Tóm Lấy Anh Giúp Việc

Chương 12: Chương 12: Ở chung [6]




Buổi tối, ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa tối, Ôn Thừa Tường cuối cùng cũng thờ dài nhẹ nhõm, dây thần kinh đang rất căng thẳng cũng thả lỏng không ít.

Tư Nghị rốt cuộc là làm sao vậy? Vì sao lúc nào cũng nhìn chằm chằm anh? Loại nghi vấn này đã xuất hiện từ khi anh vào phòng cô dọn dẹp.

Không biết vì sao, này cả một buổi chiều, vô luận anh đến nơi nào, Long Tư Nghị cũng đi theo, nhưng cái gì cũng không nói, chỉ là lẳng lặng ngồi một bên nhìn anh, cho đến khi anh không chịu nổi quay đầu nhìn lại, cô liền làm bộ coi như chưa có phát sinh bất cứ chuyện gì đọc tạp chí, nhưng tựa hồ cô cũng chưa lật trang tạp chí nào.

Mà khi anh không thể chịu nổi cái cảm giác này muốn trở về phòng, Long Tư Nghị thế nhưng cũng đi theo, đứng ở ngoài cửa nói một đống lý do rằng cô không thể trở về phòng, ví như nơi này chưa sạch sẽ lắm, nơi kia có chút loạn linh tinh, làm cho anh dở khóc dở cười, đồng thời cũng cao hứng chút ít.

Cô hẳn là đang trêu chọc anh, có lẽ vì chuyện anh giặt nội y của cô, đó là đáp án duy nhất anh có thể nghĩ ra suốt một buổi chiều, nhưng ngay cả như vậy, anh vẫn như trước cảm thấy cao hứng, vì anh có thể nhìn thấy cô!

Long Tư Nghị ánh mắt không chút che giấu, tựa như chẳng sợ anh sẽ phát hiện, mà cũng bởi vì vậy khiến anh tay chân luống cuống, có vẻ như đây cũng là mục đích của cô. Nhưng hẳn Tư Nghị sẽ chẳng nghĩ đến, anh sẽ ‘làm bạn’ với loại cảm giác bị trêu đùa này mà cảm thấy ngọt ngào, mà anh cũng sẽ không nói cho bất luận người nào biết bí mật này, nếu có khả năng, anh thực sự hy vọng Tư Nghị có thể luôn luôn trêu đùa anh như thế.

Chính là, làm cách nào anh mới giữ được cảm giác ngọt ngào này? Ôn Thừa Tường tay chuẩn bị bữa tối mà đầu óc thì nghĩ cách giải quyết.

***o0o***

Long Tư Nghị buông tạp chí trong tay cả một buổi chiều không hề lật đến một trang, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía phòng bếp.

Lúc đầu, cô chính là vô tình đặt ánh mắt trên người anh, nhìn bộ dáng anh sửa sang và làm gia vụ thập phần ấm áp, sau lại thấy mình không tự chủ được mà nhìn anh mang theo vài phần thăm dò, lại khi thấy anh phát hiện ánh mắt của mình, bộ dáng có chút vô thố thêm vài phần kinh ngạc càng khiến cô không dời được ánh mắt.

Anh giống như là có một loại khí chất nào đó luôn hấp dẫn cô, tựa như lần đầu tiên nhìn thấy anh khiến lòng cô không kìm được sinh ra thiện cảm, làm cho cô tín nhiệm anh mà đồng ý cho anh ở lại nhà mình. Đó rốt cuộc là gì?

Suốt một buổi trưa thăm dò cô cuối cùng cũng phát hiện ra được mấu chốt của vấn đề, có vẻ cô tìm được trên người nam nhân này một loại cảm giác ấm áp gia đình, làm cho cô không chút cố kỵ mà thập phần thoải mái, nhất là biểu cảm thành thục xen lẫn ngại ngùng tươi cười của anh làm cho lòng cô có một loại cảm giác xúc động …

Một nam nhân bình thường mà lại kỳ lạ, Long Tư Nghị đánh giá anh.

“Bữa tối đã xong, ăn cơm thôi” Khi Long Tư Nghị miên man suy nghĩ đã thấy nam nhân đi ra từ phòng bếp, trong tay bưng hai phần thức ăn ngát mùi thơm, bên hông vẫn còn quấn tạp dề, bộ dáng thập phần hiền lành.

Nếu Ôn Thừa Tường mà là nữ nhân, nhất định sẽ là một người vợ hiền lành đảm đang. Nhưng mà anh lại là một nam nhân, một nam nhân hiền lành? Tựa hồ cũng không có gì không đúng.

Trời ạ, ánh mắt không chút che giấu thẳng tắp nhìn anh như thế, không biết cô muốn thăm dò cái gì, cái loại cảm giác nhưng lại làm cho anh tim đập liên hồi mà lúng túng không biết nên làm gì mới tốt, một chút cũng không còn bộ dáng ổn trọng của chính mình ngày thường.

Nhanh chóng đặt hai phần thức ăn lên bàn, cũng không nhìn tới Long Tư Nghị, Ôn Thừa Tường lập tức quay trở lại phòng bếp, ở nơi khuất tầm mắt cô mà hít sâu hai cái, mới lại bưng thêm thức ăn ra, đi khoảng hai lượt mới dọn xong bữa tối.

Bắt đầu ăn tối, Long Tư Nghị cũng không tha cho Ôn Thừa Tường như hắn nghĩ, ánh mắt tựa lửa nóng lưu luyến đặt trên người anh, hại anh đầu càng cúi càng thấp, một chút cũng không dám ngẩng đầu. (Akako: chị đây là ‘giết’ người bằng ánh mắt:3)

Trong lòng bất đắc dĩ thở dài, Ôn Thừa Tường đột nhiên cảm thấy mình thực vô dụng, được Long Tư Nghị nhìn chăm chú, mặc dù chính mình trộm cảm thấy một chút ngọt ngào, nhưng lại cái gì cũng không làm được, cũng không có can đảm mà làm. Có lẽ trong mắt cô, anh nhất định là một nam nhân rất vô dụng …

Đúng vậy, anh chưa từng bởi vì thân phận cùng công việc của mình mà cảm thấy tự ti, nhưng ở trong mắt ngoại nhân, công việc như thế này thường không có danh tiếng tốt, huống chi anh còn là một nam nhân …

Trong mắt cô anh là một người như thế nào? Bỗng nhiên Ôn Thừa Tường tự hỏi, tâm cũng vì điểm này mà cảm giác nhàn nhạt ngọt ngào biến mất không thấy, sự xấu hổ cùng vô thố cũng biến thành nồng đậm cảm giác thất lạc, làm cho Long Tư Nghị vẫn luôn nhìn anh kỹ lưỡng nháy mắt phát hiện sự chuyển biến của anh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.