Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ

Chương 6: Chương 6: Hy vọng




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tô Ảnh vừa nhấc đầu đã thấy được Phó Thịnh, nháy mắt cô giật mình tại chỗ, ngón tay giật giật, bất an nói: “Nghe nói anh… anh nguyện ý cho tôi mượn tiện hả…”

Sau đó cô không nói gì được nữa.

Bởi vì cô không biết phải nói gì.

Hiện tại cô rất cần tiền, giây phút nhìn phiếu thanh toán, cô thậm chí còn có xúc động đi bán giác mạc, bán gan, bán thận.

Bởi vì con số trên đó lớn vô cùng, cô thật sự không trả nổi.

Cho nên khi cô nghe thấy lời Mộc Minh nói có người nguyện ý cho cô vay tiền, cô vui mừng quá đỗi, như đạt được chí bảo vậy. Phảng phất như từ địa ngục bay tới thiên đường.

Nhưng cô chưa từng nghĩ tới người nguyện ý cho cô vay tiền lại là người mấy tiếng trước vừa nhục nhã cô.

Tô Ảnh đã làm tốt tư tưởng bị nhục nhã lần nữa.

Chỉ cần đối phương cho cô mượn tiền, để mẹ cô có thể tiếp tục trị liệu, mặc kệ có khổ bao nhiêu, mệt bao nhiêu cô đều nguyện ý đi làm, bị nhục nhã lần nữa cũng chịu.

“Cô có thể làm gì?” Phó Thịnh bỗng nhiên mở miệng, toàn bộ căn phòng yên tĩnh không một tiếng động.

Tô Ảnh cúi đầu không dám nhìn anh, nhỏ giọng đáp: “Tôi… tôi có thể làm bất cứ việc gì, có dơ có mệt tôi cũng không sợ.”

“Cô học đại học gì?” Phó Thịnh nhướn mày hỏi.

“Học viện âm nhạc tỉnh G.” Tô Ảnh thấp giọng trả lời.

Phó Thịnh cảm thấy ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Tô Ảnh, anh nhướn mày, thong dong nói: “Một năm tiền lương 100 vạn, nếu lúc làm việc gặp sai lầm tự động kéo dài thêm một năm.”

Tô Ảnh lập tức ngẩng đầu nhìn Phó Thịnh.

Cô thật sự không thể tin về những gì mình vừa nghe thấy.

Anh ta thật sự cho cô vay tiền sao?

Tô Ảnh kích động sắp khóc đến nơi rồi.

Có 100 vạn này không những có thể trả tiền viện phí cho mẹ mà tiền an dưỡng mấy năm tới cũng đủ rồi.

“Hiện tại bắt đầu thời gian thử việc.” Phó Thịnh đứng lên, xoay người đi ra ngoài: “Nhanh lên.”

“Vâng.” Tô Ảnh kích động ngón tay đều đang run rẩy.

Thật tốt quá, thật tốt quá.

Sơn cùng thủy tận ngờ hết lối, liễu ánh hoa tươi lại một thôn.***

*** cùng đường bí lối nhưng lại nhìn thấy được hy vọng.

Có tiền chi trả viện phí cho mẹ rồi!

Mặc kệ công việc này vất vả như thế nào cô cũng phải cắn răng kiên trì!

Tuy cô không hiểu vì sao đối phương lại muốn giúp cô.

Tóm lại, ôm lòng cảm ơn, cô phải nỗ lực hoàn thành công việc mới được.

Tô Ảnh nhanh chóng Nhanh lên Phó Thịnh đi tới phòng bệnh bên cạnh.

Gian phòng bệnh này tuy rất xa hoa nhưng so sánh với căn phòng vừa nãy vẫn có chút chênh lệch.

Phó Thịnh vừa vào cửa đã cởi bao tay tơ tằm, cầm lấy bàn tay của ông cụ nằm trên giường bệnh: “Ông nội Diệp.”

“Là tiểu Thịnh hả, cuối cùng cháu cũng tới.” ông cụ nằm trên giường bệnh đã già, vẻ mặt xám trắng, có thể thấy được nằm trên giường bệnh một thời gian dài.

“Ông nội Diệp, xin lỗi vì hôm nay cháu mới tới.” Phó Thịnh mỉm cười nói: “Chuyện của ông chính là chuyện của cháu, xin ông yên tâm.”

“Được, được, được, có lời này của cháu ta yên tâm rồi.” ông cụ kích động, nước mắt trào ra, sau đó ông liếc mát nhìn Tô Ảnh đứng bên cạnh, nói: “Rốt cuộc tiểu Thịnh cũng có bạn gái rồi, rốt cuộc ông bà nội của cháu cũng có thể thở phào nhẹ nhõm!”

Phó Thịnh nhanh chóng nhìn Tô Ảnh một cái.

Tô Ảnh lập tức đứng thẳng thân thể, trả lời nói: “Diệp lão, ngài hiểu lầm. Tôi là trợ lý sinh hoạt của Phó tổng. Tôi kêu Tô Ảnh.”

Diệp lão ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Tô Ảnh.

Phó Thịnh nói: “Ông nội Diệp, ngài nghỉ ngơi trước, cháu sẽ trở lại nhanh thôi.”

“Tiểu Thịnh...” Diệp lão do dự một chút, nói: “Giáo dục một chút là được rồi.”

“Ông nội Diệp, ông yên tâm.” Phó Thịnh nhếch môi cười đáp, sau đó đeo lên bao tay tơ tắm, mang theo mọi người rời đi.

Tô Ảnh đi theo ra ngoài, vẻ mặt khó hiểu nhìn đám người Mộc Minh.

Đến bây giờ, Tô Ảnh cũng không biết rốt cuộc công việc của mình là phải làm những gì.

Rời bệnh viện, bọn họ đi tới hội sở cao cấp trong thành phố.

Vừa vào cửa, Mộc Minh trực tiếp đưa ra danh thiếp của mình, đối phương không rên một tiếng lập tức nhường đường.

Đoàn người Phó Thịnh đi thẳng tới một căn phòng xa hoa.

Mộc Minh mở cửa, Phó Thịnh bước vào.

Tô Ảnh nhìn thấy những người khác đều vào, cô cũng chỉ có thể đi theo.

Vừa vào phòng, cô nhìn thấy ở trong phòng có mấy người đàn ông trẻ tuổi trong tay mỗi người ôm một cô gái chơi mạt chược.

Phó Thịnh đi vào không thèm nhìn mà giơ chân đạp tung bàn mạt chược.

Sau đó xách cổ một người đàn ông gầy yếu ném ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.