Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 7: Chương 7: ANH RẤT THÍCH HỘI HOA PHẢI KHÔNG




“Anh muốn đi đâu?” Tĩnh Tri nhẹ giọng hỏi, nhưng Mạnh Thiệu Hiên không trả lời, không còn cách nào khác cô đành phải men theo đường cũ trở về, một lần nữa đưa anh trở lại phòng khách.

Pha xong ly cà phê nóng hổi, Tĩnh Tri bưng đến đặt vào tay anh, Tĩnh Tri ngồi ở phía đối diện, nghe thấy thím Tần gọi anh là Tam thiếu gia mới biết, hóa ra người kia là con thứ ba của nhà họ Mạnh, em trai của chồng mình.

Không biết vì sao trong lòng cô bỗng nảy sinh sự thương xót, Tĩnh Tri bảo thím Tần bứng tới chậu nước ấm và chiếc khăn mặt sạch sẽ, cô dịu dàng lau sạch những vết bẩn trên khuôn mặt và trên tay của anh. Cảm giác thấy những ngón tay của anh cứng ngắc như đá ở trong tay mình, Tĩnh Tri không khỏi mềm mỏng giải thích: “Anh đừng ngại, tôi tên là Tĩnh Tri, là chị dâu hai của anh. Anh cực kỳ yêu thích hội họa phải không? Tôi cũng cực kỳ thích, vừa rồi anh vẽ rất đẹp...”

Những ngón tay của anh trong lòng bàn tay cô đã dần mềm mại trở lại. Tĩnh Tri ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt vô thần của anh vẫn như cũ, không biết đang lạc đến phương nào, nhưng khóe môi đã có ý cười nhè nhẹ.

“Tôi không nhìn được, cho nên những gì tôi vẽ ra đều là màu đen.” Mạnh Thiếu Hiên nhẹ nhàng mở miệng, ánh mắt giống như đang tìm phương hướng của Tĩnh Tri: “Tôi cũng không nhìn thấy cô, nhưng tôi có cảm thấy cô nhất định rất xinh đẹp.”

Từ đó, Mạnh Thiệu Hiên thường xuyên kéo dài thời gian ở bên cạnh Tĩnh Tri, cô pha cà phê cho anh uống, còn anh đưa cô đi ngắm các loại hoa. Thời gian thong thả trôi đi, nhưng Tĩnh Tri lại cảm thấy như mình đã ở cùng Mạnh Thiệu Hiên lâu lắm rồi, chỉ có trái tim vẫn như mặt nước phẳng lặng.

“Loại hoa này vào mùa đông mới có thể nở à?” Tĩnh Tri tò mò nhìn vào đám cây xanh gầy guộc trồng ở trong chiếc bồn nhỏ trước mặt.

Mạnh Thiệu Hiên mỉm cười: “Đúng vậy, đây là loại cây do chính tay tôi lai tạo ra.”

“Anh thực là giỏi!” Tĩnh Tri thốt lên lời khen tự đáy lòng, Mạnh Thiệu Hiên cảm thấy ánh mặt trời cực kỳ ấm, mà giọng nói của cô, so với ánh mặt trời vẫn lại còn ấm hơn.

“Suốt mấy năm qua, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chú Ba cười như vậy.” Bỗng nhiên có một giọng nói cực kỳ lạnh lùng cắt ngang bầu không khí ấm áp êm dịu. Tĩnh Tri giật mình, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Mạnh Thiệu Đình đang đứng cách đó không xa, cả người anh mặc bộ quần áo màu đen, đôi mắt sắc bén, khóe môi căng thẳng, ánh mắt nhìn Mạnh Thiệu Hiên có vẻ cực kỳ xa cách.

Trong nháy mắt Tĩnh Tri đã bị Mạnh Thiệu Đình túm lấy cánh tay, cô thất kinh nhìn về phía Mạnh Thiệu Hiên, đã thấy anh đã một mình mò mẫm bước đi dọc theo đường mòn, bóng dáng đầy đơn bạc để lại một câu “vân đạm phong khinh” (dịch nghĩa: mỏng như mây, nhẹ như gió): “Anh Hai, anh giữ “Kim tương khảm ngọc” (chuông vàng nạm ngọc) ở trong nhà mà không biết, thật là phí của giời.”

Tĩnh Tri ngạc nhiên, nhưng cánh tay cô đột nhiên lại bị tay người nào đó càng siết chặt hơn. Cổ tay Tĩnh Tri bị anh túm chặt đến như sắp bị cắt đứt vậy, cô nhíu mày nghênh đón cái nhìn tối đen của anh: “Thiệu Đình, anh buông tay ra!”

“Cô nghĩ cô là một người có tư cách như vậy sao?” “Kim tương khảm ngọc” gì chứ, cô thật không xứng!”

Anh bỗng nhiên mở miệng nói rất cay độc, chợt vứt mạnh tay cô ra phía sau, xoay người bỏ đi khỏi vườn hoa.

Tĩnh Tri đứng ngây ra như phỗng ở nơi đó, cô từ từ nở một nụ cười cay đắng, Thiệu Đình, rốt cuộc anh nghĩ như thế nào mà thốt ra những thứ lời đả thương người khác như vậy?

Ngày hôm sau, từ thím Tần Tĩnh Tri được biết, Tam thiếu gia Mạnh Thiệu Hiên đã bị anh Hai mình là Mạnh Thiệu Đình tống ra nước ngoài để chữa bệnh rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.