Cho dù có là giả thì bà mày cũng cho chúng mày tức chết.

Trở về đến phòng lại bắt gặp ngay ánh mắt đắm đuối của chị tổ trưởng. Quả nhiên thâm thù này không thể ngày một, ngày hai mà hóa giải được.

- cô làm xong việc chưa?

- em mới sắp xếp xong tài liệu. Bây giờ sẽ làm tới bản thiết kế.

Chị ta nguýt Linh một cái phải rơi vào tầm 3km, giọng nói chua chát vô cùng khó nghe.

- để tôi nói cho cô biết, ở cái phòng này tất cả nhân viên đều phải đi lên từ sự cố gắng. Những thể loại cậy ô dù vin vào quyền thế sớm muộn gì cũng bị đạp chết.

Linh biết chị ta đang muốn ám chỉ mình. Nhưng càng chống đối thì người thiệt thòi nhất vẫn sẽ là Linh nên cô im lặng. Làm xong việc trước đã, mọi thứ sẽ tính sau.

- đang là việc say xưa thì điện thoại lại có tin nhắn, Linh không đọc. Một lát sau nữa điện thoại lại có chuông, khẽ lướt qua màn hình thì thấy tin nhắn từ Nguyệt.

“ tối nay nhà tổ chức tiệc mừng anh Hải về nước, nhớ qua “

Nói trực tiếp cũng được mà, có cần ngay sát nhau cũng dùng điện thoại như vậy không?

Dẫu sao thì buổi tối cũng không phải đi hẹn hò theo lịch nên Linh quay sang phía Nguyệt ra hiệu ok để Nguyệt biết là cô đồng ý.

Cứ chốc chốc bà cô tổ trưởng lại đi qua đi lại, cứ nhìn chằm chằm về phía Linh, có khi nào phòng hết việc nên chị ta quá rảnh hay không?

Sau mấy tiếng vẽ vời vật vã thì Linh cũng làm xong việc, cô tuy không phải nhân tài nhưng làm việc luôn xuất sắc, nhìn thấy bản thiết kế chi tiết của Linh thì bà chị tổ trưởng chỉ biết im lặng.

Tức đấy, ghen đấy, nhưng công việc là công việc. Cũng may chị ta còn biết mình là ai. Ấm ức nhận bản thiết kế từ tay Linh, vẫn không quên nghiến ngấu thêm một câu.

- cứ chờ xem..

Chia tay đến nơi rồi chứ có xa xôi gì đâu mà chờ.

Lát sau Nguyệt đi tới chỗ Linh hỏi nhỏ.

- mày với tổng giám đốc hẹn hò với nhau thật à?

Tuy Nguyệt là bạn thân của Linh nhưng tính của Nguyệt lại là người không thể giữ được bí mật nên Linh đã chọn cách nói dối.

- cũng đang thử tìm hiểu. Dẫu sao thì tao cũng không có người yêu.

- ừm. Tối nay nhớ qua. Không biết mẹ mày có cho đi không?

- Bây giờ tao có người yêu rồi nên chắc mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.

- vậy thôi làm nốt việc đi, sắp tan ca rồi.

Buổi tối, Linh lấy một cái váy giản dị nhất ra mặc, vừa nhìn thấy Linh mẹ cô đã một nổi sóng.

- ăn mặc cái kiểu gì đây, sao quần áo mẹ mới mua không mặc.

- con đi qua nhà cái Nguyệt thôi.

- qua đấy làm gì? Không phải sẽ đi hẹn hò với Hoàng Việt sao?

- tối nay anh ấy bận gặp đối tác. Con qua đấy chơi một chút, anh Hải đi mấy năm mới về.

Kì lạ là mẹ Linh không hề biết về buổi tiệc này, lẽ nào chỉ có Linh là khách mời?

- đi qua đấy thì mặc vậy là được rồi, có gặp đàn ông thì tránh xa một chút, tránh hiểu lầm.

Trời ạ, làm như cô ham hố lắm không bằng.

Khi Linh sang thì chỉ có Nguyệt và Hải ở nhà.

- hai bác đi đâu rồi.

Hải: bố mẹ anh đi xem phim.

- vậy chỉ có ba người chúng ta sao?

- em không thích?

- không phải, vậy anh cắt bánh đi.

Hải lấy dao cắt bánh thì Nguyệt có điện thoại, một lát sau quay vào với vẻ mặt ngượng ngùng.

- Linh, mày ở đây chơi với anh Hải nha, tao đi gặp bạn trai một chút. Anh ấy nói có việc muốn gặp.

- không sao đâu, mày đi đi.

Giữa Linh và Hải thì quá quen thuộc rồi, chẳng có gì để ngại.

Việt đi gặp đối tác lúc 5 giờ 30 nên sau 7 giờ tối đã có thể trở về nhà. Về đến nhà còn chưa kịp tắm đã gặp ngay ánh mắt nguy hiểm của mẹ.

- mẹ à, con mới đi làm về. Mẹ có gì muốn nói thì đợi con tắm xong đã có được không?

- mẹ có nói gì đâu, con đi tắm đi.

Việt lên phòng lấy đồ đi tắm, 15 phút ở trong phòng tắm bước ra mẹ anh đã đứng ngay ở cửa.

- mẹ.Mẹ đứng đây làm gì?

- tổng giám đốc, con có định qua nhà bạn gái không?

- bây giờ muộn rồi, mai sẽ đi.

- từ khi nào 8 giờ tối lại là khoảng thời gian muộn vậy?

- tối nay con còn có việc phải làm.

- mẹ mới nấu chè, muốn con đem qua cho con bé.

- mẹ à, mẹ có cần ép người quá đáng thế không?

- không ép con thì đến khi bà già này chết đi cũng chưa thể nhìn thấy cháu nội. Con không đi mẹ sẽ đi.

Việt chỉ biết nhìn mẹ mà thở dài, mẹ già rồi nên tính cách có chút cố chấp. Nếu không nghe lời sợ có chuyện không hay xảy ra sẽ rất mệt mỏi.

Đây không phải lần đầu mẹ tìm đối tượng cho anh ta hẹn hò, nhưng lần nào người chán trước cũng sẽ là mẹ. Những cô tiểu thư kia chưa cô nào qua ải.

Chỉ có điều mẹ Việt chưa nhiệt tình với ai như với Linh, lẽ nào do 2 bà mẹ quá hợp nhau chăng?

Việt lấy túi đồ mẹ đưa rồi lái xe tới chỗ Linh, tự nhiên có thêm một cô bạn gái, đến cả thời gian nghỉ ngơi cũng bị cắt xén.

Lúc ấy tại nhà Hải.

- em ăn bánh đi. Thời gian qua có tốt không?

- em ổn mà.

- ăn đi.

Linh vừa đưa được miếng bánh lên tới miệng thì Hải lại hỏi.

- thực sự muốn quen anh ta?

Biết trả lời như thế nào được. Không quen là điều không thể rồi, cố chờ thời gian nữa để nói không hợp.

- em với anh ấy vẫn đang tìm hiểu.

- nếu giờ có một người đàn ông khác thật lòng yêu thương em, thật lòng quan tâm em thì em sẽ làm gì?

Câu hỏi ấy khiến Linh bất ngờ. Trước giờ cô không phải không có ai theo đuổi, nhưng để mà nói đến thật lòng thì Linh chưa từng thấy ai. Cô nhất thời không biết phải nói gì nên có chút ấp úng.

- em...

Hải nắm lấy tay Linh, ánh mắt nhìn cô tha thiết đến lạ.

- lần này anh trở về nước...

Đúng lúc ấy thì điện thoại Linh đổ chuông, là cuộc gọi từ Việt. Linh bắt máy.

- alo.

- cô đang ở đâu vậy?

- có chuyện gì sao?

- tôi đang ở trước cửa nhà cô.

- bây giờ sao?

- cô ra đây đi, tôi đưa cô cái này.

Một tay Linh vẫn nằm trong bàn tay Hải, nhưng chẳng hiểu vì sao tay người đàn ông ấy lại bắt đầu lạnh giá, đôi mắt cũng u ám.

- em xin lỗi, em phải về nhà..

Linh rút tay ra, bàn tay kia muốn níu giữ nhưng lại thôi, đau lòng chẳng thể nói ra được.

“ tôi chưa từng nhìn em ở cạnh bất kì người đàn ông nào, bây giờ thấy em đi cùng người khác, tâm can giằng xé đau đến nghẹn lòng “

2 năm trước Hải ra nước ngoài để tốt hơn cho sự nghiệp, cho bản thân. Đó là một người đàn ông vô cùng tham vọng, luôn sống vì mình chứ không vì bất kì ai khác. Ánh mắt anh ta dõi theo bước đi của Linh, tay nắm chặt.

Linh đi ra ngoài thấy xe Việt đang đậu ở trước cổng.

- sao anh lại ở đây? Chẳng phải nói đi gặp ai đó sao?

- kết thúc sớm. Đồ mẹ tôi gửi cho cô.

Linh nhận lấy túi đồ từ tay Việt. Anh ta đến nhà không mời vào trong thấy cũng có chút mất lịch sự. Nghĩ vậy nên Linh nói.

- anh vào nhà một chút không? Mẹ tôi cũng đang ở nhà.

Việt theo Linh vào bên trong, căn nhà không quá rộng nhưng gọn gàng sạch sẽ.

Mẹ Linh nhìn thấy Việt cũng không tỏ vẻ gì là ngạc nhiên, cứ giống như bà đã biết từ trước rồi vậy.

- cháu ngồi đây, để cô đi lấy nước.

- cảm ơn cô.

Lúc mẹ Linh đi pha trà thì Việt có điện thoại, số điện thoại hiển thị trên màn hình khiến anh có chút bất an.

- con nghe.

- đã tới nơi chưa? Con bé có nhà không?

Việt đưa mắt nhìn về phía Linh.

- con đang ở nhà cô ấy, còn cô ấy đang ngồi cạnh con.

- vậy thì tốt, nhớ đưa con bé đi dạo một lát.

- đã muộn rồi, mẹ không thấy không tiện sao?

- mẹ nói rồi, con phải đưa con bé đi dạo.

Nói đến đấy hình như đã đủ nên mẹ Việt tắt điện thoại. Sau đó Mẹ Linh mang trà ra, cười nói vô cùng vui vẻ.

- cháu uống nước đi. Mát mẻ thế này hay hai đứa đi dạo một lát.

Linh nhăn nhó nhìn mẹ.

- mẹ..

Việt nhận ra hai bà mẹ đã nói chuyện với nhau, xem ra lần này không đi thì không thể ngủ ngon được.

- vậy cháu xin phép đưa Linh đi chơi, cháu sẽ đưa cô ấy về trước 10 giờ..

Linh không dám nói thẳng nên lấy điện thoại ra nhắn tin.

“” anh bị điên à? “

“ mẹ cô với mẹ tôi bắt tay với nhau, cô có thể không đi sao?”

Đọc xong dòng tin nhắn mà Linh muốn khóc. Đi làm cả ngày muốn nghỉ ngơi một chút, cuối cùng lại không thể nghỉ ngơi được.

- hai đứa mau đi đi.

- vậy cháu đi ạ.

Linh theo Việt ra cửa, cô ngồi trên xe mà mặt nhăn nhăn nhó nhó.

- đi đâu cho hết 2 tiếng bây giờ?

- đi hóng gió một lát. Đến giờ tôi đưa cô về.

- này, mấy người yêu nhau họ nói gì với nhau mà nói cả ngày đêm thế nhỉ?

- tôi không biết.

- anh đúng là một người nhạt nhẽo..

Xe dừng ở trên cầu, từ đó nhìn về phía những ánh đèn đêm lấp lánh, khung cảnh cũng trở lên mơ hồ.

- chiều mai tôi đi công tác, mấy ngày tới sẽ không gặp.

- ừ, vậy anh đi đi.

Ánh mắt Việt nhìn về phía dòng sông phẳng lặng. Một lát sau.

- có muốn tôi mua gì không?

- tôi không cần đâu, anh cứ làm việc của anh đi..

- dù sao bây giờ tạm thời cô cũng là bạn gái tôi. Muốn mua gì cô cứ nói. Tôi chưa từng yêu ai, mấy chuyện này không có kinh nghiệm.

- không cần đâu, chỉ là giả thôi, không cần.

Dường như cuộc nói chuyện của họ diễn ra vô cùng gượng ép. Mà cũng phải, nếu như hai bà mẹ không nhiệt tình gán ghép, có lẽ cả đời này họ cũng chẳng cùng nhau ngồi một chỗ để mà nói chuyện.

- cuộc sống hàng ngày của anh như thế nào vậy?

Việt khẽ buông một tiếng thở dài, cuộc sống của anh thế nào ư? Anh chưa từng định nghĩa nó.

- có công việc.

- ngoài công việc ra thì sao?

- không có gì cả. Tôi phải tìm cách để duy trì ấm no cho hàng nghìn công nhân của mình. Không có thời gian nghĩ tới chuyện khác.

- có lẽ cuộc sống của tôi thoải mái hơn anh. Tôi không phải chịu quá nhiều áp lực.

- công ty từ thời ông nội tôi để lại. Khi bố tôi mất mẹ tôi là người đứng ra quản lý. Sau đó đến tôi là người tiếp quản. Tôi luôn cố gắng để công ty phát triển nhất, để công sức của cả gia đình tôi không bị phá hủy.

Thì ra trong lòng người đàn ông này lại có nhiều tâm sự tới như vậy. Cái vẻ mặt lạnh lẽo của anh ta có lẽ chỉ như một cái áo giáp để che dấu đi lo lắng, yếu đuối của chính bản thân mình.

Tự nhiên Linh không còn cảm thấy ghét Việt nữa, có lẽ áp lực quá lớn đã biến anh ta trở thành một người khô khan như vậy.

Việt: chúng ta về thôi, về sớm một chút.

- cũng được.

Linh đi theo Việt lên xe, tâm tư của cả hai thực sự không ổn.

Buổi sáng hôm sau. Ở nhà Việt.

- con đi công tác mấy ngày.

- ở đâu.

- Ở Nha Trang. Tầm 2 - 3 ngày.

Mẹ Việt trầm ngâm như đang suy nghĩ một cái gì đó.

- mẹ sao vậy?

- không sao. Thôi con đi làm đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.