Tổng Giám Đốc, Anh Đi Đi!

Chương 12: Chương 12: Nhờ Từ Lâm giúp đỡ




Tổng giám đốc, anh đi đi

Chap 12: Nhờ Từ Lâm giúp đỡ

Mới sáng sớm Hàn Dĩ Xuyến đã bị Lệ Băng và Thuyên An gọi ra ngoài. Ba người gặp nhau ở một quán cà phê gần trường.

Hàn Dĩ Xuyến nhìn đồng hồ rồi nói với hai người họ

- Đã sắp muộn giờ học rồi, hai cậu cứ lên lớp trước đi! Tớ còn phải đi làm thêm nữa!

Thuyên An bực nhọc quát

- Bây giờ việc học và việc làm thêm quan trọng như vậy sao? Vấn đề cấp bách hiện giờ của chúng ta hiện giờ là sức khỏe của bác gái đấy!

Thấy có vẻ Hàn Dĩ Xuyến chưa hiểu gì, Lệ Băng liền giúp giải thích

- Sáng nay mình nhận được tin là Tôn Phỉ Ngãi đang đến tìm mẹ cậu! Còn nữa, những đoạn clip cậu và Tôn Phỉ Ngãi đánh nhau đã bị tung hết lên mạng rồi! Mẹ cậu mà nhìn thấy thì bà ấy sẽ ngất mất! Dĩ Xuyến, bây giờ cậu phải thật bình tĩnh và nghe theo sự sắp xếp của tớ. Tớ đã mượn xe của anh hai, bây giờ chúng ta phải đưa mẹ cậu đến biệt thự của anh tớ trước, giấu được mẹ cậu bây giờ là nhiệm vụ hàng đầu!

Hàn Dĩ Xuyến bất lực ngồi cúi đầu xuống, hai tay vò tóc, rất lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn hai người bạn của mình

- Ngày mai đã là cuộc họp phụ huynh rồi, cậu nghĩ chúng ta có thể trốn đến khi nào?

Lệ Băng cào cào tóc rồi nói

- Bây giờ trước mắt chúng ta không thể để Tôn Phỉ Ngãi gặp mẹ cậu được!

Thuyên An úp úp mở mở nửa ngày mới có thể nói ra

- Dĩ Xuyến, kẻ đã khiến cậu thành ra thế này không phải là Từ Lâm sao? Cậu hãy đến cầu xin anh ta giúp đỡ!

Lệ Băng trừng mắt nhìn Thuyên An

- Cậu điên sao? Từ Lâm là kim chủ của Tôn Phỉ Ngãi, Dĩ Xuyến lại đang đối đầu với cô ta, Từ Lâm sẽ giúp đỡ Dĩ Xuyến sao? Cho tớ xin đi! Anh ta còn sợ Dĩ Xuyến chưa gặp đủ phiền phức đấy!

Hàn Dĩ Xuyến thật sự đã nóng hết cả ruột gan, sau một hồi suy nghĩ,cô quyết định

- Lệ Băng, tớ đồng ý với cậu!

Ba người vừa chuẩn bị rời khỏi quán cà phê thì Phàm Diệc từ đâu chạy tới, hớt ha hớt hải

- Tiểu Xuyến, không xong rồi, anh không nhìn thấy bác gái đâu cả!

Hàn Dĩ Xuyến, Lệ Băng, Thuyên An đều bị tin tức này doạ một phen.

Thuyên An nghiến răng nghiến lợi mắng

- Tôn Phỉ Ngãi, con ranh này còn dám bắt cóc người nữa sao?

Hàn Dĩ Xuyến không nói gì mà chạy vèo ra khỏi quán cà phê. Ba người cùng đuổi theo nhưng ra đến đường thì Hàn Dĩ Xuyến đã lên một chiếc taxi và đi mất.

Phàm Diệc cùng Lệ Băng và Thuyên An quay lại lấy xe để đuổi theo.

----------------

Trên đường quốc lộ hiện giờ đang diễn ra một màn chạy đua.

Chiếc taxi chở Hàn Dĩ Xuyến chạy đầu tiên, phía sau là một chiếc BMW hạng sang đuổi gần sát, cách đó không xa là một chiếc ferrari của Lệ Băng cũng đang bám sát.....

Trên taxi, Hàn Dĩ Xuyến đang rất sốt ruột, cô liên tục yêu cầu tài xế chạy nhanh hơn.

Đúng lúc này, điện thoại của cô chợt đổ chuông; nhìn dãy số nhấp nháy trên màn hình là một dãy số lạ nhưng cô vẫn quyết định nghe máy.

Còn chưa kịp nói thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng nói trầm thấp mà lạnh lẽo của đàn ông

- Dĩ Xuyến của tôi! Có phải em đang muốn gặp mẹ mình?

Hàn Dĩ Xuyến giật bắn mình.

Là Từ Lâm!

- Từ tiên sinh! Rốt cuộc là anh muốn như thế nào?

Từ Lâm trả lời dứt khoát

- Đêm đầu tiên của em!

Hàn Dĩ Xuyến biết bây giờ không phải lúc để đấu võ mồm với tên điên này, cô cố gắng bình tĩnh lại

- Tôi muốn gặp mẹ tôi!

Từ Lâm hài lòng trả lời

- Tôi đã cho người đến đón em rồi!

Sau đó liền cúp máy.

Hàn Dĩ Xuyến vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, ruột gan nóng như lửa đốt.

Hai chiếc che phía sau đang bám sát chiếc taxi phía trước khi vừa đến ngã tư thì chợt có hai chiếc xe thương vụ chạy ngang trước mặt mà còn lảng lách rất nhiều lần, giao thông trên đường trở thành một mớ hỗn độn...

Cũng may không xảy ra tai nạn, nhưng Phàm Diệc và Lệ Băng đã mất dấu chiếc taxi kia.

Chiếc taxi chở Hàn Dĩ Xuyến cũng bị chặn đầu, hai ba người áo đen từ chiếc xe phía trước bước xuống và đến mở cửa mời cô lên xe của chúng.

------------------------

Cao ốc Đại Từ

Ngồi trong phòng Tổng giám đốc, Từ Lâm thoải mái xoay xoay chiếc ghế trước bàn làm việc, trên tay cầm cây bút chơi đùa.

Cốc cốc cốc

Tiếng gõ cửa lễ phép vang lên, đây chính là điều mà Từ Lâm mong đợi nhất.

Hắn cất giọng lạnh lùng mà chỉ gọn gàng một chữ

- Vào!

Cửa phòng được mở ra, hai người đàn ông mặc áo đen bước vào trước, họ cung kính cúi đầu

- Từ tiên sinh, chúng tôi đã dẫn cô Hàn đến rồi ạ!

Từ Lâm phất tay bảo bọn họ lui ra, để lại một mình Hàn Dĩ Xuyến đứng bên cạnh cửa mà cánh cửa đã bị đám vệ sĩ của Từ Lâm đóng lại từ lâu.

Trong phòng Tổng giám đốc hiện giờ chỉ còn lại hai người, Từ Lâm ngồi ở bàn làm việc và Hàn Dĩ Xuyến đứng sát ở cửa.

Không khí im lặng đến đáng sợ....

Hàn Dĩ Xuyến im lặng nhìn Từ Lâm ngồi trên ghế Tổng giám đốc trước mặt, một thân tây trang chỉnh tề và một vị trí uy quyền hoàn toàn khác với dáng vẻ ăn chơi hư hỏng của hắn lúc ở Club; giờ phút này, Từ Lâm có nét cuốn hút của một người đàn ông thành đạt, Hàn Dĩ Xuyến không ngờ rằng nhìn từ khoảng cách xa, Từ Lâm vẫn đẹp trai như vậy; nhưng, Từ Lâm, đó là một người đàn ông vô cùng nguy hiểm, nếu cô ở gần hắn, sự sống thật sự xa vời, nếu cô đứng cách xa hắn thế này, cũng chưa hẳn có thể sống sót; hắn mang vẻ đẹp của một loài yêu nghiệt, khiến phụ nữ rất say mê, sẵn sàng yêu không nuối tiếc, nhưng sẽ phải trả giá rất đắc; Từ Lâm, lại càng không phải người đàn ông mà phụ nữ có thể tham lam có được, mặc dù hắn đang ở rất gần nhưng lại là rất xa, khoảng cách ấy, khó ai có thể vượt qua nổi!

Điều mà Hàn Dĩ Xuyến quan tâm nữa là vết thương trên đầu Từ Lâm mà cô đã gây ra, nhưng cô không thấy vải băng trên đầu hắn đâu. Có lẽ vết thương không nghiêm trọng lắm!

Từ Lâm hứng thú nhìn Hàn Dĩ Xuyến như một tên thợ săn vừa bắt được con mồi mà hắn đã chờ đợi từ lâu.

Hôm nay nhìn cô rất đẹp, vẫn giống như những lần trước hắn nhìn cô, vẻ đẹp đơn sơ, mộc mạc, đó là vẻ đẹp rất cuốn hút, nó không phải cuốn hút mãnh liệt mà lại từ từ, từ từ thấm nhuần vào từng tế bào của người khác khiến cho những ai đã si mê rồi sẽ không thể thoát ra!

Quần áo trên người cô lúc nào cũng đơn giản như vậy, quần jeans ôm và chiếc áo thun đơn giản, bên ngoài là một chiếc áo khoác dáng dài bao bọc gần nửa dáng người nhỏ nhắn của cô; mái tóc đen mượt đến giữa lưng càng làm tăng thêm sự hoạt bát và tự nhiên của cô; gương mặt không chút phấn son nhưng da mặt vẫn trắng hồng, làn môi vẫn đỏ mọng như trái anh đào vừa chín...

Từ Lâm lại một lần nữa trầm luân. Hắn vẫn nhìn chăm chú vào gương mặt cô và cất giọng

- Em không có gì muốn nói với tôi?

Vừa nói Từ Lâm vừa đứng lên và đi tới quầy rượu, cầm lấy một chai rượu vang đỏ và một chiếc ly rồi trở lại vị trí ngồi, nhàn nhã rót một ly rượu.

Hàn Dĩ Xuyến đứng nhìn hắn nãy giờ đã bắt đầu hết kiên nhẫn, cô bước lên vài bước; cắn cắn môi nhìn thấy rồi nóng vội hỏi

- Từ tiên sinh! Anh đã đưa mẹ tôi đi đâu rồi?

Từ Lâm cầm ly rượu trên tay và đưa lên hướng về trước mặt Hàn Dĩ Xuyến, lạnh giọng ra lệnh

- Lại đây! Rót rượu cho tôi!

Thấy cô vẫn không có ý định bước đến, hắn vẫn cực kì kiên nhẫn nói tiếp

- Ngày mai sẽ diễn ra cuộc họp phụ huynh, tôi dự định sẽ đưa mẹ em đến trường đúng giờ.

Hàn Dĩ Xuyến trừng mắt nhìn hắn.

- Anh muốn nói gì?

Từ Lâm đặt ly rượu lên bàn, hai tay thoải mái đan vào nhau, nói

- Những đoạn clip vừa tung lên sáng nay có lẽ em đã xem rồi. Nếu trong cuộc họp phụ huynh mà mẹ em nghe được tin tức này thì thật thú vị!

Lần đầu tiên trong đời mà hắn phải phá lệ, nói nhiều với một cô gái như vậy.

- Trong tay tôi có vài bức ảnh rất đẹp, em có muốn xem thử không nào?

Dứt lời, hắn cầm một đóng ảnh ném lên bàn rồi tiếp tục chờ đợi Hàn Dĩ Xuyến.

Hàn Dĩ Xuyến suy nghĩ một lúc rồi cũng bước tới bàn làm việc của Từ Lâm, cầm những bức ảnh đó lên xem.

Hai mắt cô mở to đến mức không thể to hơn nữa.

Những bức ảnh đó là ảnh chụp cô và Từ Lâm lúc ở Club, khung cảnh rất ái muội, khiến người khác nhìn vào sẽ hoàn toàn hiểu lầm. Lúc Từ Lâm cưỡng hôn cô, hoàn toàn được chụp lại!

Hàn Dĩ Xuyến ném mạnh chúng xuống bàn, cô căm phẫn nhìn hắn

- Từ Lâm! Rốt cuộc anh muốn gì?

Từ Lâm nhếch mép cười nhìn cô.

Gương mặt khi giận dữ của cô thật sự rất xinh đẹp!

- Tôi chính là muốn đêm đầu tiên của em! Hoặc là ngủ với tôi hoặc là để mẹ em nhìn thấy những đoạn clip kia cùng với số ảnh này, sau đó thì em lên hầu toà cùng Tôn Phỉ Ngãi!

Hàn Dĩ Xuyến đã giận đến cực hạn, cô không tự chủ được mà hét lên

- Từ Lâm! Anh đừng ép người quá đáng! Anh dựa vào đâu mà bắt ép tôi làm theo ý anh chứ?

Từ Lâm hoàn toàn bình thản thưởng thức sự phẫn nộ của cô, sau đó không nhanh không chậm cất giọng

- Dựa vào việc tôi thấy hứng thú với em!

Không đợi cô phản ứng, hắn chỉ một tay đã kéo cô ngồi lên đùi mình, một tay ôm trọn vòng eo mảnh khảnh của co, bao vây cô trong khoảng cách thuộc về hắn, tay kia thuận thế cầm ly rượu trên bàn lên và đưa tới trước mặt cô.

Hàn Dĩ Xuyến nhìn đóng ảnh trên bàn lần nữa. Không biết chừng nếu bây giờ cô không nghe lời hắn thì hắn sẽ ngay lập tức cho mẹ cô xem những đoạn clip và nhữg bức ảnh này hoặc để Tôn Phỉ Ngãi đến gặp mẹ cô.

Mẹ là người thân duy nhất của cô, bà lại đang mắc bệnh tim, nếu để bà chịu đả kích nặng nề này thì hậu quả, cô hoàn toàn không dám nghĩ tới.

Cô cúi đầu cắn cắn môi rồi lại nhìn thấy nụ cười ma mị trên gương mặt Từ Lâm. Tay cô từ từ chạm vào ly rượu và cầm lấy nó, hít sâu một hơi, cô ngậm một ngụm rượu và tiến sát môi lại gần môi hắn......

Khi môi vừa chạm môi, Hàn Dĩ Xuyến từ từ hé miệng, chuyển dần rượu trong khoang miệng vào miệng của Từ Lâm.....

Mùi vị ngọt ngào của rượu vang hoà quyện cùng vị ngọt khó cưỡng của đôi môi đẹp đẽ đang chạm vào môi mình; Từ Lâm tham lam mút lấy cánh môi cô một lúc, sau đó lại bị cô đẩy ra, tiếp tục rót rượu cho hắn....

Đến khi ly rượu đã cạn, Từ Lâm liền giật lấy chiếc ly không trên tay Hàn Dĩ Xuyến và ném xuống sàn, môi bạc đã chiếm trọn đôi môi anh đào của cô....

Một tay Từ Lâm chế trụ vòng eo của cô, tay kia thì bắt đầu bận rộn mơn trớn trên da thịt phấn hồng của cô....

Mùi hương đặc trưng của cơ thể đàn ông và hơi thở nam tính của hắn cứ xộc vào mũi cô, còn có cả mùi rượu vang và mùi thuốc lá nhè nhẹ.... Tất cả tạo thành một sự cám dỗ trí mạng đối với Hàn Dĩ Xuyến. Cô thật sự rất thích lúc Từ Lâm hôn mình, quyến luyến, day dứt...

Hai tay Hàn Dĩ Xuyến theo phản xạ túm lấy áo của Từ Lâm, say mê hưởng thụ nụ hôn mà hắn mang lại....

Một tay Từ Lâm vẫn đang chế trụ vòng eo mảnh khảnh của cô, tay kia bắt đầu bận rộn chạy loạn khắp cơ thể cô, vừa cởi phăng chiếc áo khoác của Hàn Dĩ Xuyến, bàn tay như rắn nước của hắn đã luồn lách vào bên trong chiếc áo thun của cô, tham lam mơn trớn từng tấc da thịt cô, chầm chậm di chuyển vào trong chiếc áo ngực còn lại duy nhất, hưởng thụ sự mềm mại của bầu ngực mang lại trong lòng bàn tay......

Nụ hôn của Từ Lâm dần dần hạ thấp xuống cần cổ trắng ngần, xương quai xanh quyến rũ, bờ vai mảnh mai và vùng da quanh ngực mịn màn....

Hàn Dĩ Xuyến bừng tỉnh và bắt đầu phản kháng, hai tay đang túm lấy áo của Từ Lâm dùng sức muốn đẩy hắn ra....

- Ưm... Không... Mau buông... Tôi cần thời gian suy nghĩ!

Nghe vậy, gương mặt đang dần bốc hoả của Từ Lâm đã trở nên hoà hoãn hơn; hắn tạm thời thả cô ra nhưng vẫn giữa cô ngồi trên đùi, hắn không trả lời ngay mà lấy từ ngăn kéo ra chiếc hộp nhỏ màu hồng mà Hàn Dĩ Xuyến đã trả lại cho hắn trước đó, mở chiếc hộp ra và lấy chiếc nhẫn kim cương trong đó, đồng thời nắm tay phải của Hàn Dĩ Xuyến lên, đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa của cô. Xong xuôi, hắn hài lòng ngắm nghía chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón tay thon thả của cô.

- Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, đừng để tôi thấy em đem quà của tôi trả lại lần nữa!

Tim Hàn Dĩ Xuyến bắt đầu đập loạn xạ, cô ngây ngốc nhìn hắn rất lâu.

Từ Lâm nhếch mép cười rồi giúp cô sửa sang lại quần áo trên người, sau đó lại đưa những ngón tay thon dài của mình vuốt ve làn môi còn ươn ướt và sưng đỏ của Hàn Dĩ Xuyến, thoả mãn nói

- Tôi cho em thời hạn đến tối nay, trước chín giờ hãy đến khách sạn Lover gặp tôi, nếu em trễ hẹn thì tôi không dám đảm bảo ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.