Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 100: Chương 100: Nụ cười u sầu(5)




Dick nhỏ giọng rên rỉ, bộ dáng điềm đạm dáng yêu của cô ấy, sợ là mỗi người đàn ông thấy được, đều không nỡ lòng!

Chỉ cần đôi mắt đẹp này nhìn một cái, là cam tâm vì cô trầm luân!

"Anh nói là sẽ thay đổi vận mệnh của tôi sao?" Đôi mắt đen ngập nước của Tường Vi phát ra tia sáng ưu buồn, vận mệnh không phải đã sớm định rồi sao?

Đời này, tiên sinh không cưới cô không lấy, không bao giờ phản bội hắn, không bao giờ thoát khỏi hắn, vĩnh viễn chỉ hầu hạ một mình hắn, nếu hắn không chê, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn theo đuổi

Đau lòng nhắm lại hai mắt, sắc mặt tái nhợt của Tường Vi lộ ra sự yếu ớt, thân thể cô vẫn không hoàn toàn hồi phục như cũ, bởi vì đoạn thề ước mà càng trở nên suy nhược, giống như một loại thần chú, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng sẽ nhắc nhở trong đầu cô, giống như chính vận mệnh trong tương lai của cô, cô chỉ có thể nghe theo!

"Mạn Vi, cô ở đây lo lắng, buồn bã cái gì đây? Tôi cam kết với cô...tôi nhất định sẽ giúp hết sức đi tìm bạn của cô, cho dù cô không ký hợp đồng cùng Thịnh Thế, tôi cũng không ép buộc cô, nhưng yêu cầu duy nhất chính là hy vọng cô có thể dành chút thời gian, phối hợp cùng Thịnh Thế tuyên truyền cho ‘Ny Thường’, đến lúc đó chúng tôi nhất định sẽ trả công hậu hĩnh cho cô, có tiền bạc, tin rằng rất nhanh sẽ có thể thay đổi vận mệnh của cô."

Dick nói xong ưa thích nhếch lông mày, ở giới người mẫu, ai không khát vọng sớm được sủng ái, sự nghiệp được lên cao? Cái loại vinh dự lấp lánh ánh sao đó, đủ để thay đổi số mệnh của mỗi người mẫu không phải sao?

"Dick, theo anh , chính là tiền có thể thay đổi số mạng, thật sao?" Tường Vi cười đến có chút bi thương.

"Mặc dù tiền bạc không phải vạn năng, nhưng có thể đưa cô đi rất nhiều nơi, giúp cô hoàn thành nhiều nguyện vọng, hơn nữa, một khi cô nổi tiếng, cô có thể tiếp xúc với những người hoàn toàn khác, cô vừa gặp Thái Tử Gia của ‘Ny Thường’ Tả Đằng Triết dã tiên sinh rồi, tôi thấy, hắn rất có hảo cảm với cô! Điều hạnh phúc nhất của người con gái, không phải là tìm được người chồng như ý sao? Đằng Triết tiên sinh cho dù là phương diện nào mà nói, cũng tuyệt đối là thí sinh tốt nhất nha."

Dick nhớ tới ánh mắt nóng bỏng của Tả Đằng Triết Dã, thì biết rõ anh coi trọng Mạn Vi, chuyện này đối với cô mà nói, có lẽ là chuyện tốt.

"Người chồng như ý?"

Bốn chữ này, thật sâu đập vào tận sâu tâm hồn của Tường Vi.

Điều thứ nhất thề ước —— hắn không cưới, cô không lấy.

Nhớ tới gương mặt bá đạo điên cuồng kia, tim của Tường Vi khẽ co rút đau đớn, ‘người chồng như ý’ đối với cô mà nói, sợ là mơ ước xa vời.

"Dick, có lẽ số mạng, cho dù là ai cũng không cách nào thay đổi, có đôi khi, có lẽ là nhất định "

"Không! Mạn Vi, vì sao tôi nhận thấy trong mắt cô là than thở, còn trẻ như vậy, dung mạo của cô xinh đẹp như vậy, không nên buồn bã! Ngàn vạn lần đừng dễ dàng buông tha, nhớ Mạn Đà La khóc ra máu không? Nhớ ý nghĩa sâu sắc nhất của nó không?"

Dick dưới tình thế cấp bách, cầm hai vai gầy vủa cô, thành khẩn mà thiết tha tiếp tục nói: "Truyền thuyết Mạn Đà La khóc ra máu, cô còn nhớ rõ không? Những đám người kia muốn cầu cạnh tinh linh, phải không sợ hãi, mặc dù là tình yêu nhất định đi về phía diệt vong, cũng làm việc nghĩa không được chùn bước, dâng lên máu tươi, cho dù là tan thành mây khói, cũng muốn cho các tinh linh còn một kỳ tích yêu! Cô còn nhớ rõ không?"

Tường Vi khẽ gật đầu, trong con ngươi hiện tia nước, truyền thuyết này, từng để cho cô đau lòng đến muốn chết đi, nhớ tới khuôn mặt tiên sinh, cô lại cảm thấy mình lúc nào cũng có thể tan thành mây khói!

"Mạn Vi, mặc dù tôi không biết cô từng trải qua cái gì, nhưng dịu dàng của cô khiến cho tôi đau lòng. Trong ánh mắt của cô lơ đãng tiết lộ u buồn cùng đau thương, không lừa được tôi, trong đôi mắt đẹp dịu dàng này nói cho tôi biết, cô không vui, thật sao?"

Dick là người đàn ông chu đáo, Tường Vi yếu ớt kia căn bản không cách nào thoát khỏi ánh mắt của hắn.

Thiếu chút nữa bị hắn dịu dàng ép cho đến khóc, Tường Vi hít mũi một cái, yên lặng gật đầu: "Có lẽ tôi cũng không dám hy vọng vui vẻ xa vời, Dick, anh nói cho tôi biết, như thế nào mới có thể không đau lòng?"

Hít vào một ngụm khí lạnh, Dick không khỏi bất ngờ nhìn cô "Thật xin lỗi, tôi không biết thì ra là cô không vui!"

"A, lại luống cuống ở trước mặt anh!" Tường Vi nhẹ giọng thở dài, chưa từng có một người có thể nghĩ như Dick vậy, để cho cô nói ra lời nói khát vọng trong lòng, vậy mà, như thế nào mới có thể không đau lòng? Đây phải chăng cũng là một loại hy vọng xa vời?

"Tôi rất vui mừng vì cô bắt đầu buông xuống lòng phòng bị đối với tôi, phương pháp xử lí khiến cho chính mình không đau lòng, cô biết là cái gì không?"

Tường Vi lắc đầu một cái, có chút mê hoặc.

"Là mỉm cười!"

Nhìn ra sự khó hiểu trong con ngươi của cô, Dick mỉm cười hướng cô gật đầu một cái ——

"Đúng, là nụ cười của cô! Vô luận gặp phải hoàn cảnh khó khăn như thế nào, cho dù là tổn thương đau đớn nhất, cũng phải nỗ lực tự nói với mình, không thể khóc, phải mỉm cười, hiểu không?"

"Cho dù là người khác làm cho anh bị tổn thương rất đau đớn, đau đến mức anh khó có thể hô hấp, cũng phải mỉm cười sao?" Tường Vi nhớ tới điên cuồng của tiên sinh, tim vẫn có chút đập nhanh, nỗi đau cùng một loại giống như hôm qua, rõ mồn một trước mắt.

"Đúng, mỉm cười, dùng nụ cười đẹp nhất của cô nói cho người kia, cô không sợ hãi những đau đớn đó, hơn nữa cô cũng không sợ hãi người kia gây ra nỗi đau cho cô"

Lời của Dick như một dòng nước ấm, chậm rãi chảy vào trong lòng Tường Vi, tạo nên tầng tầng rung động.

"Nhưng nếu, người kia thậm chí bá đạo đến mức không cho phép anh mỉm cười thì sao đây?" Cô đoán, tiên sinh chính là người như vậy, điên cuồng đến mức không cho phép cô mỉm cười.

Dick thật chắm chú nhìn vào Tường Vi xinh đẹp đến mức để cho người khác phải đau lòng, âm thầm thở dài, rốt cuộc là đau đớn như thế nào, lại làm cho cô kinh hoảng như vậy? Rốt cuộc người gây ra nỗi đau đớn đó, là nam hay là nữ?

"Như vậy, cô càng phải mỉm cười!" Dick nhẹ nhàng nắm bàn tay xinh xắn của cô, cố gắng tạo sức mạnh cho cô, "Mỉm cười không khuất phục, chính là cách tốt nhất giúp cô quên đi đau đớn, bởi vì chỉ có người kiên cường, mới có thể nhớ rõ để mỉm cười đối mặt. Cô có thể làm được, Mạn Vi! Tin tưởng tôi, ‘Ny Thường ’ sẽ bởi vì cô mà tiến vào một khu vực mới!"

"Mỉn cười kiên cường?" Tường Vi thì thầm nói.

"Đúng! Cười một cái!" Dick vui vẻ nói.

Hồi lâu, mới đợi thấy dung nhan khuynh thành cô khẽ nở rộ nụ cười, mặc dù, giữa hai lông mày vẫn có chút nỗi u buồn, mặc dù, ánh mắt vẫn không có xóa sạch đi buồn phiền, nhưng nụ cười của cô, là sáng rỡ như vậy, mê say như vậy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.