Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ

Chương 73: Chương 73




Thấy Thượng Quan Hồng như vậy, Tô Lạc đột nhiên nhớ tới An Thần Hạo đã từng nói, “Thượng Quan Hồng giống như trời sinh là một người phụ nữ có dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ, nhưng, cô ấy quá quyến rũ, sẽ làm cho người tôi không khống chế được.”

Đây là cảm giác của An Thần Hạo khi mới nhìn thấy Thượng Quan Hồng, chỉ là, nhưng mà sau này anh biết, An Thần Hạo cũng không thích Thượng Quan Hồng, nhưng phần lớn là bởi vì tính khí đại tiểu thư của cô.

Tô Lạc nhìn Thượng Quan Hồng và Tô Nguyệt dần dần đến gần, thu hồi suy nghĩ của mình, rất thân sĩ đưa ra một cánh tay đón nhận tay ngọc mềm mại của Thượng Quan Hồng .

“Hồng Hồng, hôm nay em rất đẹp.”

Nghe được người đàn ông khen ngợi, Thượng Quan Hồng trong lòng được thỏa mãn, cô cười cười, rất xinh đẹp, hoàn toàn không có cái dáng vẻ đại tiểu thư đó, Tô Lạc nghĩ, nếu Thượng Quan Hồng như vậy, sẽ có rất nhiều người thích, nhưng mà, sự thật lại không như thế.

“Cám ơn, Lạc cũng không tồi, tối nay, nhưng Lạc anh là bạn nhảy của tôi, không nên để tôi mất thể diện nha.”

Nghe được lời nói kiêu ngạo của Thượng Quan Hồng, Tô Lạc cũng không có tức giận, phải nói từ lâu anh đã thành thói quen, hơn nữa, ở dưới mái hiên người khác, anh cũng không có tư cách phản bác.

“Hồng Hồng yên tâm là tốt rồi, tôi sẽ cố gắng.”

“Ừ, vậy thì tốt.”

Thượng Quan Hồng kiêu ngạo mà xoay người, nhưng khi thấy người mới vừa bước vào cửa thì sắc mặt thay đổi.

Tô Lạc đứng ở bên cạnh Tô Nguyệt, cũng phát hiện Tô Nguyệt thay đổi rõ rệt, ánh mắt của anh nhìn theo các cô về phía cửa.

Ở đó, tập trung ánh đèn, người xinh đẹp kia cứ như vậy bước đi chậm rãi, cô ấy trời sinh giống như là nữ vương.

Vóc người cao gầy mặc vào trên người một bộ đồ màu đỏ có vẻ xinh đẹp khác thường, vẻ mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ so với ánh mặt trời còn sáng ngời hơn, khoác trên vai áo choàng thật dài, kéo dài trên đất, dáng vẻ khí phách như thế, dưới ánh đèn, cô giống như là một đốm lửa, đốt cả đại sảnh, mà cô đốm lửa kia, lại là tập trung tiêu điểm của mọi người .

An Thần Hạo đi bên cạnh, An Dĩ Mạch chậm rãi đi vào đại sảnh, dĩ nhiên cô cảm thấy ánh mắt kinh sợ của mọi người chung quanh, nhếch môi, cô vẫn như cũ như một nữ vương bộ dáng tập trung vào Thượng Quan Hồng, đi tới trước mặt cô ấy.

Như vậy đối lập, giống như hôm nay nhân vật chính không phải là Thượng Quan Hồng, mà là cái người mặc áo choàng này, người phụ nữ mặc áo đầm màu đỏ bó sát người.

Toàn thân cô đỏ rực đã làm cho cả đại sảnh đều tràn ngập ấm áp, điều này cũng làm cho Thượng Quan Hồng lộ ra ánh mắt ghen tỵ sâu sắc, dĩ nhiên, An Dĩ Mạch đều coi như không thấy được, kịch hay của hôm nay cô còn chưa thấy, cũng không muốn Thượng Quan Hồng cứ như vậy suy sụp.

“Thượng Quan tiểu thư, sinh nhật vui vẻ, đây là quà của tôi tặng cho Thượng Quan tiểu thư, hi vọng Thượng Quan tiểu thư có thể thích.”

An Dĩ Mạch nhận lấy một cái hộp được đóng gói cẩn thận ở trong tay của An Thần Hạo đưa cho Thượng Quan Hồng, lúc này Thượng Quan Hồng cũng phát hiện sự thất lễ của mình, cô hít sâu một hơi, nụ cười quyến rũ hiện lên ở trên vai, cô đưa tay nhận lấy quà tặng của An Dĩ Mạch, nói cám ơn, nhưng cũng không có mở ra nhìn bên trong là cái gì.

“Cám ơn An tiểu thư, bữa tiệc còn chưa bắt đầu, trước tiên An tiểu thư có thể đến bên này nghỉ ngơi một chút.”

“Được.”

An Dĩ Mạch gật đầu một cái, ra hiệu cho An Thần Hạo một cái, An Thần Hạo hiểu ý, lập tức đi lên nhẹ nhàng giúp An Dĩ Mạch cầm lấy áo choàng xuống, sau đó ôm ở trong lòng mình, nhìn về phía Thượng Quan Hồng gật đầu một cái, cùng An Dĩ Mạch đang đi đến ghế sa lon bên cạnh.

“Chị Dĩ Mạch, chị quá xuất sắc rồi, ha ha, chị không nhìn thấy sắc mặt của Thượng Quan Hồng, ha ha, cũng trở thành heo rồi.”

An Thần Hạo bưng ly rượu lên uống một hớp trở lại bình thường, lúc này mới đè xuống kích động và hưng phấn mới vừa rồi của mình.

Cậu nhìn vẻ mặt An Dĩ Mạch bình tĩnh, trong lòng rất bội phục, hiện tại rốt cuộc cậu biết tại sao chị Dĩ Mạch mặc cái áo choàng này rồi, khi ánh đèn tập trung ở trên người An Dĩ Mạch, anh ở bên cạnh nhìn, giống như chị Dĩ Mạch thật sự chính là một nữ vương, và xinh đẹp.

“Ha ha, đây coi là cái gì, đợi lát nữa còn lặp lại đó.”

An Dĩ Mạch ra hiệu An Thần Hạo ngồi xuống, An Thần Hạo vui vẻ gật đầu nghe lời ngồi ở Mạch bên cạnh An Dĩ, đôi mắt sáng trong suốt chăm chú nhìn động tĩnh của mọi người ở bên trong đại sảnh.

“Anh họ biết?”

Tô Nguyệt đứng ở bên cạnh Tô Lạc, đôi mắt nhìn chằm chằm An Dĩ Mạch, Tô Lạc gật đầu một cái.

“Cô ấy tên là An Dĩ Mạch, là chị của Thần Hạo.”

Khi Tô Nguyệt đang nghe An Dĩ Mạch là chị của An Thần Hạo nở nụ cười, lại nhìn về phía An Dĩ Mạch trong đôi mắt của cô hoàn toàn không có thù địch, nhưng lại có một tia hâm mộ.

“Chị của anh Thần Hạo?”

Tô Nguyệt đối với chuyện của An Thần Hạo không hiểu rõ bằng Tô Lạc, cho nên, cô cũng không biết An Thần Hạo và quan hệ của nhà họ An, chỉ là, bây giờ biết cũng không muộn, cô cất bước đi về phía vị trí An Dĩ Mạch bọn họ.

“Anh Thần Hạo.”

Giọng nói của Tô Nguyệt vốn rất ngọt ngào, hơn nữa dáng vẻ cô vui vẻ, cho An Dĩ Mạch cảm giác cũng không tệ lắm, nhưng, không giải thích được, An Dĩ Mạch cũng không thích cô, chỉ là, cũng không ghét.

“Tiểu Nguyệt, giới thiệu cho em một chút, đây là An Dĩ Mạch, chị họ tôi, chị Dĩ Mạch, đây là Tiểu Nguyệt, em gái Tô Lạc.”

“Chị Dĩ Mạch.”

Tô Nguyệt ngọt ngào gọi, An Dĩ Mạch chỉ gật đầu một cái, điều này làm cho Tô Nguyệt có chút lúng túng, nhưng có An Thần Hạo ở đây, cô cũng không nói gì nhiều, nhưng trong lòng lại lần nữa bị An Dĩ Mạch làm rung động.

Khi anh mới vừa bước vào cửa, cô cũng đã bị An Dĩ Mạch rung động đến, cho tới bây giờ cô cũng không có nhìn thấy qua người phụ nữ xinh đẹp như thế, không phải là vóc người đẹp, không phải là gương mặt xinh đẹp, mà là cô ấy cho người ta cảm giác, so với bất kỳ phụ nữ nào cô ấy giống như rất thích hợp để làm phụ nữ, nói như thế nào đây, giống như cái từ phụ nữ này trời sinh chính là vì cô ấy mà chuẩn bị, cô xinh đẹp chính là để cho người ta ghen tỵ. /dđlqđ/

Tô Nguyệt thấy An Dĩ Mạch cũng không muốn để ý cô, liền xoay người nói chuyện với An Thần Hạo hàn huyên một chút, sau đó Thượng Quan Hồng gọi cô, cô phải đi đến chỗ Thượng Quan Hồng.

“Bạn của em?”

An Dĩ Mạch khẽ nhăn mày nhìn về phía bóng lưng Tô Nguyệt, An Thần Hạo gật đầu một cái, khi nhìn bóng dáng của Tô Nguyệt trong mắt lóe lên một tia phức tạp.

“Thì ra là em gái của Tô Lạc cũng không đơn giản.”

An Dĩ Mạch bật thốt lên những lời này, An Thần Hạo không phản bác, cũng không có hỏi tại sao cô nói như vậy, chẳng qua là vẫn còn nhìn chăm chú bóng dáng mới vừa di chuyển vào trong đại sảnh.

“Ah. . . . . .”

Nghe được âm thanh nghi hoặc của An Thần Hạo, An Dĩ Mạch nhìn theo ánh mắt của cậu, chỉ thấy ở cửa lớn nơi tập trung ánh sáng, An Mặc Hàn và Hàn Ngữ Yên, Ferman và Lillian, bốn người ở nơi ánh sáng bao phủ chậm rãi đi tới, sau đó cô cười cười, nhìn về phía vị trí của Thượng Quan Hồng đang đứng, quả nhiên, vào giờ phút này sắc mặt của Thượng Quan Hồng đã thay đổi hoàn toàn, nếu như không phải Tô Nguyệt giữ thật chặt tay của cô ấy nói, cô đoán chừng cũng muốn đi lên.

“Ha ha. . . . . .”

“Chị Dĩ Mạch, chị cười cái gì?”

An Thần Hạo không hiểu, nhưng mà, Dĩ Mạch khẽ nhăn mày với cậu, cậu nhìn qua nơi Dĩ Mạch mới vừa nhìn, chỉ thấy sắc mặt của Thượng Quan Hồng càng thêm khó coi, lúc này cậu cũng không nhịn được cười, thì ra là, đây chính là xem kịch hay mà chị Dĩ Mạch đã nói, nhưng, cậu nhìn An Dĩ Mạch đang đắm chìm ở trong kịch hay, lại nhìn An Mặc Hàn và Hàn Ngữ Yên cùng nhau đi vào một cái, chẳng lẽ chị Dĩ Mạch không có phát hiện Hàn Ngữ Yên mặc váy dài giống như của mình sao? Không phải phụ nữ mặc đồ giống nhau là rất nghiêm trọng sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.