Tổng Giám Đốc Đừng Thế Mà!!

Chương 1: Chương 1




Học viện Thụy Tư

Từng chiếc xe cao cấp lục tục dừng ở cửa trường học, gia thế bối cảnh của học sinh ở học viện Thụy Tư đều có lai lịch lớn, mỗi sáng sớm đi học thì cửa trường học liền giống như chỗ triển lãm xe hơi, xe thể thao sang trọng từ các nơi trên thế giới đều có thể tìm được ở đây; nếu nói có ai không có ngồi xe nhà đến trường học, chắc hẳn chỉ có người hiếm thấy như Mạc Dao thôi.

Cô vừa mới bước vào cửa trường, chợt một chiếc Ferrari màu bạc chạy như bay qua bên cạnh cô, Mạc Dao còn chưa kịp kéo làn váy bị bay lên xuống, thì đã không còn thấy bóng dáng xe đâu, trên con đường rộng rãi chỉ còn lại bụi đất.

"Oa, là xe của học trưởng Đỗ!" Đám đàn em hoa si bên cạnh hưng phấn thét vang bên tai cô, Mạc Dao bĩu môi châm biếm, trợn trắng mắt, một chiếc xe bảnh bao và một người đàn ông lẳng lơ thì có cái gì đáng mừng?

Chủ nhân của chiếc xe thể thao màu bạc, Đỗ Hạo Vũ, hoàng tử học viện Thụy Tư, là người đẹp trai đa tình, quan trọng hơn là, còn nhiều tiền! Mặc dù học sin ở học viện Thụy Tư cũng là con nhà có tiền, nhưng vẫn tồn tại phân chia cấp bậc, mà người có tiền nhiều nhất là tập đoàn Đỗ thị tài lực hùng hậu.

Đỗ Hạo Vũ là thiếu gia của tập đoàn Đỗ thị, ngậm thìa vàng ra đời, nhất định là mạng hoàng tử phú quý.

Ông trời thật không công bằng, cho anh ta một gia thế phi phàm còn chưa đủ, còn cho anh ta gương mặt hoa đào, trời sanh đa tình, mà người đàn ông được toàn trường xưng là hoàng tử này, lại là bạn học cùng lớp của Mạc Dao cô, học chung gần ba năm, bọn họ chưa nói qua một từ, chắc anh ta cũng không biết có người bạn học như cô tồn tại.

Chỉ vì Mạc Dao là một nữ sinh không có cảm giác tồn tại, giống như không khí khiến người ta không cảm nhận được sự tồn tại của cô, trầm mặc ít nói là đặc điểm của cô, kiểu tóc suông như sợi mì che đi ngũ quan thanh tú của cô, hàng năm cô đều mặc đồng phục nữ sinh số lớn nhất, không nhìn ra một chút đường cong mềm mại của phái nữ.

Mạc Dao đi vào phòng học, đã nhìn thấy Đỗ Hạo Vũ bị một đám bạn học nữ ăn mặc trang điểm lộng lẫy vây quanh ở giữa phòng học, giống như hoàng đế bị hậu cung phi tần vây quanh.

Cô ngồi vào vị trí trong góc của mình, từ trong túi xách móc ra tư liệu bài thi hôm nay, mở từng tờ từng tờ ra chuẩn bị bài, phòng học huyên náo, chỉ có một mình cô cầm quyển sách gặm, mắt điếc tai ngơ với tiếng cười bên tai; tròng mắt đen của Đỗ Hạo Vũ vô ý thoáng nhìn, phát hiện ngoại tộc nghèo khó vùi đầu học hành trong xó xỉnh, nhất thời trong tim xông lên một sự nghi ngờ trước nay chưa có, sao anh chưa từng thấy cô?

Anh lớn như vậy, còn chưa thấy cô gái nào ăn mặc kiểu đó, chỉ có thể dùng năm chữ "thê thảm không nỡ nhìn" để hình dung; con gái không phải trời sinh thích cái đẹp sao, tại sao cô có thể chịu đựng mà để kiểu tóc xấu thế, còn đeo một cái mắt kính gọng to, trời ạ, đồng phục học sinh đẹp nhất, thiết kế model nhất cả nước bị cô mặc lên, sao lại giống như trang phục trong vở kịch thế?

Đỗ Hạo Vũ hơi chau lông mày ưng, từ trước đến giờ anh luôn nhiệt tình yêu thương sự vật tốt đẹp, không chịu được bất kỳ vật nào tổn hại mắt mình.

"Cô ta là ai?" Đỗ Hạo Vũ thình lình hỏi bạn nữ chung quanh một câu, tầm mắt nghiêng mắt nhìn Mạc Dao ngồi trong góc.

Đám bạn học nữ bị anh hỏi, nhất thời yên lặng như tờ, theo tầm mắt của anh nhìn lại, sau đó cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, không ai trả lời vấn đề của anh, bởi vì các cô đều không biết cô ấy là ai.

"Cô ta tên Mạc Dao." Rốt cuộc có một giọng nói nhút nhát của con gái từ trong đám người truyền đến, trong nhiều người cũng chỉ có một người biết tên của cô.

"Cô ta được mới tới?" Đỗ Hạo Vũ trực tiếp hỏi nữ sinh trả lời.

Mặt cô gái đỏ bừng, lần đầu tiên mặt đối mặt nói chuyện với hoàng tử sân trường, có vẻ kích động không thôi, âm thanh run rẩy nói: "Không phải, cô ấy học chung lớp với chúng ta ba năm."

Tròng mắt sắc bén của Đỗ Hạo Vũ nhìn chằm chằm Mạc Dao trong góc không nói một lời, trong lòng thật kinh ngạc, cùng lớp ba năm, anh lại có vài phần không biết nhân vật số một như vậy tồn tại, thật sự là không thể tưởng tượng nổi, là anh chậm lụt, hay là cô quá nhỏ bé, quá dễ dàng che giấu mình cơ chứ?

"Ai nha, Hạo Vũ, sao anh đột nhiên quan tâm chuyện này chứ?" Bạn học nữ bên cạnh không cam lòng bị một nữ sinh xấu xí đoạt đi sự chú ý của anh, lên tiếng kéo về ánh mắt của anh.

"Không có gì, nhất thời hiếu kỳ, tùy tiện hỏi thôi." Anh nở nụ cười tiếp tục chuyện trò vui vẻ, nhưng nghi vấn vẫn quanh quẩn trong lòng anh.

"Đứa con hoang này, nếu không phải tao tạo điều kiện cho mày ăn, tạo điều kiện cho mày mặc, mày đã sớm đói chết đầu đường, mày thật là trời sanh hồ ly như mẹ mày." Mạc Dao mới vừa bước vào cửa trước, liền nghe thấy tiếng nhục mạ của mẹ từ phòng khách truyền đến, tốc độ cởi giày của cô không khỏi tăng nhanh.

"Mẹ, cặp sách của con còn ở ngoài cửa, mẹ bảo con hồ ly nhỏ này đi lấy vào cho con đi!" Mạc Dao đi tới bên cạnh mẹ, làm nũng với bà.

Mẹ Mạc vừa thấy được con gái bảo bối trở lại, sắc mặt tức giận lập tức trở nên nhu hòa, "Dao Dao, con về rồi à, đói bụng không?" Quay đầu lại ra lệnh Mạc Lam bên cạnh: "Còn không mau đi cầm cặp sách của chị mày lên phòng con bé đi."

Thân thể Mạc Lam co rụt lại, lập tức chạy ra ngoài cửa, cầm cặp sách của Mạc Dao lên lầu.

Mạc Lam, con gái thứ hai của nhà họ Mạc, con gái riêng ở bên ngoài của ba cô; năm cô năm tuổi, ba cô dẫn Mạc Lam ba tuổi từ bên ngoài về, khi mẹ thấy Mạc Lam thì nhất thời cảm thấy toàn thế giới cũng sụp xuống rồi.

Mẹ liền phát tiết hết oán hận chất chứa lên người cô, người cha mềm yếu bởi vì hổ thẹn với mẹ, nên không dám lên tiếng bảo vệ người con gái mà ông nhất thời hồ đồ nên có, chỉ có thể mặc cho vợ mình mắng chửi đánh đập cô.

Mạc Dao không hề oán hận cô em này, chỉ có thương hại; nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể gầy yếu của Mạc Lam liền biết dinh dưỡng không đầy đủ, ba Mạc đẩy Mạc Lam nhỏ yếu đến trước mặt cô thì bộ dáng của em ấy tựa như con thỏ trắng nhỏ bị thương.

Khi em ấy mềm mại gọi cô là chị thì mình liền cảm thấy cơ thể hơi chấn động, có lẽ chính là tiếng kêu này, khiến cô ở trong cuộc sống sau này luôn không nhịn được giúp em ấy tránh bị mẹ đánh, nhưng cũng không thể trắng trợn bảo vệ em ấy, chỉ có thể tận lực âm thầm giúp em ấy tránh sự đánh chửi của mẹ thôi, nói cô máu lạnh cũng được, vô tình cũng được, đây chính là cách sống của Mạc Dao cô.

"Biết chỗ có mẹ tôi, thì nên tránh bà ấy, đã nhiều năm rồi mà không nhớ được." Mạc Dao dựa vào cửa phòng Mạc Lam, lúc này cô đã tháo cặp kính xấu kia ra, một đôi mắt to sáng trong nhìn em gái trong phòng, "Cầm đi, lập tức lau, miễn cho bị người khác phát hiện mẹ tôi ngược đãi em." Cô ném hộp thuốc về phía Mạc Lam.

Mạc Lam liền mỉm cười dịu dàng, nhìn về phía chị gái mặt lạnh tốt bụng này, "Chị, cám ơn chị." Mạc Dao hoàn toàn bị nụ cười của cô đánh bại, xoay người bước nhanh rời đi.

Mạc Dao mới đi vào phòng học liền có cảm giác xấu, cô bén nhạy phát hiện bạn cùng lớp đều dùng ánh mắt khác thường nhìn cô, lúc nào thì bọn họ bắt đầu chú ý cô rồi, cô cảm thấy không giải thích được, một đôi chân dài đột nhiên xuất hiện tại trước mắt cô, chặn lại đường đi của cô, cô ngẩng đầu nhìn lên, bất ngờ đụng vào trong con ngươi thâm thúy của Đỗ Hạo Vũ.

"Có chuyện gì không?" giọng điệu bình thản như nước của Mạc Dao không có kinh ngạc, cũng không có kích động, giống như hoàng tử người người sùng bái trước mặt này chỉ là một người qua đường Giáp.

Thái độ lạnh nhạt của cô khơi dậy hứng thú của Đỗ Hạo Vũ, anh nở nụ cười mê chết người, "Bạn học, hình như tôi chưa từng gặp bạn, không tự giới thiệu mình sao?"

"Mạc Dao." Sau đó không nói tiếp nữa.

Đỗ Hạo Vũ sững sờ, giới thiệu đơn giản như vậy là lần đầu tiên anh nghe.

Thú vị! Cô gái cổ hủ trước mắt này lại mang lại thể nghiệm mới cho anh.

"Bạn học Mạc, tuần sau có dạ vũ mỗi năm, có thể làm bạn nhảy của tôi không?" Vừa dứt lời, đám người xem kịch vui trong lớp nhất thời nổ oanh, nghị luận ầm ĩ.

"Không thể!" Sau đó liền có tiếng hít khí chung quanh, Đỗ Hạo Vũ nhìn chằm chằm nét mặt của Mạc Dao không thả, muốn biết cô có phải đang dùng thủ đoạn vờ tha để bắt thật không.

"Tại sao, bạn có bạn nhảy rồi à?" Con gái gái luôn cự tuyệt để đề cao giá của mình, dù cô gái xấu cũng không ngoại lệ, nụ cười giễu cợt xuất hiện trên khóe miệng của anh.

"Không có vì cái gì." Nói xong, vòng qua anh tự trở lại chỗ ngồi, không muốn dây dưa với anh nhiều hơn.

A, Đỗ Hạo Vũ lại nếm được mùi vị bị cự tuyệt từ người cô lần nữa, anh hứng thú đứng tại chỗ nhìn chăm chú vào cô, thật lâu mới rời khỏi phòng học.

Gió ở lầu chót thật mạnh, thổi rối loạn mái tóc dài xõa ngang vai quy củ của cô, sợi tóc xốc xếch khiến cô có vài phần hoang dã; cô bắt đầu nhức đầu chuyện đã xảy ra sáng sớm hôm nay, bởi vì Đỗ Hạo Vũ, cô trở thành tiêu điểm toàn trường, loại cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm như động vật quý hiếm này, thật tệ hết biết rồi!

"A!" Cô không nhịn được rống ra ngoài, phát tiết buồn bực trong lòng.

"Ha ha." Tiếng cười trầm thấp từ một chỗ khác lầu cuối truyền đến, Mạc Dao nghiêng đầu sang chỗ khác, đôi tay của Đỗ Hạo Vũ vòng quanh ở trước ngực, cơ thể đẹp trai tựa trên hàng rào, mỉm cười nhìn cô, "Bạn học Mạc, bây giờ là lúc nghỉ trưa, bạn rống lên thế, sẽ đánh thức người đang ngủ trưa, thí dụ như tôi." Ngón trỏ thon dài của anh điểm nhẹ cái mũi của mình.

"Anh –" Mạc Dao kinh hoảng, "Sao anh biết nơi này?" Cái chỗ này có rất ít người, cho nên bình thường đều là địa bàn của cô.

"Những lời này phải là tôi hỏi bạn, tôi đã ở đây từ sớm, do bạn hét lên làm tôi dậy." Đỗ Hạo Vũ vô tội nhún vai với cô.

Mạc Dao nhất thời cứng họng, xoay người muốn rời khỏi chỗ này, tiếc rằng động tác của Đỗ Hạo Vũ nhanh hơn cô một bước, đưa tay bắt lấy cánh tay của cô, Mạc Dao đột nhiên bị người ta nắm, trọng tâm không yên ngã về phía sau, "A!"

"Bạn thật là thích la, ha ha." Đỉnh đầu truyền tới tiếng cười khẽ nhạo báng của Đỗ Hạo Vũ.

Mạc Dao vững vàng rơi vào trong ngực Đỗ Hạo Vũ, chóp mũi ngửi được hương vị phái nam đặc biệt trên người anh, gương mặt trong nháy mắt đỏ bừng; Đỗ Hạo Vũ cúi đầu nhìn thấy người trong ngực ngượng ngùng đỏ mặt, tim bỗng chốc thu lại, cảm giác khác thường nổi lên trong lòng, trong lúc nhất thời không phân rõ là thế nào.

"Thả – tôi ra." Mạc Dao phát hiện mình bị anh thân mật ôm vào trong ngực, đôi tay giùng giằng muốn rời khỏi.

"Đồng ý tuần sau làm bạn nhảy của tôi, tôi sẽ thả bạn ra ngay." Đỗ Hạo Vũ buộc chặt hai cánh tay không để cho cô có cơ hội tránh thoát, nhân cơ hội ra điều kiện với cô.

"Tôi không tham gia tiệc nhảy gì cả." Mạc Dao bị anh ôm chặt ở trong ngực không thể động đậy, hơi thở của anh không ngừng phả vào cần cổ nhạy cảm của cô, thân thể không khỏi hơi run.

Đỗ Hạo Vũ cảm thấy người trong ngực khẽ run, nụ cười giảo hoạt nổi lên bên môi, "Dao nhi, tiệc nhảy rất vui, đồng ý với anh được không?" Anh đột nhiên gọi thân mật thế, khiến Mạc Dao run rẩy dữ dội hơn, Đỗ Hạo Vũ càng cười tươi hơn, nghiêng người nhẹ nhàng thở bên tai cô, "Đồng ý đi." Âm thanh ma mỵ vô cùng quyến rũ vang lên, giống như muốn câu đi tâm hồn của người ta.

"Ừ." Mạc Dao mơ mơ màng màng gật đầu lên tiếng.

"Em đồng ý rồi, không cho đổi ý nha." Đỗ Hạo Vũ dương dương hả hê, cười gian vì quỷ kế thực hiện được.

Mạc Dao chợt tỉnh táo, sau khi nhận ra mình mới vừa nói cái gì, liền cực kỳ sợ hãi, "Không tính toán gì hết, lúc nãy không phải lời tôi nói."

"Dao nhi, em thật sự đồng ý rồi mà, chẳng lẽ em muốn đổi ý sao?" Đỗ Hạo Vũ híp tròng mắt đen, vẻ mặt không vui nhìn cô.

Cô không biết nên phản bác như thế nào, lúc nãy mình rõ ràng không đồng ý, tại sao lại thế này chứ, tại sao mình hồ lý hồ đồ liền gật đầu, đều do mình bất cẩn, bị anh ta mê hoặc.

"Hừ, biết." Cô tâm bất cam tình bất nguyện hừ lạnh một tiếng, "Có thể buông tôi ra chưa."

Nụ cười sáng lạn lại trở về trên mặt Đỗ Hạo Vũ, vẻ mặt tiếc rẻ buông thân thể mềm mại của cô ra, thật không có nhìn ra, Dao nhi của anh có dáng người ma quỷ thế, dùng kinh nghiệm duyệt người vô số của anh để suy đoán, lúc nãy anh ôm tuyệt đối là một dáng người mỹ lệ, bị bao phủ bởi đồng phục rộng thùng thình như thế, thật là quá phí của trời!

Mạc Dao vừa đạt được tự do liền xoay người chạy về cửa cầu thang, nhịp tim nhanh khác thường, không phải cô có cảm giác với tên play boy đó chứ? Không thể nào, cô tuyệt đối sẽ không có bất kỳ cảm giác gì với anh ta, nhịp tim mau chỉ là do chạy quá nhanh, nhất định là như vậy!

"Anh rất mong đợi tiệc nhảy lần sau đó!" Đỗ Hạo Vũ hô to ở sau lưng cô, tiếng cười sảng khoái bật ra từ miệng anh, anh nhìn bóng lưng hốt hoảng chạy của cô, trong mắt lộ ra nụ cười ý vị sâu xa.

Con mồi bị thợ săn để mắt tới sẽ rất khó chạy thoát.

Dao nhi, chờ xem, anh sẽ bắt được em!

Tiệc nhảy tổ chức mỗi nửa năm một lần, là truyền thống của học viện Thụy Tư, vì xúc tiến sự trao đổi giữa các học sinh, khiến những đứa trẻ ở xã hội thượng lưu được giao tiếp nhiều hơn.

Cho nên mỗi khi đến thời điểm cuối cùng, dù là nam hay nữ đều hết sức ăn mặc, bày ra vẻ đẹp trai đẹp gái nhất để hấp dẫn mắt của mọi người, duy chỉ có một người ngoại lệ, đó chính là Mạc Dao.

Khi cô vẫn mặc bộ đồng phục học sinh đi vào hội trường thì tất cả mọi người sợ ngây người, mơ hồ còn nghe được tiếng vang thanh thúy khi ly rượu rơi xuống đất.

"Oh, My God! Cô ta không có trang phục khác để mặc sao?" Hoa si số một thét chói tai ở trong hội trường.

"Bà quét sân còn ăn mặc đẹp hơn cô ta." Hoa si số hai châm chọc nói.

Người trong hội trường rối rít che miệng cười nhạo, chờ xem kịch vui, bọn họ cũng muốn xem vịt con xấu xí này, bêu xấu thế nào ở trong bữa tiệc nhảy đầy thiên nga hoa lệ này, Đỗ Hạo Vũ lại sẽ xuất hiện bằng vẻ mặt nào đây?

Trên mặt Mạc Dao không thấy một chút lúng túng và xấu hổ, thong dong trấn định đi đến trước mặt người đàn ông chói mắt nhất trong hội trường, "Tôi tới rồi!"

Đỗ Hạo Vũ nhẹ nhàng lắc ly rượu, ý cười đầy mặt nhìn cô, "Dao nhi, em cũng nên thay mắt kính khác." Anh nói nhẹ nhõm như chỉ đang nói về thời tiết, một chút dấu hiệu tức giận cũng không có, trong lời nói tràn đầy cưng chìu.

Sau khi uống cạn hợp rượu, Đỗ Hạo Vũ để ly rượu xuống, cong tay ôm giai nhân vào trong lòng, nhẹ nhàng tung bay theo âm nhạc vang lên.

"Anh không tức giận?" Mạc Dao kinh ngạc nói, cô cố ý ăn mặc như vậy, chính là muốn chọc giận anh, sau đó khiến anh đuổi cô đi.

"Vì sao anh phải tức giận?" Anh cười ý vị sâu xa, giống như nhìn thấu trò của cô, "Bởi vì quần áo em mặc sao?"

Mạc Dao thật sự đoán không ra anh đang nghĩ cái gì, làm xấu mặt anh như vậy, sao anh không hề tức giận chứ?

"Em khiêu vũ không tệ, tại sao không thích tham gia tiệc nhảy?" Anh vốn cho là mình phải phí sức dẫn dắt cô, không ngờ cô lại nhảy Waltz rất tốt, nếu như thay bộ đầm khác hợp hơn, chắc hẳn càng hoàn mỹ!

"Cám ơn." Chuyện này đều phải quy công cho mẹ cô, ép buộc con gái của mình đi học những tài nghệ của thiên kim tiểu thư, vũ điệu chỉ là một loại trong đó thôi.

"Dao nhi, em thật đáng yêu!" Anh cúi đầu nhẹ nhàng hà hơi ở bên tai cô.

Tim của Mạc Dao run lên, gương mặt cũng nóng lên.

"Anh –" cô ngửa đầu nhìn vào tròng mắt đen của anh, đắm chìm trong ánh mắt dịu dàng của anh.

"Dao nhi, chúng ta quen nhau đi!" Anh thâm tình đưa mắt nhìn cô, nhỏ giọng nỉ non.

Mạc Dao bị lời tỏ tình của anh làm sợ ngây người, ngây ngốc nhìn anh.

"Được không? Dao nhi." Anh hỏi lần nữa.

Lý trí của Mạc Dao nói cho cô biết phải lắc đầu, nhưng phía tình cảm lại có khuynh hướng gật đầu, trong cái nhìn dịu dàng soi mói của anh, cô bất tri bất giác gật đầu đồng ý.

"Dao nhi, anh thích em!" Đỗ Hạo Vũ đột nhiên ôm Mạc Dao, bước chân chuyển một cái, biến mất ở trong hội trường tiệc nhảy.

Đỗ Hạo Vũ mang cô đi tới phòng riêng của anh, vào phòng xong liền nâng cằm Mạc Dao lên, đột nhiên cúi đầu hôn môi của cô, đầu lưỡi lửa nóng của anh nhẹ nhàng linh hoạt đẩy ra cánh môi mệm mại của cô, nhanh chóng chui vào trong đó nhiệt liệt lật khuấy, dùng sức mút vào ngọt ngào trong miệng cô, bàn tay từ cổ áo cô thăm dò vào, bao lại bộ ngực phát dục thành thục, nhẹ nhàng xoa nắn.

"Đỗ Hạo Vũ, anh –" câu nói của cô biến mất ở trong miệng anh.

Mạc Dao bị ham muốn bất thình lình làm mê loạn cặp mắt, đầu óc nhất thời trống rỗng, chỉ theo giác quan của cơ thể, mặc cho anh giở trò.

"Thân ái, không ngờ cái người này sao có liệu!" Đỗ Hạo Vũ chìm đắm trong sự mỹ diệu mềm mại truyền tới từ bàn tay mà không cách nào tự kềm chế, lúc này anh thật là đào được bảo vật!

"Ách, ừ –" Đầu Mạc Dao mơ hồ, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng phát ra âm thanh yêu kiều.

Đỗ Hạo Vũ bị tiếng rên mê người uyến rũ của người trong ngực trêu chọc cả người nóng lên, bụng nhanh chóng ngưng tụ lại một đốm lửa nóng, cả người căng thẳng như muốn nổ tung, bàn tay không khỏi gia tăng sức lực vuốt ve, môi lưỡi cũng theo cần cổ trắng nõn của cô gặm cắn xuống, dấu vết mờ mờ trong nháy mắt xuất hiện.

Mạc Dao bất lực lắc đầu nhỏ, từng chuỗi tiếng yêu kiều phát ra từ trong miệng, cơ thể mềm mại dựa hẳn vào ngực Đỗ Hạo Vũ, bàn tay thật dầy của Đỗ Hão Vũ, thì đang vuốt ve qua lại trên cơ thể mềm mại của cô, đôi tay tự giác vén lên áo của cô lên, cởi dây áo ngực của cô ra, cúi đầu ngậm lấy hạt đào màu đỏ kia, tư vị ngọt ngào, khiến anh không nhịn được lè lưỡi mút vào, liếm láp ở phía trên, một cái tay khác đang ôm eo thon của cô cũng không nhịn được di chuyển xuống dưới, đi tới cái mông mượt mà đàn hồi, dùng sức nhấn một cái, khiến cô dính thật sát vào cái bụng nóng bỏng của mình.

"Hạo – Vũ, a, ừ –" Mạc Dao mồm miệng không rõ, suy nghĩ mơ hồ liều chết níu lấy mái tóc đen dày của anh, cả người nóng bỏng khó nhịn, chỗ tư mật mơ hồ tràn ra dòng ướt át mắc cỡ.

"Dao nhi, bảo bối của anh, em thật ngọt!" Đỗ Hạo Vũ lưu luyến quên về trên hai vú, hai hạt đào trên đỉnh núi bị anh làm dịu lóe sáng lóe sáng, thật mê người.

Bàn tay che trên mông cô chậm rãi đưa vào vườn hoa mê người, "Dao nhi, em ướt." Giọng nam quyến rũ vang lên bên tai Mạc Dao, gương mặt đỏ bừng vùi vào lồng ngực nở nang của anh, nhỏ giọng ngâm nga.

Khóe miệng Đỗ Hạo Vũ nhếch lên, bàn tay nóng càng thêm tiếp tục tiến lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vạch ra hai phiến nhụy mềm trước vườn hoa, từ từ chen vào trong con đường ấm áp sờ qua sờ lại.

"A –" nhụy hoa nhạy cảm cương lên, cả người Mạc Dao nhất thời run rẩy, cảm thấy hạ thân chảy ra một dòng suối ngọt.

"Ha ha, Dao nhi của anh thật nhạy cảm!" Đỗ Hạo Vũ bị phản ứng động tình của cô lấy lòng, bụng dưới trướng lên càng thêm khổ sở khó chịu, tốc độ đút vào của ngón tay tăng nhanh, nhưng từ đầu đến cuối đều không có chọc phá thứ tượng trưng cho sự trinh trắng.

Anh đột nhiên đặt người nằm trong ngực lên giường, nhanh chóng rút đi quần áo trên người Mạc Dao, không bao lâu cả người trần trụi liền hiện ra trước mắt anh.

"Dao nhi, em thật đẹp!" Môi lưỡi của anh không ngừng tôn sùng làn da mềm mại của cô, trong mắt hiện đầy tình dục.

Hai chân trắng như tuyết của Mạc Dao tiếp xúc mặt đất lạnh lẽo, cái đầu hãm sâu tình dục tạm thời tỉnh táo rất nhiều.

"Không, Hạo Vũ, quá nhanh!" Cô vội vàng đẩy người đàn ông đang đè người mình ra, chỉ tiếc cô nhỏ yếu nên không cản lại được người đàn ông đang chìm trong tình dục.

Mạc Dao dùng sức đánh vào ngực anh, hi vọng anh có thể tỉnh táo lại, cuối cùng hết cách, cô chỉ có thể dùng sức cắn lên cánh tay anh.

"A – Dao nhi, em đang làm gì?" Đỗ Hạo Vũ che dấu răng đang rỉ máu trên cánh tay, gầm nhẹ với Mạc Dao.

"Ai bảo anh không dừng lại." Mạc Dao uất ức nói.

"Đáng chết!" Đỗ Hạo Vũ nhỏ giọng mắng, đầu óc tỉnh táo hơn phân nửa, anh cong tay cầm quần áo rơi bên cạnh lên, mặc vào lung tung cho Mạc Dao, nếu còn nhìn cơ thể mềm mại mê người này nữa, anh không chắc mình có thể dừng lại nữa không.

"Anh tức giận?" Mạc Dao mặc quần áo tử tế xong, liếc Đỗ Hạo Vũ đang lộ vẻ mặt khó coi một cái, cẩn thận hỏi.

"Em cứ nói đi?" Anh tức giận trợn mắt trừng cô gái nhỏ đang mệt mỏi, trong lòng thật thấy vô lực, xem ra quả là bị cắn chặt rồi.

Thình lình, Đỗ Hạo Vũ đưa tay kéo lại cô gái đang đứng dậy chuẩn bị rồi đi, nhốt chặt cô.

"Em yêu, ngọn lửa của anh còn chưa được dập đấy." Nói xong, kéo tay nhỏ bé của cô che ở trên phần phái nam vẫn nóng bỏng cứng rắn của anh.

Khi Mạc Dao nhận ra mình đang nắm thứ gì trong tay thì gò má ửng đỏ lập tức trở nên thật nóng, "Anh... anh –"

"Dao nhi, chúng ta không làm đến cuối cùng, nhưng em phải giúp anh giảm nhiệt, nếu không anh sẽ chết đấy!" Lời nói mập mờ được nhả ra bên tai cô: "Giúp anh!"

Mạc Dao không nhịn được lời khẩn cầu của anh, ngượng ngùng gật đầu; tròng mắt đen của Đỗ Hạo Vũ tối sầm lại, dục vọng nổi lên tròng mắt lần nữa.

"Cô bé ngoan, hôn nó đi!" Anh kéo đầu Mạc Dao xuống, để cho cái miệng nhỏ nhắn của cô chạm vào cây gậy nóng của mình, "Dao nhi, nhẹ nhàng liếm nó giống như ngậm kẹo que đấy."

Mạc Dao nhìn chằm chằm quái vật khổng lồ trước mắt, khẩn trương nuốt nước miếng một cái, "Em – sợ."

"Ngoan, đừng sợ." giọng nói của Đỗ Hạo Vũ khàn khàn bao hàm dục vọng, sắp kềm nén không được nữa, chợt nhấc mông, đưa cây gậy vào trong cái miệng nhỏ nhắn ấm áp của cô, khoái cảm thoải mái khiến anh không nhịn được rên rỉ: "A –"

Miệng Mạc Dao lập tức bị no căng, khó chịu muốn phun ra, cô ngẩng đầu muốn cầu xin người yêu tha thứ, lại bị bộ dáng nhắm mắt hưởng thụ của anh mê hoặc, thì ra anh cũng có loại vẻ mặt này, hơn nữa còn do mình mang cho anh, trong lòng không khỏi ngọt như mật, kìm lòng không được ra sức phục vụ cho anh.

Cô cố gắng ngậm cây gậy lửa càng lúc càng lớn, phun ra nuốt vào qua lại, đầu lưỡi thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng đảo quanh ở đỉnh của nó.

"A – Dao nhi, em quá tuyệt vời!" Bị người đang cúi người ở giữa hai chân mình làm cho muốn sống muốn chết, Đỗ Hạo Vũ rên rỉ liên tiếp, thở từng ngụm từng ngụm.

"Bé ngoan, chính là như vậy, mau hơn chút nữa!" Anh ngước đầu, hai mắt khép chặt, lên tiếng bảo Mạc Dao tăng nhanh động tác.

Mạc Dao nghe được chỉ thị của anh, tốc độ trong miệng dần dần tăng nhanh, vườn hoa bí mật giữa hai chân nghe được tiếng rên rỉ của anh thì lại chảy ra mật dịch, ngượng ngùng nên cô dùng sức kẹp chặt hai chân, muốn ngăn trở cảm giác tê dại ngứa ngáy trong cơ thể.

Cái mông của Đỗ Hạo Vũ gia tốc theo cô, tần số lay động tăng nhanh, cảm thấy sắp đạt tới đỉnh núi rồi, anh liền lập tức rút cây gậy ra, một đường vòng cung màu trắng xẹt qua trên không trung.

"A –" Đỗ Hạo Vũ thoả mãn, kéo Mạc Dao quỳ gối giữa hai chân mình lên, không chút do dự hôn vào cái miệng nhỏ còn dính tơ bạc của cô.

"Dao nhi, anh yêu em!" Cảm động vì cô chịu hy sinh như thế vì mình, trái tim của anh không khỏi cuồng nhảy loạn.

Mạc Dao đỏ mặt chôn ở trước ngực anh, hấp thu mùi xạ hương đặc biết trên người anh, bên môi khẽ nhếch lên, khuôn mặt hạnh phúc.

Cô biết, tim của cô rơi vào trên người người đàn ông này rồi thì không thu lại được nữa!

"Cô và Đỗ Hạo Vũ thật sự đang quen nhau sau?" Mấy cô gái hung dữ vây Mạc Dao vào bức tường ở góc trường học.

"Liên quan gì đến các cô?" Mạc Dao kiêu ngạo hất cằm lên, lạnh lùng nói, tuy nói tránh voi chẳng xấu mặt nào, nhưng khí thế phách lối của họ thật sự khiến cô không thích, giọng điệu miệt thị càng làm cho cô khó chịu.

"Cô nói cái gì?" Nữ sinh lúc nãy đẩy cô rống giận: "Cô dám không để chúng tôi ở trong mắt sao, nói cho cô biết, Đỗ Hạo Vũ là của mọi người, không phải một mình cô có thể độc chiếm."

"Anh ấy là người chứ đâu phải đồ vật, sao tôi có thể độc chiếm anh ấy được, có phải cô dùng sai từ rồi không, đàn em!" Mạc Dao cố ý nhấn mạnh hai chữ đàn em để trào phúng.

"Cô –" cô gái này nhất thời cứng họng, bị mất tỷ diện trước mặt các chị em khiến cô ta tức giận, giơ tay cho Mạc Dao một cái tát.

Mạc Dao không chút do dự đáp lễ lại cô ta một cái tát, "Người không phạm tôi, tôi không phạm người, một tát này là tôi trả lại cho cô."

Mấy bạn học nữ vây quanh cô bị hơi thở lẫm liệt tản ra từ người cô dọa sợ, ai cũng không dám tiến lên một bước, cách gọng kính thô, họ lại có thể cảm nhận được ánh mắt rét lạnh của cô, Mạc Dao có bề ngoài bình thường lại khiến các cô kinh sợ.

"Mấy cô đang làm gì?" Một giọng nam trầm thấp từ tính vang lên ở phía sau các cô.

Họ quay đầu nhìn lại, Đỗ Hạo Vũ đút tay trong túi, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm họ, "Đỗ – học trưởng."

"Bạn gái của tôi không quen với mấy cô, như vậy mong là các cô không làm phiền nữa, được chứ?" Giọng điệu nhẹ nhàng lại lộ ra cảm giác nguy hiểm: "Lập tức rời đi, tôi có thể không truy cứu, nếu không cứ chờ bị Thụy Tư đình chỉ học đi."

Cảnh cáo nghiêm trọng khiến sắc mặt họ trắng bệch, cuống quít thoát khỏi hiện trường, không dám dừng lại chốc lát.

"Đau không?" lần đầu tiên Đỗ Hạo Vũ cảm thấy đau lòng, đôi tay nhẹ nhàng ôm khuôn mặt nhỏ của Mạc Dao hà hơi.

"Em không sao, anh không cần như vậy." Mạc Dao ngượng ngùng tránh tay của anh, gương mặt đỏ thắm khác thường.

"Thật xin lỗi, Dao nhi, họ bởi vì anh mới làm như vậy, thật rất xin lỗi, anh không thể bảo vệ em."

"Không sao, em cũng trả lại cô ta một cái tát, cũng không ai chiếm được ưu thế." Mạc Dao nhẹ nhàng ca ngợi "Chiến công" của cô.

"Ha ha." Đỗ Hạo Vũ nhìn bộ dáng vui mừng của cô, không nhịn được cười khẽ, cô thật là quá đáng yêu, tại sao có thể có một cô gái kỳ lạ như cô chứ!

Đông đi xuân tới, Đỗ Hạo Vũ và Mạc Dao đã quen nhau một học kỳ, đám người vốn xem kịch vui cũng rớt bể mắt kiếng, chẳng ai nghĩ tới vịt con xấu xí tầm thường như Mạc Dao, đến bây giờ lại chưa bị bỏ rơi.

"Các cậu có nghe nói không?" một nữ sinh trong đội hâm mộ Đỗ Hạo Vũ nhỏ giọng nói với mấy người bạn khác.

"Cái gì?"

"Học kỳ này trong lớp học trưởng Đỗ sẽ có một mỹ nữ tới, nghe nói là trao đổi sinh từ nước Mỹ."

"Có thật không? Lại có một đối thủ cạnh tranh đến đây à!"

Nhất thời, học sinh trao đổi thần bí này đã gây ra oanh động ở học viện Thụy Tư, mỗi người rối rít suy đoán lai lịch của cô ta; nói tóm lại, cô gái này đến, đã nhấc lên sóng to gió lớn tại Thụy Tư, hơn nữa còn ở giữa Đỗ Hạo Vũ và Mạc Dao.

"Chào mọi người, tôi tên là Hạ Liên Hương, là học sinh trao đổi từ nước Mỹ, một học kỳ tới sẽ học chung với các bạn học, xin chư vị chăm sóc nhiều hơn." Giọng nói mềm mại dễ nghe làm cho xương người ta cũng mềm nhũn, một mái tóc xoăn gợn sóng, hợp với gương mặt xinh đẹp, học sinh trao đổi mới tới đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người trong lớp, vóc người có lồi có lõm hoàn mỹ, được đồng phục học sinh vừa người ôm trọn đường cong đẹp đẽ, đám bạn học nữ ghen tỵ không dứt.

Ánh mắt của Đỗ Hạo Vũ cũng bị dẫn dắt qua, nhưng mà trong mắt anh lại có nhiều kinh ngạc hơn.

"Đã lâu không gặp, Eric." Đỗ Hạo Vũ còn chưa lấy lại tinh thần, Hạ Liên Hương đã sớm ưu nhã bước đến trước mặt anh.

"Đã lâu không gặp, Grace." Đỗ Hạo Vũ nở nụ cười đáp lại lời chào của cô ta, không ngờ lại nhìn thấy mối tình đầu của mình trong tình huống này.

Các bạn học vốn còn đang khiếp sợ vì mỹ nữ học sinh trao đổi mới tới, hiện tại lại bị một quả bom khác nổ cho đầu hôn não đau, vị mỹ nữ học sinh trao đổi này lại biết hoàng tử của Thụy Tư, xem ra sau này có thể có kịch xem, tất cả mọi người đều giữ tâm trạng xem kịch vui, lặng lẽ đợi tương lai phát triển của ba người bọn họ.

"Dao nhi, cô ấy là bạn từ nhỏ của anh, mấy năm trước cả nhà bọn họ di dân sang nước Mĩ, không ngờ lại gặp cô ấy ở đây." Đỗ Hạo Vũ nắm tay Mạc Dao, sảng khoái giới thiệu Hạ Liên Hương với cô.

"Xin chào, tôi tên là Mạc Dao." Cô đưa ra một cái tay đến trước mặt của Hạ Liên Hương.

"Xin chào, Eric nói bạn gái của anh ấy rất đặc biệt, hôm nay gặp được, bạn thật rất khác biệt." Hạ Liên Hương khẽ mỉm cười, cũng đưa ra một cái tay nắm nhẹ tay cô, "Tôi biết rõ rất nhiều chuyện xấu trước đây của Eric đó."

Nụ cười của Mạc Dao cứng ở khóe miệng, mặc dù Hạ Liên Hương mỉm cười, nhưng cô cảm thấy trong lời nói của cô ta mang theo ý khác, hơn nữa còn là loại không thân thiện, là ảo giác của cô sao?

"Grace, đừng vạch trần vết sẹo của tôi." Đỗ Hạo Vũ cười khổ nói.

"Em chỉ giúp Mạc Dao biết con người thật của anh thôi." Hạ Liên Hương làm vẻ ngáo ộp với anh như lúc nhỏ.

"Dao nhi, đừng tin lời cô ấy nói, từ nhỏ cô ấy đã là một quỷ linh tinh." Đỗ Hạo Vũ quay đầu cố gắng tẩy não bạn gái.

Mạc Dao bị động gật đầu, Đỗ Hạo Vũ kiêu ngạo hất cằm lên với Hạ Liên Hương, thị uy nói: "Xem đi, vẫn là Dao nhi của tôi hiểu chuyện nhất, đâu giống cậu?" Anh cố ý liếc cô một cái không nói tiếp, nhìn cô giận đến giơ chân mà vui vẻ.

Mạc Dao thờ ơ lạnh nhạt nhìn hai người bọn họ thân mật, trong lòng mơ hồ dâng lên sự lo lắng, sẽ không, bọn họ chỉ là cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình cảm tốt hơn người khác thôi, không phải loại quan hệ mà cô nghĩ, Mạc Dao cố gắng hất tạp niệm trong lòng ra, an ủi mình đừng nghĩ nhiều.

"Dao nhi, gần đây em sao thế, cả ngày mất hồn mất vía vậy?" Đỗ Hạo Vũ lo lắng tình trạng của bạn gái, lông mày ngọn núi anh tuấn không khỏi nhíu chặt.

"Không có gì, không phải chúng ta muốn đi ăn cơm sao?" Mạc Dao không muốn cho anh biết chuyện trong lòng mình nghĩ.

"Chờ Grace một chút đi, vị đại tiểu thư kia tám phần vẫn còn đang trang điểm." Đỗ Hạo Vũ lấy điện thoại di động ra ấn dãy số, thúc giục người bên trong điện thoại: "Đại tiểu thư, em nhanh lên một chút có được hay không, tiếp tục như vậy nữa, trời tối rồi." Không biết người bên đầu kia điện thoại nói gì, Đỗ Hạo Vũ liền cúp điện thoại di động.

"Cô ấy cũng muốn đi cùng chúng ta?" Mạc Dao bắt đầu lo lắng, đây cũng không phải là lần đầu tiên có Hạ Liên Hương làm bạn trong lúc hẹn hò.

"Cô ấy rất nhớ món ăn vặt ở đây, cho nên chúng ta không thể làm gì khác hơn là tận tình địa chủ dẫn cô ấy đi nếm thử." Đỗ Hạo Vũ sơ ý không có phát hiện sự không vui của bạn gái, một lòng chỉ mong cô Grace kia mau chóng xuất hiện.

Một tháng qua, chỉ cần chỗ Đỗ Hạo Vũ và Mạc Dao xuất hiện, thì sẽ có bóng dáng của Hạ Liên Hương, Mạc Dao càng ngày càng trầm mặc, nét mặt vui vẻ đã thật lâu không có xuất hiện trên mặt cô, đối với cuộc hẹn của Đỗ Hạo Vũ, cô dần dần cự tuyệt không đi, bởi vì mỗi lần hẹn hò, cuối cùng cũng sẽ biến thành anh và Hạ Liên Hương nhiệt liệt cãi vả, cô không muốn nhìn thấy bọn họ thân mật như thếg, không thể làm gì khác hơn là lựa chọn làm con rùa đen rút đầu.

Bạn trai như Đỗ Hạo Vũ cũng có một đống nghi vấn trong lòng, anh không hiểu tại sao nụ cười của bạn gái lúc đi cùng với anh càng ngày càng ít, đến cuối cùng cả hẹn hò cũng không đi, lòng của con gái, như kim dưới đáy biển, ngay cả hoàng tử trong vòng phụ nữ như anh, cũng không đoán ra cô đang suy nghĩ gì? Ai –

"Anh nói Mạc Dao cự tuyệt cuộc hẹn của anh?" Hạ Liên Hương vừa nói, vừa ưu nhã quấy cà phê trên bàn.

Đỗ Hạo Vũ chán nản nhìn Hạ Liên Hương đối diện, đối với sự thay đổi của Mạc Dao, anh nghĩ vỡ đầu cũng không ra nguyên cớ, chỉ có thể nhờ một cô gái khác giúp đỡ: "Đúng, em tìm nguyên nhân giúp anh đi."

Hạ Liên Hương khẽ nhấp một ngụm cà phê, suy tư, "Con gái lạnh nhạt với bạn trai bình thường chỉ có một khả năng, đó chính là cô ấy thay lòng." Cô chậm rãi khạc ra một câu.

"Không thể nào, Dao nhi sẽ không." Đỗ Hạo Vũ lập tức hủy bỏ phỏng đoán của cô.

"Em cũng không nói Mạc Dao sẽ thay lòng, chỉ đưa một đáp án cho vấn đề của anh thôi." Hạ Liên Hương gắt giọng: "Bằng không anh có giải thích tốt hơn?"

Đỗ Hạo Vũ trầm mặc không nói, vẻ mặt nghiêm túc, lời nói của Hạ Liên Hương như một trái bom đầu nhập vào tim của anh, nhấc lên cơn sóng thần.

"Tại sao tránh anh?" Đỗ Hạo Vũ ngăn lại Mạc Dao muốn rời khỏi, kéo tay của cô đi tới lầu cuối.

"Em không có tránh anh." Mạc Dao bị giọng điệu chất vấn của anh khơi lên lửa giận, sự uất ức trong lòng lập tức nhô ra.

"Vậy tại sao mấy ngày nay đều không chờ anh, chỉ về nhà một mình?"

"Mẹ em có chuyện tìm em, với lại không phải anh còn có Hạ Liên Hương đi cùng sao?"

"Chuyện của chúng ta đừng nhấc lên người không có liên quan." Đỗ Hạo Vũ phẫn nộ quát, không muốn để cô kiếm cớ trốn tránh.

Không ngờ tới lời này khiến Mạc Dao càng thêm hiểu lầm, cho rằng anh là vì bảo vệ hạ Liên Hương mà trách cứ cô, lửa giận toát ra từ trái tim, dùng sức đẩy anh ra, chạy đi không quay đầu lại.

Đỗ Hạo Vũ chán nản đấm mạnh một quyền lên tường, "Đáng chết, tại sao phải như vậy?" Trong đầu lại nổi lên lời Hạ Liên Hương nói, sắc mặt càng thêm lo lắng xám xịt.

Mạc Dao không phải thật thay lòng chứ? Sẽ không, cô vẫn mặc bộ đồ lúc đầu, chẳng lẽ có ai thấy được chỗ tốt của cô giống anh? Đỗ Hạo Vũ hết sức phủ nhận ý tưởng ngu xuẩn của mình, anh ngồi dưới đất vắt hết óc, cũng nghĩ không thông giữa bọn họ rốt cuộc sai lầm chỗ nào?

Hạ Liên Hương thấy Mạc Dao chảy nước mắt, từ bên cạnh mình chạy qua, cô mau chóng đuổi theo, Mạc Dao ngừng lại trong một lương đình vắng vẻ, lặng lẽ nức nở.

"Mạc Dao, cậu làm sao vậy?" Từ sau lưng Mạc Dao truyền đến một giọng nữ mềm mại.

Mạc Dao quay đầu lại phát hiện Hạ Liên Hương chẳng biết lúc nào đã đứng ở phía sau mình, vội vàng dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt.

"Mình thấy cậu khóc chạy đến nơi đây, không yên lòng nên tới xem một chút."

"Tôi không sao."

"Là Hạo Vũ." Hạ Liên Hương biết rõ Mạc Dao không muốn nói, nhưng vẫn nói ra: "Mình nhận ra, cậu khóc vì Hạo Vũ , dù sao mình cũng từng trải qua."

"Có ý gì?"

"Eric chưa nói với cậu sao? Trước kia chúng tôi là người yêu đó." Hạ Liên Hương cho một kích mạnh, nháy mắt Mạc Dao cảm thấy trời đất quay cuồng.

"Anh ấy không có nói với tôi." cặp mắt Mạc Dao mất đi tiêu cự, ngã ngồi ở trên ghế đá, trong miệng lẩm bẩm nói nhỏ.

"Thật xin lỗi, mình không biết anh ấy chưa nói ra, có thể là không muốn cậu hiểu lầm thôi." Con ngươi của Hạ Liên Hương lóe lên lộ ra một vẻ quỷ dị.

Thì ra trước kia bọn họ là người yêu, không trách được sẽ quen thuộc thói quen và yêu thích của đối phương như thế, Mạc Dao đột nhiên cảm thấy mình tựa như một đứa ngốc, là một kẻ xông vào, trở ngại giữa hai người triền miên.

"Chỉ sợ không phải lo lắng tôi sẽ hiểu lầm, mà là từ đầu tới đuôi cũng không muốn nói với tôi." Mạc Dao cười lạnh một tiếng, sự lừa gạt của Đỗ Hạo Vũ, khiếncô hết sức tức giận.

"Mạc Dao, cậu ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, chúng mình –" Hạ Liên Hương muốn nói lại thôi, khiến Mạc Dao càngnghi ngờ hơn, lòng tin đối với Đỗ Hạo Vũ bắt đầu dao động.

"Tôi còn có chuyện, đi trước." Mạc Dao không đợi cô nói xong, xoay người thoát khỏi nơi này.

Hạ Liên Hương nhìn bóng lưng cô đi xa, khóe miệng lộ ra nụ cười âm hiểm ý vị sâu xa.

Đỗ Hạo Vũ mặt âm trầm, đe dọa nhìn đôi nam nữ đang ôm hôn nhau cách đó không xa.

Anh không thể tin được mắt mình, người bạn gái lúc nãy ở trong điện thoại cự tuyệt cuộc hẹn của anh, lúc này lại đang hôn môi với người đàn ông khác phía sau thư viện.

Anh khiếp sợ nhìn bọn họ, nội tâm cảm thấy vô cùng đau đớn và khuất nhục, người bạn gái anh yêu thương thật sự thay lòng đổi dạ rồi, mà mình lại còn ngu ngốc ở đó phiền não xem mình làm sai chỗ nào.

Ha ha, Đỗ Hạo Vũ ngửa đầu nhìn trời cười to, mình cũng có một ngày bị con gái lường gạt, anh bất chấp tất cả lao ra trường học, điều khiển xe thể thao, cực nhanh biến mất ở trước tầm mắt của mọi người.

"Chát!" Tát mạnh một cái vào mặt thiếu niên đó, Mạc Dao trợn mắt lên nhìn bạn học nam cùng tổ thí nghiệm với cô, cô làm sao cũng không ngờ được sẽ bị hắn ta cường hôn, nước mắt uất ức không ngừng chảy ra, quay đầu ôm bài thi liều chết chạy.

Thiếu niên bị đánh, ung dung lấy điện thoại di động ra, nói với người bên đầu điện thoại kia: "Grace, chuyện em giao phó, anh làm xong hết rồi, yên tâm, ngày mai anh sẽ rời khỏi, sẽ không ai biết, Bye bye!" Thiếu niên cúp điện thoại xong, vui vẻ huýt sáo rời khỏi học viên Thụy Tư.

Mạc Dao xấu hổ, lúc này chỉ muốn gặp Đỗ Hạo Vũ, nhưng mặc kệ cô làm thế nào, điện thoại vẫn không ai nhận, lảo đảo đi dọc theo con đường, rốt cuộc chạy đến nhà trọ Đỗ Hạo Vũ ở một mình, đầu gối còn thấm tia máu, cũng không lo cầm máu, cứ ngồi chồm hổm ở cửa.

Cô đang uể oải, chợt bị tiếng động cơ xe làm thức tỉnh, hai mắt cô sáng lên, biết anh trở lại, Mạc Dao đỡ vách tường đứng lên, hai chân bởi vì ngồi chồm hổm quá lâu mà hơi nhũn, cô khẽ run run đi về phía xe đang đậu, nhìn vào bên trong xe, nhất thời sắc mặt trắng bệch như tuyết.

Ngồi chỗ tài xế chính là Hạ Liên Hương, mà người đàn ông cô vội vàng muốn gặp, giờ phút này đang ôm Hạ Liên Hương hôn cuồng dã.

Thân thể Mạc Dao lảo đảo muốn ngã, một màn trước mắt này, khiến cô đánh mất tất cả năng lực suy tính, đây chính là kết quả cô chờ suốt một ngày lấy được sao?

Mặt cô đầy nước mắt, yên lặng rời khỏi nơi làm trái tim tan nát, đi lại bâng quơ ở trên đường, hai mắt vô hồn, giống như là một búp bê vải mất đi linh hồn.

Bầu trời trong xanh đột nhiên giăng đầy mây đen, chỉ chốc lát sau, hạt mưa tí tách bắt đầu rơi xuống, toàn thân Mạc Dao ướt đẫm, không có cảm giác tiếp tục đi về phía trước.

"Rầm" một tiếng, chiếc xe lao nhanh trong mưa, đụng bay cơ thể mảnh mai của Mạc Dao, nước mưa bị máu đỏ nhuộm một vũng lớn, thuận theo mặt đường chảy xuống.

Mạc Dao nằm dưới đất, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, bên tai mơ hồ truyền đến giọng nói của đứa trẻ, trong lúc mông lung cô nhìn thấy một bé trai béo núc ních, sau lưng có một đôi cánh nhỏ trắng noãn, đang không ngừng phấp phới.

A, thì ra là Cupid trong truyền thuyết, bờ môi cô nở ra một nụ cười thê lương.

Thượng Đế, ngài quá châm chọc rồi ! Lúc tôi mất đi tình yêu,, ngài lại cho tôi thấy thần tình yêu tượng trưng tình yêu, là cảm thấy tôi chưa đủ đau không sao?

Mạc Dao cười nhạo ở trong lòng.

Không biết là nước mắt hay là nước mưa, theo gương mặt của cô chảy xuống, lẫn vào dòng máu không ngừng chảy ra từ khóe miệng cô, tạo thành một hình ảnh đỏ tươi mà chói mắt.

Hơi nước mờ mịt hai mắt, trơ mắt nhìn Cupid kéo mũi tên bắn tới cô, nhìn mũi tên ảm đạm nặng như chì cắm ở ngực, trái tim của Mạc Dao trong nháy mắt bị xé ra.

Cảm giác tan nát hết con tim, thì ra là đau như vậy, tình yêu của cô thật bị vỡ, vỡ nát!

Cô thật mất đi người yêu, chàng trai đã từng luôn miệng nói yêu cô đó, không còn tìm được, biến mất rồi.

Mệt quá, cô thật sự mệt mỏi, thật là muốn ngủ một giấc, vĩnh viễn cũng không cần tỉnh lại!

Cô không bao giờ cần tình yêu nữa, tình yêu quá đau khổ, đời sau, không bao giờ làm một cô gái ngu xuẩn nữa, không bao giờ nữa –

Khóe môi Mạc Dao nở nụ cười khổ sở, tròng mắt dần dần mất đi tiêu cự, chậm rãi nhắm lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.