Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 14: Chương 14: Lần đầu có kinh nguyệt.






Cơ thể Tường Vi run rẩy, liều mạng nắm chặt lấy thành lan can, ngón tay tái nhợt như không có huyết sắc(màu máu), hầu như cả người đều bị tê liệt.

Nhìn qua mặt nước âm trầm tĩnh lặng, ánh trăng dần dần biến mất cui vào trong mây đen, trong đầu hiện ra người đàn ông vừa mới trên mặt nước cuồng ngạo như thần trụ, tim Tường Vi không khỏi tắc nghẽn, mặc dù cô biết chính mình đã chọc giận tiên sinh, nhưng.....

Hắc tiên sinh chìm ở dưới nước một thời gian rồi, cũng sẽ không chết đuối chứ?

Tường Vi không nhịn được lo lắng, tạm thời quên lúc trước nửa người trần trụi trước mặt Hắc tiên sinh, hai chân trong nước đạp đạp, liều mạng dốc sức hướng cả cơ thể bơi về phía bờ.

Chật vật bò được lên bờ, đã là thở hồng hộc, Tường Vi nuốt mấy ngụm, nhanh chóng bỏ dậy buông làn váy xuống, chặt chẽ bao trùm lấy thân dưới trần trụi.

Quần lót bị Hắc tiên sinh xé rách đã không thấy tung tích, cô lần nữa nhìn mặt nước lặng yên không gợn sóng, vẫn như cũ không tìm thấy bóng dáng Hắc tiên sinh – –

“Tiên sinh...Tiên sinh...”Tường Vi sợ hãi kêu to hai tiếng, nhưng đáp lại cô là hồi âm trống vắng, bên trong bể bơi lần nữa trở về một khoảng tĩnh mịch.

Chợt, trong đầu cô nhớ lại câu nói cuối cùng của hắn: “Ta mới là người nắm giữ trò chơi, nếu ta chưa nói bắt đầu, cháu tốt nhất ngoan ngoãn, nếu không....Cháu, đóa hoa 'tường vi' yếu ớt này, chỉ tàn lụi nhanh hơn mà thôi!”

Tường Vi từ nhỏ tính tình vốn ôn thuần, cũng không có phát hiện hàm nghĩa trong câu nói của Hắc tiên sinh, chỉ biết hắn nói, muốn cô ngoan ngoãn.

Quay mắt về bể bơi tĩnh lặng, cô bỗng nhiên có chút mất mát, Hắc tiên sinh chắc là giận cô rồi, bởi vì cô không chịu nghe lời sao? Hít thở sâu một cái, tiếng nói Tường Vi hơi có vẻ non nớt run rẩy, hướng về phía mặt nước nói, coi như hi vọng Hắc tiên sinh ở dưới nước có thể nghe thấy: “Tiên sinh....tối nay thực sự xin lỗi, xin ngài...., đừng giận cháu, cháu về trước!”

Quả nhiên, tại thời điểm không mặt đối mặt nói chuyện với hắn, lời nói của cô trôi chảy hơn nhiều, cô đã nói cô không phải trời sinh đã bị cà lăm mà. Trong đầu nổi lên một tia mừng thầm, nhưng rất nhanh đã bị bất an chôn vùi.

Nhanh chóng quấn bọc váy, cô lảo đảo theo đường cũ chạy về, tóc dài xanh đen ẩm ướt nhỏ từng giọt, ánh sáng phản chiếu tạo ra bóng dài của cô, thân dưới trống không, làm cho cô sợ hãi khi gặp phải người hầu trên đường, sợ bị phát hiện trước mặt họ, như vậy cô nhất định sẽ xấu hổ đến chết.

Bỗng chốc, trong lúc chạy trên đường, cô nhạy cảm mà phát hiện ra thân dưới chảy ra một dòng nước ấm, trong lòng hoảng hốt, cô không biết đó là cái gì, cũng không dám dừng bước lại.

Cô muốn ngay lập tức trốn tránh, trốn về thế giới nhỏ thuộc về riêng mình, chân trần dẫm lên đá cuội trên đường nhỏ, lưu lại vết nước nông sâu, nước trên tóc vì chạy quá nhanh nên rơi xuống tạo vết nước thật dài, lưu tại ven đường...

Dần dần, một dòng nước ấm màu đỏ chảy từ bên trong chân Tường Vi, cho đến cổ chân, pha trộn với những bọt nước trong suốt, cùng lưu lại trên đường đá, liên tục kéo dài......kéo dài đến nhà gỗ nhỏ trong Tường Vi Viên...

Tường Vi mười bốn tuổi, đêm đó, có kinh lần đầu tại buổi đêm hoảng loạn đó, cái này nêu rõ, dường như Hắc tiên sinh hung ác nham hiểm, đã in dấu thật sâu trong lòng cô!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.