Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 115: Chương 115: Tâm tình khác thường






Tường Vi vẫn còn sợ sệt, cô không xác định tiên sinh sẽ vì chuyện này mà trừng phạt cô hay không.

Hắc Diêm Tước quay đầu, con ngươi bén nhọn liếc nhìn cô, quay lại nhìn đường xá, trầm mặc thật lâu,hắn không nói gì, chỉ căng thẳng trên mặt, mơ hồ có gân xanh hiện lên.

Đột nhiên, điện thoại di động của hắn vang lên.

"Này, tiên sinh, tôi đã làm xong chuyện ngài giao. Hiện tại Mễ Tư Dương không thể bảo lãnh, đợi sáng sớm ngày mai tôi sẽ kiện hắn ra tòa án." Đầu dây bên kia là luật sư được Hắc Diêm Tước phái đi.

"Người bên kia đều an bài tốt rồi?" Hắc Diêm Tước trầm giọng hỏi.

"Đúng, suốt đêm nay tôi cũng đuổi ra ngoài, trị tội của hắn cũng không khó."

Lông mày Hắc Diêm Tước khẽ nhếch,"Ngồi bao lâu?"

"Ngồi tù sao? Nhìn tình huống có vẻ nghiêm trọng hay không đã."

"Như vậy. . . . . ." Hắn dừng một chút, trong tròng mắt như ánh sao lại đen như mực thoáng qua một tia tàn nhẫn,giọng nói như từ trong kẽ răng nặn ra, “Dùng biện pháp gì cũng được, càng lâu càng tốt!"

". . . . . . Dạ, tiên sinh!"Chợt luật sư cảm thấy cái trán toát ra mồ hôi lạnh, đắc tội người của tiên sinh, hậu quả thật là không tưởng tượng nổi.

Hắc Diêm Tước cúp điện thoại, tiếp tục trầm mặc lái xe.

Tường Vi không hiểu tiên sinh nói những gì, nhưng nhận thấy được, tiên sinh không vui, chuyện ở đồn cảnh sát lần này, có lẽ cô nên giải thích rõ với hắn, chỉ là không muốn hắn hiểu lầm cô.

"Cái đó. . . . . . Hôm nay tôi đi tìm. . . . . . Mễ Tư Dương, không có ý gì khác, đã nhiều ngày rồi mà Mai Linh chưa về,tôi có chút lo lắng cho cô ấy. . . . . ." Cô vừa len lén liếc Hắc Diêm Tước, vừa nhỏ giọng nói, "Mai Linh là cháu gái của thím Hắc, thím ấy chỉ còn người thân này, tôi muốn giúp thím ấy tìm được Mai Linh. . . . . . Nhưng. . . . . .Người cuối cùng nhìn thấy Mai Linh là Mễ Tư Dương. . . . . .Cho nên……"

Cô nói không được nữa rồi,làm thế nào để hắn biết sự thật? Huống chi hôm nay cô mới biết Mai Linh làm những chuyện gì, dù Mễ Tư Dương hận các cô, không phải là không có nguyên nhân.

Hắc Diêm Tước như cũ không lên tiếng, sắc mặt căng thẳng đến dọa người, tay cầm lái mơ hồ xuất hiện gân xanh dữ dội!

"Tôi…...tôi nghĩ. . . . . . Mễ Tư Dương có chút hiểu lầm tôi. . . . . . gần đây chị của anh ta. . . . . ." Hai chữ gièm pha bị cô cứng rắn nuốt vào trong bụng, đột nhiên Tường Vi nhớ tới quan hệ Mễ Tư Kỳ và tiên sinh, có lẽ hắn sẽ mất hứng nếu cô nói về người nhà của Mễ Tư Kỳ, nuốt nước miếng một cái, "Có thể tính tình Mễ Tư Dương tính tình không tốt. . . . . . Tôi muốn. . . . . . Người ta cũng không phải là cố ý. . . . . . . . . . . ."

Giọng nói của cô càng nói càng nhỏ, trong lòng thấp thỏm bất an.

Lông mày hắn chau lên, đáy mắt buồn bã, rốt cuộc, giọng trầm thấp lộ ra sự tức giận, mở miệng hỏi: "Đợi đến khi người ta cường bạo cô, mới là cố ý, hả?"

Hít một ngụm khí lạnh, đáy lòng cô căng thẳng, hốt hoảng lắc đầu một cái, ê a thốt ra:"Không. . . . . . Dĩ nhiên không phải!"

Ngay sau đó, len lén chu mỏ, trong lòng trào lên hồi chua xót, tiên sinh không phải là cường bạo cô sao, hơn nữa vô cùng ‘cố ý’,cô không phải bị đánh rớt hàm răng rồi bị nuốt xuống bụng sao, hiện tại hắn còn ở trách cứ người ta, chính mình không tốt còn nói đến người ta. . . . . .

Rất nhanh, Hắc Diêm Tước cũng ý thức được lời nói của mình,nhưng hắn căm tức, cũng không bận tâm đến những thứ này, bỗng chốc đạp chân ga, xe chạy nhanh hơn ở lối đi bộ! (3T: Taz nghe thấy mùi dấm chua nhàn nhạt, đúng không? Tín hiệu tốt?)

Ánh mắt hắn liếc về y phục rách rưới bị dày vò trên người cô, lộ ra cánh tay có máu ứ đọng, ánh mắt không khỏi trầm xuống,"Thẩm Tường Vi, hình như cô thích gây rắc rối cho tôi!"

"Hả?" Tường Vi sững sờ, "Đúng , đúng, thật xin lỗi . . . . . Tiên sinh, tôi chỉ là. . . . . Lo lắng cho Mai Linh! Không cố ý gây phiền toái cho ngài, hôm nay. . . . . . Hôm nay vô cùng cảm ơn ngài. . . . . ."

"Cảm ơn?" Hắn cười nhạo một tiếng, có lúc hắn hận không thể cậy đầu cô ra xem thử, xem bên trong rốt cuộc có cấu tạo như thế nào!

"Ừm!" Tường Vi chân thành gật đầu, ngón tay không khỏi xoắn lại theo thói quen .

Trên thực tế, trừ việc của Mễ Tư Dương, cô cảm ơn hắn, bao gồm hắn cho cô uống trà giải rượu vào sáng nay,mặc dù cô vẫn mê man một buổi sáng, nhưng tiên sinh như vậy, cô chưa từng gặp qua .

Trong lòng lặng lẽ một dòng nước ấm nho nhỏ, trái tim nhỏ đập loạn nhịp.

Lông mày Hắc Diêm Tước nhíu chặt, sắc mặt căng thẳng, cũng không nhận lời cảm ơn của cô.

Trên thực tế, hắn vô cùng ghét tính tình mềm yếu của cô, luôn không nhịn được mà tức giận rồi tha cho cô một lần,mỗi lần đều như vậy, rõ ràng là muốn hung hăng hành hạ cô, luôn là lúc sau cùng, trong lòng dâng lên phiền não khác thường, hại hắn không có tâm tình! (3T: Tên này ngại TV chưa đủ khổ đây mà!!!!)

Nhưng khiến cho hắn căm tức, cô đối với người nào đều thuận theo, vô luận là đối với Tả Đằng Tây Tử, hay đối với Mễ Tư Dương! Bị người ta đánh thành ra như vậy lại còn nói ‘không, phải, cố, tình ’!

Hắn ghét cảm giác phiền não này!Người phụ nữ này, dù bị ai bắt nạt, bị người nào giày xéo, hắn đều mặc kệ cô sống chết mới phải!

Dù sao cô là người nhà họ Thẩm, dù cô chết rồi, hắn có thể cười lạnh, không giống như bây giờ, chạy đến đồn cảnh sát nhận cô, chỉ vì muốn nhìn cô có bị thương tổn gì không!

Khi thấy vết máu ứ đọng trên người cô, còn có thể đứng ở trước mặt hắn, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm! (3T: Cái này…….coi như động tâm đi =__=)

Ngay sau đó, là phiền não từ đâu tới, sự tức giận xâm nhập mỗi một dây thần kinh của hắn!

Hắn hận người khác giở trò với cô, thậm chí là trong tiềm thức, coi như Thẩm Tường Vi chết, cũng chỉ có thể chết trong tay hắn,trừ hắn, ai cũng đừng nghĩ đụng đến cô!

Hắn vì cái ý nghĩ này làm hoảng sợ! Cố gắng vứt tâm tình khác thường trong đầu đi, hắn liếc cô một cái, cầm tay lái chặt hơn!

Sống chết của cô, làm hắn có chuyện gì sao?!

Hắn không hề lên tiếng nữa, xe chạy nhanh về nhà họ Hắc. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.