Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ

Chương 54: Chương 54




Cô không muốn đi qua xem một chút?”

Tô Lạc khẽ nhíu mày, anh biết quan hệ của An Mặc Hàn với An Dĩ Mạch không tầm thường, nhưng, nhìn thấy An Dĩ Mạch bình tĩnh như vậy, anh có chút hoài nghi bọn họ thật sự có quan hệ hay không.

An Dĩ Mạch lắc đầu một cái, muốn cô đi qua làm kỳ đà cản mũi sao? Mới không cần, vẫn là công việc của cô quan trọng, chỉ là, cô nhớ Tô Lạc và Thượng Quan Hồng đi chung với nhau, anh cũng có thể không cần quan tâm tới Thượng Quan Hồng sao?

“Anh cũng có thể mặc kệ cô ấy sao?”

An Dĩ Mạch tùy ý nói, giống như mới vừa rồi đều không có việc gì xảy ra, điều này làm cho Tô Lạc cực kỳ khó hiểu, dieen daan lqđ rốt cuộc là điều kiện gì khiến An Dĩ Mạch trở nên không quan tâm như vậy không sao cả, tính không thèm để ý chút nào.

“Để cho cô ấy thua thiệt cũng tốt. . . . . . Chúng ta tiếp tục.”

“Được.”

Vì vậy hai người lại nói chuyện một hồi, đợi mọi người quyết định về nghỉ ngơi, Tô Lạc mới chào tạm biệt với An Dĩ Mạch dẫn Thượng Quan Hồng đi ra khỏi Phi Tinh Đới Nguyệt.

Lúc này Chiếm Nam Huyễn cũng đi về phía Dĩ Mạch, nhưng tối nay anh chịu trách nhiệm đưa An Dĩ Mạch về nhà, An Dĩ Mạch biết An Mặc Hàn sắp xếp việc này, nếu như cô đoán không có sai, An Mặc Hàn phải hộ tống Hàn Ngữ Yên về nhà, xem ra, giải trí Mặc Mạch lại muốn tăng doanh thu.

“Đang suy nghĩ về An Mặc Hàn sao?”

Chiếm Nam Huyễn vừa lái xe vừa nhìn An Dĩ Mạch nhàn nhã tự tại ngồi ở vị trí kế bên tài xế.

“Ô, tôi đang suy nghĩ về Tô Lạc.”

Cô cũng không có suy nghĩ về An Mặc Hàn, suy nghĩ đến Tô Lạc mới là thật, nhưng ngày hôm đó cô mời Tô Lạc đến tham gia cổ vũ văn phòng làm việc của cô chính thức bắt đầu hoạt động, dĩ nhiên cô cũng không biết đáp án của Tô Lạc là gì?

Chiếm Nam Huyễn khẽ nhíu mày, suy nghĩ đến Tô Lạc, nghĩ đến anh ta làm gì?

“Tô Lạc? Chuyện về văn phòng làm việc?”

An Dĩ Mạch gật đầu một cái, xoa xoa cái trán phát đau, hôm nay có vẻ như uống hơi nhiều.

“Tôi ngủ một chút, đến thì gọi tôi.”

“Được.”

Vì vậy bên trong xe rơi vào yên tĩnh, An Dĩ Mạch dựa vào cửa sổ xe rất nhanh ngủ thiếp đi, trong mộng, cô trở lại rất nhiều năm trước.

Bên này, An Mặc Hàn đưa Hàn Ngữ Yên về đến dưới nhà Hàn Ngữ Yên, Hàn Ngữ Yên rất thùy mị xuống xe, An Mặc Hàn dựa vào lễ phép, cũng xuống xe định nhìn cô lên lầu.

“Anh có muốn đi vào ngồi một chút hay không?”

Gương mặt Hàn Ngữ Yên thẹn thùng, giọng nói rất động lòng người, tràn đầy hấp dẫn, dĩ nhiên cô hi vọng An Mặc Hàn có thể đồng ý đi vào ngồi một chút, sau đó dựa vào gương mặt xinh đẹp của cô nhất định có thể giữ lại An Mặc Hàn.

Nhưng mà, người ở trước mặt cô là An Mặc Hàn, An Mặc Hàn nhếch môi, đôi mắt hoa đào cười híp mắt, nhưng lại tràn đầy châm chọc, nhưng, Hàn Ngữ Yên lâm vào tình yêu ảo tưởng nhưng một chút cũng không nhìn ra, nhìn bộ dáng này của An Mặc Hàn, cô cho là anh động lòng, nhưng, lời kế tiếp của An Mặc Hàn để cho cô rơi vào lúng túng.

“Không cần, hôm nay chỉ tới đây thôi, cô nghỉ ngơi sớm một chút.”

Sau đó không đợi Hàn Ngữ Yên kịp phản ứng, anh cũng đã ngồi lên xe nổ máy xe bay nhanh đi, chỉ để lại Hàn Ngữ Yên một mình đứng trong bóng đêm vẻ mặt buồn bực xấu hổ nhìn chiếc xe chạy đi vội vã, một mình đứng ở trong màn đêm một lúc, sau đó dậm chân một cái, không biết là oán giận An Mặc Hàn hay là trách mình quá nóng vội, cuối cùng đi lên cầu thang. dđlqđ

Vậy mà, khi bóng dáng của Hàn Ngữ Yên biến mất ở trong cầu thang, từ phía sau tầng nhà cô ở xuất hiện một người đàn ông hơn ba mươi tuổi cầm máy chụp hình, người đàn ông hết sức phấn khởi lật xem hình trong máy ảnh, từng tấm một đều là An Mặc Hàn và Hàn Ngữ Yên, anh ta lật xem trong miệng còn vui mừng nói.

“Ngày mai cái này nhất định sẽ trở thành tiêu điểm, nằm vùng nhiều ngày như vậy rốt cuộc lại để cho tôi bắt được, ha ha ha, tiền thưởng của tôi lại muốn tăng. . . . . .”

Khi Chiếm Nam Huyễn và An Dĩ Mạch về đến nhà, An Mặc Hàn cũng vừa về tới, anh đi xuống xe liền nhìn thấy Chiếm Nam Huyễn cũng vừa mới bước xuống xe mở cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế, sau đó xuất hiện ở trước mặt của An Mặc Hàn là An Dĩ Mạch đang ngủ say như vậy.

“Cô ấy ngủ bao lâu rồi.”

An Mặc Hàn đưa tay nhẹ nhàng ôm An Dĩ Mạch xuống, có thể là động tác của anh quá nhẹ, cũng có thể là An Dĩ Mạch ngủ quá say, từ đầu chí cuối An Dĩ Mạch cũng không có tỉnh dậy, chỉ là khi An Mặc Hàn ôm cô cảm thấy tư thế không thoải mái, sau đó ở trong ngực An Mặc Hàn di chuyển, tìm được một tư thế thoải mái lại tiếp tục ngủ.

“Từ Phi Tinh Đới Nguyệt ra ngoài thì ngủ, chắc là uống nhiều quá, để cho dì Lan nấu một bát canh giải rượu chắc sẽ không có việc gì.”

Chiếm Nam Huyễn nhún nhún vai, nhưng anh chỉ phụ trách đưa người về đây, cô ngủ không phải việc của anh.

“Cậu về nhà đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Sau đó An Mặc Hàn ôm An Dĩ Mạch vào phòng, cũng dặn dò dì Lan nấu canh giải rượu, bên này Chiếm Nam Huyễn cũng lái xe trở về nhà mình, vừa lái xe còn vừa nói An Mặc Hàn không nói đạo nghĩa, mời anh vào uống ly trà cũng không được, hừ, nhất định cậu ấy còn ghi hận ngày hôm qua anh qua nhà ăn cơm Dĩ Mạch nấu.

Ngày hôm sau, khi An Dĩ Mạch tỉnh lại đã mười giờ trưa, vuốt vuốt cái trán có chút đau.

“Ô, nhất định ngày hôm qua uống nhiều quá, đầu thật là đau.”

Lúc này, dì Lan vừa vặn đi tới, trong tay bưng một ly sữa tươi, An Dĩ Mạch nhận lấy, uống vài ngụm, quả nhiên thoải mái hơn.

“Dì Lan, dì thật tốt.”

“Tiểu thư.”

Dì Lan cầm máy tính bảng trong tay đưa cho An Dĩ Mạch, An Dĩ Mạch có chút nghi ngờ nhận lấy, sau đó, khi thấy mấy cái chữ to bắt mắt, sữa tươi mới vừa được uống vào trong miệng đều bị cô phun ra toàn bộ.

Còn dì Lan thì vô cùng tỉnh táo, cầm lấy khăn lông đưa cho An Dĩ Mạch, An Dĩ Mạch nhận lấy lau miệng của cô, lại tiếp tục xem tin tức bát quái.

“Ha ha ha. . . . . . An. . . An Mặc Hàn thế nhưng trở thành mặt trắng nhỏ, ha ha ha, thật là buồn cười.”

Mặc dù trong hình mặt của An Mặc Hàn cũng không có lộ ra, vừa vặn chỉ là gương mặt nhìn nghiêng, chỉ là, người quen biết với An Mặc Hàn chỉ cần liếc mắt một cái thì có thể nhận ra, trong hình là Hàn Ngữ Yên gương mặt thẹn thùng nhìn về phía An Mặc Hàn, khoảng cách của hai người rất gần, hẳn là mới vừa từ trên xe xuống, mặc dù chỉ thấy rõ gương mặt của Hàn Ngữ Yên, chỉ là, nhìn qua vẻ mặt thẹn thùng của Hàn Ngữ Yên cũng có thể thấy được tình cảm sâu đậm của Hàn Ngữ Yên đối với người đàn ông chỉ có một bóng lưng và gương mặt nhìn nghiêng này, chỉ là, ha ha ha, tựa đề lại là người tình bí ẩn của tiểu thiên hậu châu Á Hàn Ngữ Yên, điều này rõ ràng chính là ý tứ nói An Mặc Hàn là mặt trắng nhỏ của Hàn Ngữ Yên chứ sao.

Người khác chắc là không biết rõ về An Mặc Hàn rồi, còn Hàn Ngữ Yên gần đây rất nổi tiếng, không ngờ, thế nhưng An Mặc Hàn trở thành mặt trắng nhỏ của Hàn Ngữ Yên, ha ha ha, thật là buồn cười.

An Dĩ Mạch từ khi nhìn thấy tin tức đến khi dùng cơm xong vẫn còn ở đây cười, dì Lan và lão Trương hai người nhìn nhau, tỏ vẻ rất bất đắc dĩ, không có biện pháp, phản ứng của An Dĩ Mạch hoàn toàn ra khỏi dự liệu của bọn họ, từ đầu đến cuối tiểu thư cũng không hỏi thăm thiếu gia thế nào, lúc này bọn họ cũng chỉ có thể vì thiếu gia cầu nguyện rồi.

Nhìn An Dĩ Mạch mang toàn bộ tâm tư đều đặt ở trên tin tức thiếu gia là mặt trắng nhỏ, hoàn toàn chưa từng có hỏi thiếu gia đi ra ngoài sớm như vậy làm gì, cái này giống như dự đoán của thiếu gia, nhưng cuối cùng, dì Lan thật sự là nhịn không được nữa, lập tức chủ động nhắc nhở An Dĩ Mạch tình huống bây giờ của An Mặc Hàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.