Tối Thượng Đa Tình Giả

Chương 17: Chương 17: Ở đây rắm khí xung thiên




Lâm gia ngày hôm may có đại sự, đại thiếu gia của Lâm gia Lâm Hàn Phong cùng sư phụ trở về thăm nhà. Hàn Phong này chính là con trưởng của gia chủ Lâm gia Lâm Mạn Thiên, bản thân hắn Là một thiên tài, mới mười bảy tuổi đã là hồn sư bát giai dự là đến hai mươi tuổi sẽ đạt tới hồn tướng, là một trong những đệ tử thiên kiêu của Huyền Thiên tông. Sau ba năm nhập môn hôm nay trở về vinh tông diệu tổ. khi hắn cùng sư phụ vừa tới cửa thì được tất cả người Lâm gia tung hô, rải hoa trải thảm đỏ, long trọng như một đám rước dâu. Lâm gia chủ suốt buổi cười không ngớt mồm, người đến chúc mừng nhiều không kể xiết. Thế nhưng hắn lại không quan tâm, cũng không tiếp đón mà cùng các đệ đệ ra hậu hoa viên đi dạo. Lúc này Vô Minh đang cùng nhị nử dạo chơi trong công viên, lúc Hàn Phong đi ngang qua trông thấy Tiểu Hàn thì mặt dần ra, cả nước dải không tự chủ chảy xuống mép, hắn không ngờ trong Lâm gia lại có một nử tử xinh đẹp đến như vậy, thế nhưng hắn lại chưa từng gặp nàng. Sửa lại bộ dáng, moi trong nhẫn ra một cây quạt, một tay chắp sau lưng một tay phẩy phẩy quạt bước tới, mở miệng nói.

--” Nàng là ai, tại sao trước giờ ta chưa hề gặp nàng“.

Ba người Vô Minh đang trò chuyện thì chợt nghe tiếng nói liền ngoái cổ lại nhìn thì thấy một thanh niên anh tuấn tiêu soái, phi vũ bất phàm, mặt đẹp da trắng chính là một mỹ nam lý tưởng. Vô Minh nhìn thấy hắn thì vô cùng chán ghét( Lòng đố kị của nam nhân a, khi ngươi nhìn thấy một kẻ đẹp hơn ngươi, mà còn ra vẻ trước mặt nử nhân của ngươi thì ngươi có ghét hay không).

--” Nàng tên là gì“.

Hắn tiêu soái hỏi.

--” Ta tên Tiểu Hàn“.

Tiểu Hàn lạnh nhạt trả lời.

--” Tại sao ta chưa từng gặp nàng trước đây nhỉ“.

Hắn vẫn mặt dày tiếp chuyện.

--” Phong ca, tỷ ấy là nghĩa nữ cũa tứ thẩm vừa mới nhận a“.

Khả Hân chợt lên tiếng, vẻ mặt cười cười nhìn Hàn Phong.

--” Là nghĩa nữ của tứ nương sao, vậy ta phải gọi là muội muội rồi, thế nhưng ta lại thấy muội rất quen, không biết là đã gặp ở đâu“.

Hắn phẩy phẩy cây quạt trên tay, bộ dáng rất là phong nhã.

--” Không dám, ta chỉ là một nha hoàng, nhờ cơ duyên nên mới được nghĩa mẫu nhận nuôi, không dám ngang hàng với Hàn Phong đại thiếu gia đây“.

Tiểu Hàn nói bằng giọng khách sáo nhưng bên trong có chút coi khinh.

--” Dậy sao, nhưng tứ thẩm đã nhận muội thì muội chính là muội của ta, có một muội tử xinh đẹp như vậy ta cao hứng còn không kịp“.

Hắn cười đắc ý.

--” Tỷ tỷ, Hân nhi ở đây xú khí xung thiên, ta chịu không nổi chúng ta đi thôi“.

Vô Minh từ nãy giờ một mực im lặng, thế nhưng cái tên này trước mặt nữ nhân của hắn vô tư ném thính làm hắn muốn ngậm mồm lại cũng không được.

--” Ngươi là kẻ nào“.

Hàn Phong vẻ mặt âm trầm nhìn Vô Minh, đang thả thính đột nhiên bị chen ngang làm hắn rất không vui.

--” Vô Minh tên phế vật ngươi sao lại ở đậy“.

Lúc này sau ba tên đứng sau lưng Hàn Phong nhìn thấy Vô Minh liền lên tiếng.

--” Ta ở đây liên quan gì tới các ngươi“.

Vô Minh nhìn thấy bọn chúng thì sắc mặt đầm lại, trong mắt lộ ra tia phẫn nộ, mấy tên này chính là ba tên thiếu gia đã hại chết hắn, không những thế còn thường xuyên đánh đập ức hiếp hắn.

--” Ui cha, còn dám mạnh miệng, ta nghĩ là ngươi ăn đòn còn chưa đủ, đừng tưởng trở thành đệ tử luyện khí đường thì có thể mạnh miệng, trước mặt ta ngươi chỉ là một tên rác rưởi“.

Lâm Ngạo Thiên cười kinh bỉ.

--” Đúng đúng, rác rưởi thì vẫn là rác rưởi a“.

--” Ta nghĩ hắn bị cuồng ngưu húc đến bại não rồi mới dám nói những lời như vậy“.

Lâm Ngạc cùng Lâm chung đứng một bên phụ họa.

--” Một đống phân bò cũng dám gọi ta là phế vật“.

Vô Minh khinh thường nói.

--” Ây, khẩu khí thật lớn, hôm nay ngươi ngứa mình muốn ăn đòn đúng không, cũng tốt ta vừa vặn học được một bộ vũ kĩ có thể dùng ngươi để thử“.

--” Ràn rở, có ta ở đây xem ngươi làm thế nào đụng đến hắn“.

Nhìn thấy Ngạo Thiên sấn tới, nhị nữ đồng loạt lên tiếng. Hàn Phong đứng một bên mĩm cười khi người gặp nạn, xem Vô Minh sắp bị làm nhục.

--” Hai nàng lui ra đi, đây là chuyện của ta, để tự ta giải quyết“.

Hắn dang tay gạt nhị nử ra, dùng ánh mắt kiên cường nhìn về phía trước, Hai nàng thấy vậy cũng y theo, nhưng nội tâm vô cùng lo lắng.

--” Tốt, có chí khí, vì điểm này ta sẽ không đánh chết ngươi, chỉ hành hạ một lúc thôi“.

Thấy nhị nử có ý ngăn cản Ngạo Thiên có chút chần chừ, thế nhưng hắn không ngờ Vô Minh lại dám nói như vậy liền cười khinh bỉ, tay vận hồn lực, nắm tay đột nhiên bùng cháy, không chần trừ, hắn lập tức đem một quyền hướng mặt Vô Minh đánh tới.

--” Ngươi đi chết đi, Liệt Hỏa quyền“.

.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.