Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ

Chương 94: Chương 94: Chương 86




Edit: Tuyen83

“Anh đi tắm, nhanh đi.”

An Dĩ Mạch nửa đẩy An Mặc Hàn đẩy anh vào phòng tắm, sau đó thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống trước bàn trang điểm.

Nhìn mình trong gương, An Dĩ Mạch nhếch môi cười cười, sau đó sấy tóc, lâu như vậy vẫn chưa thấy An Mặc Hàn ra ngoài, có chút nghi ngờ.

“An Mặc Hàn, sẽ không bị ngất ở bên trong chứ.”

An Dĩ Mạch gõ gõ cửa phòng tắm đang đóng kín, nhưng mà, bên trong không có tiếng động, chỉ có tiếng nước chảy, An Dĩ Mạch lại gõ cửa.

“An Mặc Hàn. . . . . .”

Nhưng vẫn không có người trả lời cô, lúc này cô càng thêm nghi ngờ, trong lòng cũng nghĩ đến An Mặc Hàn thật sự sẽ té xỉu ở bên trong rồi.

Vì vậy, cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng tắm một cái, sau đó đẩy ra một khe hở, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của An Mặc Hàn, đang muốn vào xem một chút, nhưng cánh tay lại bị người dùng sức kéo lại.

“A. . .”

An Dĩ Mạch không nhịn được hét lên một tiếng, chỉ là phát hiện An Mặc Hàn kéo cô, lúc này cô cũng ở trong ngực An Mặc Hàn, nhưng là, cô mới vừa bị hoảng sợ nên không để ý đến, bởi vì mới vừa dùng sức lôi kéo nên khăn tắm duy nhất dùng để che cơ thể cô từ trên người tuột xuống, ánh mắt An Mặc Hàn nhất thời thâm trầm, nhưng là, An Dĩ Mạch cũng đang tức giận.

“An Mặc Hàn, anh muốn chết, anh giả thần giả quỷ. . . . . . A a a. . . Sắc lang, thế nhưng anh không mặc quần áo, a a a. . . . . .”

An Dĩ Mạch mới chú ý tới toàn thân An Mặc Hàn đang *, ôm cô cười rất tà mị.

“Cũng không phải là chưa từng thấy qua, An Dĩ Mạch, đừng nói với anh là em đang xấu hổ.”

An Mặc Hàn trêu chọc, lúc nói chuyện miệng gần sát lỗ tai của cô, từng đợt khí nóng khiến lỗ tai An Dĩ Mạch trở nên đỏ bừng, trên người cũng trở nên khô nóng.

“Người nào. . . Người nào xấu hổ, là anh thật sự không biết xấu hổ rồi, lại dám không mảnh vải che thân đứng ở chỗ này, anh anh anh. . .

Mặc dù bọn họ đã biết nhau nhiều năm như vậy, chung sống nhiều năm như vậy, hơn nữa, cứ trần truồng ở chung một chỗ mà ngủ nhiều năm như vậy, nhưng mà, có lúc An Dĩ Mạch vẫn giống như cô gái nhỏ hồn nhiên thích xấu hổ, điều này cũng làm cho An Mặc Hàn rất tưởng nhớ muốn trêu cô một chút.

“Tắm ở trong phòng tắm mà mặc quần áo, hơn nữa, An Dĩ Mạch, đừng bảo là anh không có mặc quần áo, nhưng em cũng giống như anh, hơn nữa, anh còn đang tắm, đột nhiên em đi vào như vậy, hơn nữa còn không mặc quần áo quyến rũ anh. Hay là anh sai lầm rồi?”

Chú ý tới An Dĩ Mạch vẫn không để ý tới tình huống của cô, cho nên, An Mặc Hàn tốt bụng nhắc nhở cô, quả nhiên. . . . . .

“A a a a. . . . . . Quần áo của em đâu, khăn tắm của em đâu rồi, a a a, An Mặc Hàn, em muốn giết anh. . . . . . hu hu. . . . . .”

Tất cả tức giận của An Dĩ Mạch cứ như vậy bị An Mặc Hàn ngăn ở trong miệng, An Mặc Hàn ôm lấy cô thật chặt để cho cô không thể động tay động chân, càng dùng sức để hôn cô, một cái tay nhàn rỗi vẫn không ngừng đốt lửa ở trên người của An Dĩ Mạch.

Nhiệt độ trong phòng tắm vốn rất cao, lúc này càng cao hơn một chút *.

Không bao lâu, trong phòng tắm truyền đến tiếng gầm nhẹ của người đàn ông và tiếng rên rỉ của An Dĩ Mạch, âm thanh vẫn kéo dài thật lâu, cho đến khi âm thanh dần dần mất đi, An Mặc Hàn mới ôm An Dĩ Mạch được tắm sạch sẽ từ phòng tắm đi ra.

Ôm An Dĩ Mạch đặt lên giường, anh lại quay vào phòng tắm tắm rửa, tiếp xúc được chăn bông mềm mại An Dĩ Mạch mệt mỏi lật người, nói thầm trong miệng mấy câu, sau đó ôm chăn êm ngủ thiếp đi.

Đợi đến khi An Mặc Hàn từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy vẻ mặt điềm tĩnh ngủ của An Dĩ Mạch, anh cưng chiều cười cười, sau đó hôn lên trán của cô một cái, nằm vào trong chăn ấm áp ôm cô ngủ thiếp đi.

Trong mơ, An Mặc Hàn giống như trở lại thời gian trước kia của bọn họ, khi đó, ba mẹ họ cũng đều ở bên cạnh, còn có người chú luôn yêu thương bọn họ, có An Thần Hạo, khi đó bọn họ không cần phải suy nghĩ những chuyện khác, chỉ cần vui vẻ là được rồi.

“Ha ha ha. . . . . . Mặc Hàn, qua đây nhanh lên, em xem, diều bay thật là cao.”

Ở trong mơ, An Dĩ Mạch bảy tuổi mặc váy công chúa trong tay cầm dây diều bay lượn theo gió trong không trung.

“A, Chị Dĩ Mạch thật là lợi hại, anh, chúng ta cũng tới chơi diều, xem một chút diều của người nào bay cao.”

Còn An Thần Hạo là một đứa bé năm tuổi ầm ĩ lôi kéo An Mặc Hàn khiến cho anh cùng chơi diều với cậu, vẻ mặt An Mặc Hàn ghét bỏ nhìn An Thần Hạo, khi vẻ mặt lạnh lùng của anh trên khuôn mặt nho nhỏ có vẻ rất đáng yêu.

Mặc dù khuôn mặt ghét bỏ, chỉ là, anh vẫn chơi diều với An Thần Hạo cùng nhau đuổi theo An Dĩ Mạch rồi.

“Chị, chúng ta so xem diều của người nào cao hơn.”

An Mặc Hàn đuổi theo An Dĩ Mạch nói với cô.

“Được.”

An Dĩ Mạch cũng tràn đầy ý chí chiến đấu, cứ như vậy ba người bắt đầu tranh tài, sau đó diều của bọn họ càng bay càng cao, càng bay càng cao, cho đến khi, diều của An Dĩ Mạch bị đứt dây, An Dĩ Mạch có chút thất vọng nhìn diều bay xa trên không trung như vậy, đột nhiên có loại cảm giác muốn khóc.

“Bị đứt. . . . . .”

Mà An Mặc Hàn ở khoảng cách không xa An Dĩ Mạch nhìn diều An Dĩ Mạch bay đi, lại nhìn gương mặt mất mác của cô một chút, trong lòng đưa ra một quyết định, anh đang thừa dịp An Thần Hạo không để ý, len lén cắt đứt dây diều trong tay bọn họ, sau đó diều bọn họ cũng đứt bay theo diều của An Dĩ Mạch.

“Mặc Hàn, diều của các người. . . . . .”

An Dĩ Mạch đang xúc động nhìn diều của mình đã biến mất trong không trung, đột nhiên trong tầm mắt lại tăng thêm một con diều bay theo diều của cô, cô cũng biết đó là diều của An Thần Hạo và An Mặc Hàn.

“Bị đứt dây. . . . . .”

Khuôn mặt An Mặc Hàn làm bộ như mất mác, chỉ là, khi nhìn An Dĩ Mạch lại cười cười.

“Chị, của chị bị đứt, em cũng bị đứt, cho nên chị cũng không cần đau lòng, hãy để cho nó cùng nhau bay đi.”

An Mặc Hàn an ủi An Dĩ Mạch, nghe đến đó An Dĩ Mạch bật cười, nhưng là, khi hai bọn họ cười đến vui vẻ, bên cạnh lại truyền đến tiếng khóc của An Thần Hạo.

“Hu oa. . . . . . diều của em, hu oa. . . . . .”

An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn hai người bất đắc dĩ cười cười, sau đó kéo An Thần Hạo trở về nhà.

Đảo mắt lại tới lúc bọn họ mười hai tuổi, khi đó, bọn họ đi học ở trường trung học, bởi vì Tiểu Hạo vẫn còn ở tiểu học, mà An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch cùng học một lớp, khi đó còn có Toàn Ti Dạ và Chiếm Nam Huyễn.

Vào thời điểm đó, bốn người bọn họ ở trường học đã rất nổi tiếng, An Mặc Hàn, Toàn Ti Dạ, Chiếm Nam Huyễn, ba người bọn họ là nhà trường công nhận hoàng tử, mà Dĩ Mạch, còn công nhận là tiểu công chúa.

Khi đó bọn nhỏ cũng đã có bí mật nhỏ của mình, dĩ nhiên, trong này cũng bao gồm cả An Mặc Hàn, khi đó An Mặc Hàn luôn luôn nhìn chăm chú vào An Dĩ Mạch, anh ngồi phía sau của cô, mỗi ngày đi học đều nhìn cô, tan giờ học bọn họ cùng nhau về nhà, ăn cơm, bọn họ cùng nhau đi học, mỗi ngày hai mươi bốn giờ, chỉ có lúc ngủ bọn họ mới có thể tách ra.

Thật ra thì, ngay lúc đó An Mặc Hàn đã đặt An Dĩ Mạch ở trong lòng, chỉ là, khi đó anh cho rằng đây là một người em trai đối với chị gái chỉ đơn giản là nương tựa và bảo vệ, An Mặc Hàn mười hai tuổi đã cao hơn An Dĩ Mạch mười ba tuổi mấy centi mét, anh luôn thích đi bên phải An Dĩ Mạch, để cho An Dĩ Mạch đi ở bên trái anh.

Còn nhớ rõ có một lần An Dĩ Mạch còn hỏi anh, “An Mặc Hàn, mọi người đều nói nam trái nữ phải, tại sao em luôn đi ở bên phải, mà để cho chị đi ở bên trái đây?”

An Mặc Hàn còn nhớ lúc đó mình trả lời với An Dĩ Mạch .

“Bởi vì trước kia em cảm giác có vẻ an toàn.”

Thật ra thì, cho đến thật lâu về sau, An Mặc Hàn mới biết, thật ra thì không phải chỉ có nguyên nhân an toàn này, còn có một bí mật trong lòng anh, chính là bên trái là nơi gần trái tim của anh nhất.

Ngủ cả đêm, cả dêm đều là mơ, đây là lần đầu tiên An Mặc Hàn suốt đêm đều ở đây nằm mơ, thật ra thì, quay về quá khứ, có thể là cuộc sống bây giờ, có thể là sự việc hiện tại, trong lúc vô tình để cho anh mơ về thời thơ ấu.

“Nằm mơ gì vậy?”

Đợi đến khi An Mặc Hàn mở mắt, nhìn thấy An Dĩ Mạch một tay chống đầu, nhìn anh, đôi mắt vô cùng sáng ngời, xem ra cô đã tỉnh dậy đã lâu rồi.

“Không có, nhớ tới chuyện lúc trước, không ngủ sao?”

An Mặc Hàn đưa tay ôm An Dĩ Mạch, An Dĩ Mạch lắc đầu một cái, đôi mắt càng sáng ngời hơn.

“Ngủ không được.”

“Vậy em rời giường chuẩn bị ít đồ đi biệt thự Ly Sơn.”

“Được.”

Sau đó hai người bắt đầu mặc quần áo, rửa mặt, dùng bữa sáng, lão Trương và dì Lan đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ cho bọn họ, sau đó hai người lái xe đi tới biệt thự Ly Sơn.

“Thiếu gia, tiểu thư, các người đã tới.”

“Ừ, phu nhân đã tỉnh chưa?”

“Đã tỉnh, đã dùng qua cơm sáng rồi, bây giờ đang ở trong sân phơi nắng đấy.”

“Được, chúng tôi biết rồi, chúng tôi đi lên trước xem ba một chút, sau đó sẽ đi xem mẹ một chút.”

“Được.”

Cô giúp việc nhận lấy đồ đạc trong tay An Mặc Hàn, An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch hai người đi nhìn An Dữ Triết vẫn đang ngủ say, sau đó mới đi vào trong sân.

Khi bọn họ đến thấy Lãnh Hạ ngồi ở trên ghế, đang thoải mái hưởng thụ ánh mặt trời mùa đông này.

Hôm nay xem ra khí sắc Lãnh Hạ rất tốt, An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn hai người đi tới trước mặt Lãnh Hạ, đứng ở trước mặt bà, mỗi người cầm một cái tay bà.

“Mẹ, hôm nay xem ra khí sắc của mẹ rất tốt.”

An Dĩ Mạch cười, mặc dù biết Lãnh Hạ không có trả lời lời của cô..., ~Tuyen83~dđ~lqđ~ chỉ biết sững sờ nhìn bọn họ như vậy, chỉ là, An Dĩ Mạch vẫn cười vô cùng ấm áp, giống như Lãnh Hạ có thể trả lời cô.

Giống như trong dự liệu, Lãnh Hạ cũng không trả lời lời của cô..., chỉ là, An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn vẫn nói chuyện đã xảy ra của bọn họ ở bên ngoài, nhưng đang lúc bọn họ muốn đẩy Lãnh Hạ trở về phòng, Lãnh Hạ đột nhiên mở miệng nói chuyện rồi.

“Mặc Hàn, Dĩ Mạch. . . . . .”

Lần này, An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn hoàn toàn ngây ngẩn cả người, trong lúc bọn họ kinh ngạc mang theo vui mừng nhìn Lãnh Hạ, chỉ là, dáng vẻ sững sờ kia của Lãnh Hạ vẫn như cũ, nhưng mà giờ phút này trong mắt Lãnh Hạ lại tràn đầy ánh sáng.

“Mẹ. . . . . .”

“Mẹ. . . . . . mẹ. . . . . . Có thể nói chuyện?”

An Mặc Hàn không dám tin hỏi, hơn ba năm trước sau khi Lãnh Hạ và An Dữ Triết xảy ra chuyện, Lãnh Hạ đã không mở miệng nói chuyện nhiều, hơn nữa, đôi mắt còn luôn không chút ánh sáng nhìn đến bọn họ, rồi lại không giống như là đang nhìn bọn họ.

An Mặc Hàn tìm tới rất nhiều bác sĩ, chỉ là, các bác sĩ cũng không có cách nào, bọn họ nói bản thân Lãnh Hạ không muốn nói chuyện, bà chỉ đắm chìm trong trong thế giới của bản thân, không chịu đi đối mặt với thế giới bên ngoài.

“Mẹ, nhớ con không, con. . . . . .”

An Dĩ Mạch chỉ mình, tràn đầy hi vọng nhìn tới trước Lãnh Hạ, Lãnh Hạ nhìn An Mặc Hàn một chút, lại nhìn An Dĩ Mạch một chút, sau đó khi bọn họ ánh mắt tràn đầy hy vọng lên tiếng.

“Dĩ Mạch. . . . . .”

“Mẹ, thật tốt quá, thật tốt quá, cuối cùng mẹ cũng chịu nói chuyện.”

An Dĩ Mạch kích động ôm Lãnh Hạ, mặc dù An Mặc Hàn cũng rất kích động, nhưng dù sao anh cũng là một người đàn ông, đè nén rất tốt tâm trạng của mình.

“Mẹ, chúng ta về phòng trước, đi về trước từ từ nói, được không?”

Lãnh Hạ gật đầu một cái, sau đó An Mặc Hàn đẩy Lãnh Hạ tay An Dĩ Mạch vẫn nắm tay Lãnh Hạ đi vào phòng.

Cô giúp việc nghe nói Lãnh Hạ đã có thể mở miệng nói chuyện rồi, đều rất là kích động, cô giúp việc cũng đi ra ngoài mua thật là nhiều thực phẩm định làm bữa tiệc lớn để ăn mừng.

“Mẹ. . . . . .”

Từ đầu đến cuối An Dĩ Mạch cũng không chịu buông tay Lãnh Hạ ra, cô vẫn không có từ trong vui mừng phản ứng kịp, An Mặc Hàn nhìn bộ dáng của An Dĩ Mạch, không nhịn được cưng chiều cười cười, sau đó ánh mắt cũng không chịu rời khỏi người Lãnh Hạ.

“Mẹ, mẹ cảm giác như thế nào rồi, có thể cho chúng con trò chuyện sao?”

An Mặc Hàn cầm tay còn lại của Lãnh Hạ, Lãnh Hạ gật đầu một cái.

“Mặc Hàn, mẹ muốn đi xem ba con một chút.”

“Được ạ, con dẫn mẹ đi.”

Sau đó Lãnh Hạ được An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch đẩy đi tới phòng của An Dữ Triết, trên giường bệnh, An Dữ Triết cứ an tĩnh nằm như vậy, Lãnh Hạ nhìn mặt chồng mình không chút huyết sắc, nhất thời nước mắt chảy xuống.

“Mẹ, mẹ đừng khóc, nếu như ba biết lại đau lòng.”

An Dĩ Mạch nói đến An Dữ Triết để an ủi Lãnh Hạ, cô còn nhớ rõ, trước kia mỗi lần Lãnh Hạ vừa khóc, An Dữ Triết vô cùng đau lòng, sau đó vẫn dụ dỗ bà, trêu chọc bà cho đến khi bà ngừng khóc mới thôi.

“Được, được, mẹ không khóc, không khóc.”

Lãnh Hạ lau đi nước mắt của mình, đau lòng nhìn An Dữ Triết nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh.

“Dĩ Mạch, Mặc Hàn, các con đi xuống trước, mẹ muốn nói chuyện riêng với ba các con.”

“Được, vậy mẹ, có chuyện gì bảo chúng con, chúng con vẫn ở bên ngoài.”

“Được.”

Sau khi An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn rời khỏi đây, Lãnh Hạ cũng không nhịn được lại khóc lên một lần nữa, sau khi An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn ra ngoài lo lắng nhìn cửa phòng đang đóng kín.

“Đi thôi, chúng ta đi xuống đi, mẹ sẽ không có chuyện gì.”

“Được.”

Một ngày này, An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn ở đây nói chuyện với Lãnh Hạ cả ngày, suốt cả ngày đều là An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn nói cho Lãnh Hạ biết những chuyện đã xảy ra trong những năm này, đôi khi Lãnh Hạ cũng sẽ trả lời bọn họ vài câu, một ngày này, bọn họ rất vui vẻ.

Lúc đi An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn nói để cho Lãnh Hạ và An Dữ Triết dọn đến An gia, nhưng mà, Lãnh Hạ không đồng ý, nên bọn họ cũng không ép buộc bà, sau khi liên tục dặn dò cô giúp việc chăm sóc Lãnh Hạ và An Dữ Triết thật tốt, mới đi về.

Hai người không có về thẳng An gia, mà là đi tới quán ăn cây sồi, thật ra thì, tối hôm nay bọn họ không có ăn gì cả, hai người vẫn luôn gắp thức ăn cho Lãnh Hạ, chăm sóc bà, nhìn bà ăn cơm, ngược lại hai người bọn họ không ăn cái gì cả, cho nên, hai người vô cùng hiểu ý nhau muốn tới quán ăn cây sồi ăn cơm, chỉ có điều, không nghĩ đến đã trễ thế này, ở chỗ này bọn họ còn gặp được người quen.

Khi nhìn thấy Thượng Quan Hồng và Tô Lạc, An Dĩ Mạch đột nhiên cảm thấy oan gia ngõ hẹp*, kể từ lần sự kiện châu báu đó, An Dĩ Mạch cũng chưa từng nhìn thấy Thượng Quan Hồng, nghe nói cô ta bị Thượng Quan Niên nhốt ở nhà, vẫn không rời khỏi nhà Thượng Quan, sau lại truyền đến tin tức cô ta muốn đính hôn với Tô Lạc, ban đầu An Dĩ Mạch cho là nhìn thấy Thượng Quan Hồng một lần nữa sẽ phải ở nghi thức đính hôn của cô ta, không ngờ, thế nhưng sẽ gặp được cô ta tối nay.

*không muốn gặp nhau, song đôi bên vẫn cứ chạm trán

Nhưng tâm trạng hôm nay của cô tốt, dĩ nhiên, cũng chỉ hy vọng Thượng Quan Hồng không gây rắc rối gì cả, khiến cho cô không vui, nếu không. Cô cũng mặc kệ cô ta có muốn đính hôn hay không.

“Muốn ăn cái gì?”

Ngồi xuống, An Mặc Hàn dịu dàng hỏi, giống như hoàn toàn không nhìn thấy Thượng Quan Hồng và Tô Lạc ngồi ở bên cạnh bàn của bọn họ, nhưng An Dĩ Mạch cảm thấy ánh mắt Thượng Quan Hồng ghen ghét rất sâu sắc.

“Mỳ Ý.”

“Được.”

Sau đó gọi nhân viên phục vụ yêu cầu một phần mỳ Ý và một phần thịt bò bít tết, mặt khác lại chọn chút thức ăn, nhưng bên trong toàn bộ quá trình, tầm mắt An Mặc Hàn cũng không rời khỏi người của An Dĩ Mạch.

“ Tổng giám đốc An, An. . . Tiểu thư.”

Bọn họ không chủ động mở miệng, Tô Lạc và Thượng Quan Hồng chỉ có thể chủ động lên tiếng, dù sao biết vẫn còn ăn cơm chung với nhau, hơn nữa, Tô Lạc và An Dĩ Mạch lại là bạn bè, cho nên, hai người liền đứng dậy đến trước mặt của An Dĩ Mạch và An Mặc Hàn.

Thượng Quan Hồng kéo cánh tay Tô Lạc, An Dĩ Mạch nhìn cô ta một chút, phát hiện cô ta gầy đi không ít, chỉ là, như vậy Thượng Quan Hồng lại có vẻ càng thêm xinh đẹp quyến rũ, giống như là mỹ nhân xà, An Dĩ Mạch thầm nghĩ.

“Ừ.”

An Mặc Hàn chỉ lạnh lùng trả lời một chữ, An Dĩ Mạch bật cười, Tô Lạc và Thượng Quan Hồng lúng túng, nhất là Thượng Quan Hồng, người đàn ông mình yêu ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn mình một lần, cô thừa nhận khó chịu muốn chết, vì vậy càng thêm ghen ghét An Dĩ Mạch rồi.

An Dĩ Mạch bất đắc dĩ vỗ vỗ cái trán của mình có chút đau, cô thật đúng là nằm cũng trúng đạn rồi, rõ ràng cô cũng không làm gì, làm sao mỗi lần cũng bị người ghen ghét đây? Một người là Thượng Quan Hồng, một người là Hàn Ngữ Yên, chỉ là, lâu như vậy, không ngờ Thượng Quan Hồng thật sự là cũng không tiến bộ một chút nào, xem ra Thượng Quan Niên có chút ý định tốt thật sự là uổng phí rồi.

“Mặc Hàn, em muốn đính hôn. . . . . . anh. . . . . .”

Thượng Quan Hồng nước mắt long lanh, rất đáng thương, nếu như là những người đàn ông khác, thấy bộ dáng này của cô ta nhất định sẽ không nhịn được ôm cô ta vào trong ngực mà dỗ dành, chỉ là, hôm nay đối mặt với cô ta là An Mặc Hàn.

“Chúc mừng.”

Hai chữ lạnh lùng của An Mặc Hàn làm cho tâm trạng Thượng Quan Hồng lập tức rơi vào đáy cốc, An Dĩ Mạch bật cười, nhìn Tô Lạc một chút, chỉ có điều, Tô Lạc lại nghiêm túc, một chút vẻ mặt cũng không có, xem ra, Tô Lạc là thật sự không thích Thượng Quan Hồng.

“Mặc Hàn. . . . . .”

“Thượng Quan tiểu thư, lần sau xin cô hãy nhớ lúc nói chuyện có thể chú ý tình huống một chút hay không, trước mắt, vị hôn phu của cô ở chỗ này, ở chỗ này cô * trần trụi ra sức đáng thương với vị hôn phu của tôi như vậy, xin hỏi, da mặt của cô dày bao nhiêu?”

Người nói vô tâm người nghe hữu ý, khi An Mặc Hàn đang nghe An Dĩ Mạch nói anh là vị hôn phu của cô, đã kinh ngạc không biết nên làm cái gì? Đôi mắt hoa đào chỉ có thể nhìn An Dĩ Mạch tha thiết, tràn đầy kích động, dĩ nhiên, An Dĩ Mạch không để ý đến, chỉ là, Tô Lạc lại chú ý tới.

Chỉ thấy anh cười khổ một cái, sau đó nói với bọn họ tiếng xin lỗi, lập tức kéo Thượng Quan Hồng ngồi về vị trí của mình, Thượng Quan Hồng vẫn không cam lòng căm ghét nhìn An Dĩ Mạch.

“Nếu như cô lại dùng ánh mắt như thế nhìn Dĩ Mạch, tôi không ngại móc nó ra.”

Trong lúc không ai nói chuyện, giọng nói của An Mặc Hàn vang lên, mặc dù chỉ là một câu nói, nhưng lại làm cho người nghe cũng là máu lạnh vô tình như vậy, tràn đầy khát máu.

Thượng Quan Hồng không nhịn được rùng mình một cái, lúc này, sợ hãi nhìn thấy con mắt An Mặc Hàn đỏ ngầu, ngay cả cái ly trong tay không cẩn thận cũng bị đánh vỡ.

“Bốp. . . . . .”

Âm thanh rơi vỡ của cái ly ở trong không khí an tĩnh này có cảm giác một chút sắc bén, Tô Lạc khẽ nhíu mày, nhìn Thượng Quan Hồng một chút, Diễn~đàn~lê~quý~đôn sau đó không có bất kỳ động tác, An Dĩ Mạch kéo kéo tay An Mặc Hàn, lúc này An Mặc Hàn mới thu hồi ánh mắt của mình, sau đó gọi nhân viên phục vụ đến đổi chỗ ngồi.

Bên này, Thượng Quan Hồng vẫn chưa khôi phục như cũ từ trong ánh mắt mới vừa rồi của An Mặc Hàn, đã bị Tô Lạc kéo ra khỏi quán ăn.

“Mặc Hàn, anh dọa đến cô ta rồi.”

An Dĩ Mạch vừa ăn vừa nói, An Mặc Hàn khẽ chau mày.

“Em thông cảm cho cô ta?” Anh cũng không cho rằng.

An Dĩ Mạch lắc đầu một cái, cô không có tốt bụng như vậy, làm sao có thể đồng cảm với Thượng Quan Hồng.

“Không có, đây là cô tự chuốc lấy phiền phức, nhưng anh làm như vậy, sẽ không sợ phá hủy giao tình với tập đoàn Thượng Quan?”

“Ha ha ha. . . . . .”

An Mặc Hàn cười cười, xem ra An Dĩ Mạch vẫn suy nghĩ cho anh, chỉ là, anh sẽ không cho phép có người lại dùng cái loại đó ánh mắt nhìn Dĩ Mạch, với lại, Thượng Quan Niên là người thông minh, chỉ một Thượng Quan Hồng vẫn không ảnh hưởng tới tập đoàn Thượng Quan với Mặc Mạch quốc tế.

“Dĩ Mạch, chớ suy nghĩ quá nhiều, tin tưởng anh, anh có chừng mực, chỉ là, nếu như em thật sự cho rằng chỉ một Thượng Quan Hồng mà có thể ảnh hưởng đến tập đoàn Thượng Quan hợp tác với Mặc Mạch quốc tế, cũng quá ngây thơ, nhưng mà, về sau cũng chỉ muốn em hồn nhiên với anh như vậy thì tốt rồi, hả?”

Nói xong không quên rướn người qua bàn cắn lên mũi An Dĩ Mạch một cái, An Dĩ Mạch bĩu môi, cô ngây thơ chỗ nào, cô rất thông minh có hay không.

“Chỉ có điều, Thượng Quan Niên thật sự rất thương Thượng Quan Hồng, tất cả đường lui đều sắp xếp xong xuôi cho Thượng Quan Hồng.”

An Dĩ Mạch nói, An Mặc Hàn chỉ là cười cười, nhưng, An Dĩ Mạch cũng không nhìn thấy trong mắt anh lóe lên phức tạp.

Sau đó hai người cũng sẽ không nói về Thượng Quan Hồng rồi, nhưng không biết vì sao, An Dĩ Mạch cảm giác ở trên lễ đính hôn của Thượng Quan Hồng có thể sẽ có cái gì xảy ra, chỉ là, mặc kệ nó, dù sao không liên quan với bọn họ, bọn họ chỉ phụ trách xem cuộc vui là được rồi.

“Ưmh, em ăn no bụng rồi, anh ăn no chưa?”

An Dĩ Mạch cùng không có hình tượng tựa ở trên ghế, đôi tay còn xoa cái bụng tròn trịa của mình.

“Anh cũng ăn xong, có muốn uống chút gì hay không?”

“Không cần, em chịu đựng được, em nghỉ ngơi một chút, chúng ta bắt đầu trở về thôi.”

“Được.”

An Mặc Hàn trả lời, mặc kệ An Dĩ Mạch nói gì, anh cũng không dám nói.

Hai người ăn xong thì đi ra quán ăn, bởi vì ăn quá căng bụng, bọn họ quyết định tản bộ về nhà, vì vậy, tối nay ở đầu đường thành phố S, ở đây có thêm hai người xinh đẹp bước chậm rãi trong bóng đêm.

“Chúng ta đã thật lâu không đi dạo cùng nhau như vậy rồi.”

An Dĩ Mạch nhìn xem sao đầy trời, xem người đi qua đường một chút, xem An Mặc Hàn người luôn luôn bên cạnh cô một chút.

“Đúng vậy, còn nhớ khi chúng ta ở trong nước mỗi ngày đều đi bộ về nhà như thế này, chỉ là, chỉ chớp mắt, thế nhưng đã nhiều năm như vậy.”

An Mặc Hàn cũng cảm thán, nhiều năm như vậy, bọn họ cũng đã trải qua nhiều như vậy, cũng càng ngày càng bận rộn, đã có rất ít thời gian rãnh rỗi như vậy.

“Mặc Hàn, cám ơn anh.”

An Dĩ Mạch đột nhiên nói, An Mặc Hàn nhìn xem cô, ở dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ nhắn của An Dĩ Mạch có vẻ xinh đẹp dị thường động lòng người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.