Tôi Phải Đào Hôn

Chương 3: Chương 3




Ôn Kỳ bị đưa đến nơi ở của Đại phu nhân.

Nơi này của Đại phu nhân vô cùng xa hoa. Giờ khắc này trong phòng đèn đuốc sáng choang, tám vị phu nhân còn lại sắc mặt hết sức khó coi chờ cậu đến, làm cậu ảo giác mình đang xuyên vào vở kịch cung đấu truyện. Nhưng mà nơi đây dù sao cũng là xã hội pháp chế, dù Đại phu nhân muốn xé xác cậu, cũng không cho cậu ăn vài trượng.

Đại phu nhân mặt ngưng tụ tầng sương trắng: “Ngươi làm sao đem lão công thành như vậy?”

Ôn Kỳ áo ngủ ướt đẫm, hai má vẫn trắng bệch, điềm đạm đáng yêu nói: “Là do ta trượt chân bất cẩn té ngã, lão công vì cứu ta mà như vậy.”

Lời giải thích này là Hoắc Hạo Cường nói trước khi bị cận vệ đem đi, cậu chắc rằng với sĩ diện của cậu ta cũng không muốn lật tẩy, liền hỏi: “Lão công hiện giờ thế nào? Ta muốn tới thăm ngài ấy.”

Tức khắc mấy phu nhân bùng nổ, dồn dập nói cậu nhất định là kẻ chủ mưu, không xứng đáng được nhìn lão công.

Đại phu nhân phất tay đánh gãy bọn họ, nhìn chằm chằm Ôn Kỳ: “Ta biết ngươi mất trí nhớ, trước đó tính tình ngươi tương đối không ổn định, lại còn bài xích lão công, cùng ngài ấy ở chung chắc chắn sẽ không ý thức được bản thân làm gì, vì vậy tốt nhất hãy thành thật nói cho ta.”

Ôn Kỳ nghẹn ngào: “Ta thực sự nói thật.”

Thần sắc Đại phu nhân càng thêm âm trầm.

Ôn Kỳ tiếp tục giả bộ đáng thương, gắng gượng chịu đựng bị đám phu nhân trào phúng, chính là vẫn không đổi giọng. Đại phu nhân cũng lười hỏi lại, bắt cậu trong phòng sám hối mười ngày, nếu biểu hiện tốt, liền có thể ra khỏi phòng gặp lão công.” Ôn Kỳ nói: “Dựa vào cái gì?”

“Chỉ bằng nàng chính là nữ chủ nhân cái nhà này.”

Âm thanh uy nghiêm truyền đến, một vị nam nhân cao lớn vào trong, mấy vị phu nhân vội vàng cung kính: “Nhị thúc.”

Ôn Kỳ liền hiểu rõ.

Nghe nói cha Hoắc Hạo Cường lúc bệnh nặng, Hoắc gia do Nhị thúc quản lý, liền hiểu hắn là Hoắc nhị thúc. Người đã dứt khoát giải quyết việc này, Ôn Kỳ chỉ có thể ngoan ngoãn theo mệnh bị quản gia mời về phòng

Wyant toàn bộ quá trình đều không có tư cách mở miệng, chờ khi cùng Ôn Kỳ trở về, nhất thời nôn nóng:

“Bọn họ là cố ý! Đại phu nhân Nhị phu nhân vào đây từ lâu, tình cảm gia chủ đều như nhau, những người còn lại đều là phu nhân vừa tuyển chọn, gia chủ hiện tại lại yêu thương thiếu gia, bọn họ đương nhiên nhìn ngươi không vừa mắt!” Hắn nói liền nghĩ đến cái gì, vẻ đẹp càng thêm khó coi, “Thiếu gia, lúc ngươi mới đến còn không quen, tính tình quả thật không tốt, bọn họ nói lời này tuyệt đối muốn kích thích ngài, khiến người phát rồ, ngài tuyệt đối đừng để bị lừa!”

Ôn Kỳ tuyệt đối rõ ràng, bất quá cậu chỉ muốn rời khỏi nơi này, trở về làm Ôn thiếu gia cao cao tại thượng, tâm tư tiểu nhân của họ, hắn đều không để ý.

Cậu vì vậy liền hắt xì một cái.

Wyant lúc này mới nhớ quần áo cậu ướt sủng, nhanh chóng đưa hắn đi tắm nước ấm.

Ôn Kỳ hài lòng đi vào nhà tắm.

Lúc đi qua gương, cậu theo bản năng nhìn lướt qua gương, nhìn gương mặt xa lạ, đưa tay sờ mò.

Thiết bị cảm ứng phủ kín trên mặt nạ làm bằng sợi sinh vật, làn da bên má tạo xúc cảm như thật --- cũng nhờ vậy, cậu mới có thể xác định chuyện của nguyên chủ có vấn đề.

Thế giới này khoa học kỹ thuạt phát triển, thông tin cộng hưởng, bởi vậy có vài tổ chức lợi dụng hình ảnh để phẫu thuạt sửa mặt lên món hàng, bất quá tiêu hoa thời gian, phải chờ mặt tiêu sưng mới có thể đem bán. Tuy nhiên mặt nguyên chủ khá đặc biệt, có thể thông qua thiết bị cảm ứng biểu hiện trạng thái làn da như khuôn mặt thật. Dù cho mặt mọc ra cái mụn, nó cũng sẽ chồi lên một cách chân thực.

Thứ đồ này giá cả đắt đỏ, chỉ cần có thiết bị gỡ xuống, bọn buôn người bắt nguyên chủ quả thức sẽ không có kết quả tốt, chỉ có thể do bọn chúng muốn mau chóng bán hắn, bởi chúng nhận ra thân phận nguyên chủ. Mà các tổ chức thômg thường sẽ không đi đắc tội các gia tộc lớn, nếu gan lớn sẽ sử dụng để đem lại lợi ích cao nhất, mà cái tổ chức này không những bán nguyên chủ rất dễ dàng, hoàn bán rất tiện nghi, chắc chắn có vấn đề.

Ôn Kỳ đã từng gặp đủ thứ chuyện dơ bẩn, tâm tư để ý một cái liền rõ ràng có người muốn dằn vặt nguyên chủ, làm một mạch như vậy, thế lực kia chắc hẳn đang ngó chừng cậu, sẽ không dễ dàng để cậu chạy thoát.

Cậu muốn về nhà, đầu tiên phải cắt đuôi bọn họ mới được.

Bất quá Tụ tinh quốc này cách quốc gia của nguyên chủ tới mấy chục quốc gia, phi hành khí phải bay mất nửa tháng, tay ai rãnh rỗi vươn dài như vậy? Là ai có thể hận nguyên chủ?

Ôn Kỳ nghĩ tới nghĩ lui, cảm giác người mà nguyên chủ kéo thù hận nhất có thể chính là “Hạ Lăng Hiên” - vị hôn phu của nguyên chủ, chuyện này rất có thể là do đám người cuồng nhiệt thầm mến Hạ Lăng Hiên làm, chậc chậc.

Đại phu nhân nói tự trách, kiểm điểm bản thân mười ngày, là từ mai bắt đầu tính.

Mấy vị phu nhân vì muốn kích thích cậu, khi rãnh rỗi sẽ đến chỗ này ngồi một chút, hoặc châm chọc khiêu khích, hoặc lấy chuyện lão công dọa nạt cậu. ( rãnh háng quá cơ, đm như hậu cung cung đấu)

Ôn Kỳ thần sắc thống khổ, ra sức tỏ vẻ làm đóa hoa yếu đuối, lúc nào cũng có thể héo tàn. Chờ người rời đi, liền vui vẻ nghe nhạc hoặc lên mạng chơi du hí, thích thú cực kì.

Wyant quan sát hai ngày, thấy cậu không bị các phu nhân kích động ảnh hưởng, nhất thời yêm tâm.

Ôn Kỳ cũng đang quan sát thăm dò Wyant.

Dùng con mắt thần thánh của cậu, rất dễ dàng đoán ra Wyant là tên lừa đảo gan lớn, lòng dạ độc ác, không có khả năng biết có thế lực đằng sau chuyện này, mua hắn khoảng chừng cũng là trùng hợp - đại khái tổ chức đem bán nguyên chủ cho Wyant với giá rẻ, chỉ là cảm thấy Wyant muốn mua người vợ mà thôi, kết quả xui rủi biến thành tình cảnh ngày hôn nay.

Ôn Kỳ ở trong phòng đợi năm ngày, bồi dưỡng thân thể yếu đuối này một chút.

Ngày thứ sáu, lúc cậu vừa ăn xong điểm tâm, quản gia liền tới thông báo. Gia chủ muốn tạo hoạt động tại hoa viên, các phu nhân phải đến tham gia.

Ôn Kỳ rất vui vẻ: “Hảo, ta đến ngay!”

Trong mấy ngày nhàn rỗi vừa rồi, cậu đã làm ra bộ y phục để mặc tại nơi này, lúc ra ngoài quản gia liền cứng còng con mắt.

Hoắc Hạo Cường xương cụt bị nứt ra, bị bọn cận vệ mang từ phòng ngủ đặt lên ghế nằm, lúc này thấy Ôn Kỳ đến, liền lãnh khốc nhìn cậu. Mấy vị phu nhân biết lão công tổ chức cái này vì Tiểu Cửu, khó chịu nhìn sang, ngay sau đó cùng Hoắc Hạo Cường chói lòa con mắt, xém mù.

Ôn Kỳ mặc áo khoác dát một lớp giấy bạc, vàng mã (???), từng mảng sắp xếp chỉn chu, mặt trên điểm những mảnh kim cương nhỏ, dưới ánh mặt trời 360 độ không góc chết, đều xuất hiện hiệu ứng chớp nháy như đèn chớp di động.

Cậu nhanh chóng chạy đến trước mặt Hoắc Hạo Cường: “Lão công ngài sao rồi?”

Hoắc Hạo Cường bị chói liền híp híp lại mắt vào, mặt một chút cũng không thay đổi: “Y ngục của ngươi...”

Ôn Kỳ đáp: “Đặc biệt vì ngươi đó, đẹp mắt không.”

“Ừm” Hoắc Hạo Cường đáp lại.

Cậu ta tận lực nhìn lên mặt vị phu nhân của mình, liền nghe cậu nói: “Ta cũng thấy rất dễ nhìn, cho nên làm thêm chiếc mắt nạ cùng bộ, chờ đến vũ hội hóa trang liền đeo, ngài xem.”

Cậu từ trong túi liền lấy ra chiếc mặt nạ thần thánh, trong nháy mắt làm cho mọi người bị tia sáng chớp lóe kia chói lòa đôi mắt.

Hoắc Hạo Cường: “...”

Bọn cận vệ: “...”

Trời má! Thế này mắt không mù mới lạ!

(Chỉ cần công nghệ, không cần bồ cũng có thể làm mù mắt người khác:)))))))

Bọn cận vệ nhịn không được, yên lặng dời đôi mắt.

Hoắc Hạo Cường cứng rắn chống đỡ không nhúc nhích, khiến bọn cận vệ hết sức cảm động nhìn kỹ thấy cậu ta đang nắm chặt tay phu nhân, cùng cậu nói hai ba câu, mới ra hiệu cậu ngồi xuống, rồi gọi nhóm người hầu tới.

Chỉ thấy người hầu xếp cứ hai mươi người một tổ, mỗi người đều bưng một cái khay, đựng một món đồ, từ châu báu ngọc thạch đến trang sức, rồi lại tới đồ cổ, hết sức đa dạng phong phú. Hoắc Hạo Cường nói:

“Dưới đáy mỗi vật đều có băng dán là giá trị từng vật, hiện tại chúng ta cũng chơi một trò chơi.”

Quy tắc rất đơn giản, mỗi người một lượt, chọn một vật trong đống đồ của một tổ, vật giá trị càng cao, điểm càng lớn. Ai điểm cao nhất, sẽ được Hoắc Hạo Cường đáp ứng ba yêu cầu.

Nói thẳng ra, đây là trò giám bảo.

Bất quá Hoắc gia giàu nứt đố đổ vách, đồ chọn trúng, sẽ là của người chọn.

Mấy vị tân phu nhân đều nghĩ thầm, lão công muốn dỗ dành Đại tỷ Nhị tỷ, dù sao hai ngươi vào đây rất sớm, kiến thức sâu rộng, ưu thế rõ ràng. Trái với bọn họ, căn bản là xuất thân từ gia tộc nhỏ bé, tuy rằng ai kia xưng là hậu nhân quý tộc lâu đời, bên cạnh chỉ có lấy một tên quản gia, thật keo kiệt.

Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân mắt nhìn thẳng mà ngồi xuống, biểu tình thật tốt.

Vì để công bằng, các phu nhân muốn theo trình tự đi đến. Đại phu nhân đến trước, các người sau thep trình tự mà xoay vòng, bất quá bảo vật này đều là món đồ phi phàm, nhãn lực kém căn bản không nhìn ra tốt xấu, trước hay sau đều không ảnh hưởng lớn.

Ôn Kỳ sờ sờ cằm, liếc nhìn Hoắc Hạo Cường một cái.

Hoắc Hạo Cường khốc khốc khoát tay, tuyên bố bắt đầu.

Đại phu nhân đến lượt, xem xong tổ vật phẩm thứ nhất, chọn một món đồ, hiển nhiên giá trị rất cao.

Nhị phu nhân theo sát phía sau cũng chọn một cái, giá cả chỉ kém một chút so với Đại phu nhân. Các phu nhân còn lại lần lượt tiến đến, cuối cùng mới tới Ôn Kỳ, cậu nhìn một vòng, chọn một khối đá không đáng chú ý.

Mấy vị phu nhân không nhịn được liền quăng ánh mắt mỉa mai đến, bị hiệu ứng đèn chớp làm cho chói lòa mắt, phẫn nộ mà thu hồi ánh mắt.

Wyant thấy vậy, thấp giọng: “Thiếu gia còn muốn nhìn nữa không? Bảo thạch bên kia thì sao?”

Ôn Kỳ: “Không, lấy cái này.”

Vật phẩm thế giới này coi bộ đều tương đồng với thế giới của cậu, cậu kiếp trước yêu thích đi xem các buổi đấu giá, chọn mấy thứ này như chơi đùa, mà nguyên chủ xuất thân là thiếu gia của gia tộc lớn, đầu óc cậu còn có vài phần trí nhớ, e rằng Hoắc Hạo Cượng cũng không có nhãn lực như cậu.

Mấy vị phu nhân sợ cậu đổi ý, ra hiệu quản gia bắt đầu công bố kết quả, người sau liền tiến đến hất lên, nhất thời há hốc mồm. Mấy vị phu nhân cũng mở to mắt trừng lớn, nhìn vào cái khay kia, nhất thời cảm thấy thế giới hết sức tàn nhẫn.

Có người nói: “Không thể như thế được!”

Ôn Kỳ nhìn họ cười cười, cầm cục đá ngồi xuống.

Du hí vẫn đang tiếp tục, Ôn Kỳ liên tục chọn ra vật có giá trị lớn nhất, mấy vị phu nhân căn bản đều nghĩ cậu ăn may, từ từ liền rõ ràng người này có thực lực, liền nhìn cậu với cặp mắt khác xưa.

Một vòng lại qua, liền đến lượt Đại phu nhân lựa chọn. Nàng lạnh như băng mà đi lên, trước những ánh mắt trừng trừng của mọi người mà nhìn những món đồ ở đây, trên trán cơ hồ đổ mồ hôi.

Biểu tình của Wyant cũng đân trở nên nghiêm nghị.

Khi đó, lần đầu gặp Ôn Kỳ người này đã nói những gì với hắn, thầm nghĩ liệu có thể tiểu tử này chính là Ôn thiếu gia không, nếu có vạn nhất có người tìm đến, hắn liền xong.

Không đúng!

Wyant đột nhiên ý thức được vài chuyện, trong lòng đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Dù cho Ôn gia không tìm đến, chỉ cần Ôn Kỳ khôi phục ký ức, người chết cũng sẽ là hắn! Bởi vì gia tộc lớn vậy sẽ giáo dục thiếu gia rất kĩ lưỡng, lúc trước Ôn Kỳ phản ứng kịch liệt vậy do những chuyện này đột ngột xảy ra, chờ cậu tỉnh táo lại, đến lúc đó chỉ cần đối với Hoắc Hạo Cường làm nũng một chút, Hoắc Hạo Cường sẽ xử hắn!

Ánh mắt Wyant phút chốc trầm xuống.

Trước hắn mong ngóng Ôn Kỳ có thể đứng vững tại Hoắc gia, hiện tại vừa nghĩ, tình cảnh của hắn quá nguy hiểm.

Tuy rằng bác sĩ nói Ôn Kỳ có thể cả đời đều không thể khôi phục, nhưng hắn không thể mong chờ thần may mắn, phải mau chóng nghĩ biện pháp, không được liền xử lý Ôn Kỳ, cùng một khoản tiền rời đi.

Ôn Kỳ như có cảm giác quay đầu lại.

Wyant liền thu liễm lại biểu tình: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Ôn Kỳ liếc mắt một cái, một tay đỡ trán, một lần nữa nhìn về phía trước.

Cậu ở trong lòng liền cười một tiếng, rất nhanh nữa thôi liền có thể rời khỏi Hoắc gia.

Không nghi ngờ chút nào, người thắng là Ôn Kỳ. Mấy vị phu nhân còn lại đều không cam lòng, nhưng không có biểu hiện ra. Hoắc Hạo Cường hài lòng nhìn tân phu nhân, hỏi cậu về ba yêu cầu.

Ôn Kỳ ánh mắt nóng bỏng nhìn theo: “Chờ ngài khỏe lại rồi nói.”

Hoắc Hạo Cường nói: “Được.”

Ôn Kỳ không muốn rời xa, liền lôi kéo tay ý muốn nói chuyện với cậu ta.

Hoắc Hạo Cường cố gắng chống đỡ phút chốc, đến khi đôi mắt không chịu nổi liền nói không khỏe rồi trở về phòng, đến khi màn đêm buông xuống, sai người đem tân phu nhân đến. Ôn Kỳ biết hắn bây giờ vô năng, không có chút áp lực nào liền đi, thấy hắn mặc áo ngủ tơ tằm, hiếm thấy hắn mặc một bộ đồ bình thường.

Hoắc Hạo Cường nói: “Mấy ngày nay ủy khuất ngươi rồi.”

“Không có,“ Ôn Kỳ bật ra mấy lời thoại phim truyền hình tám giờ, thâm tình nơi, “Chỉ cần lão công muốn ta, dù oan ức cỡ nào ta cũng không sao cả!”

Hoắc Hạo Cường đối diện cùng cậu, tựa hồ bị cảm động, nửa ngày mới vỗ vỗ an ủi người bên cạnh. Ôn Kỳ liền lên giường cùng cậu ta dựa vào nhau tán gẫu, ngọt ngào không tả được.

Đêm dần khuya, Hoắc Hạo Cường giữ cậu lại, trước khi ngủ thấy cậu đặt ở đầu giường tập thơ, hỏi: “Yêu thích?”

“Đúng vậy, đại ca ta thích thơ, thỉnh thoảng đọc cho ta nghe vài câu thơ,“ Ôn Kỳ rũ mắt nhìn cậu ta “Không phải nhẹ nhàng bước đi trong đêm tối. Hãy giận dữ chống lại minh quang lụi tàn.” (Chém thơ)

Hoắc Hạo Cường lẳng lặng nhìn cậu.

Ôn Kỳ mỉm cười với cậu ta: “Ngủ ngon, lão công.”

Ngày thứ hai, Ôn Kỳ cùng Hoắc Hạo Cường dùng bữa sáng xong xuôi, liền dẫn Wyant về nơi ở, ngồi trên ghế sofa theo dõi hắn, Wyant không khỏi cảnh giác: “Thiếu gia, làm sao vậy?”

“Ta đều biết.” Ôn Kỳ nói.

Wyant tâm lý chùng xuống, bất động thanh sắc: “Biết đến cái gì?”

Ôn Kỳ: “Là ngươi lừa ta.”

Wyant sắc mặt lạnh lẽo: “Ý ngươi là sao?”

Ôn Kỳ vặn ngược lại: “ Ngươi nói xem?”

“Ta không hiểu” Wyant đáp, chuẩn bị tinh thần lấy chứng nhận bệnh tâm thần uy hiếp kéo dài thời gian, ngay lập tức nghe thấy lời nói: “Trước đây nhất định ta đã yêu thích ngươi, đúng không?”

Wyant tay sờ đến tờ chứng minh, tính uy hiếp vài câu, nghe xong lời này liền thấy cạn lời, âm thanh liền có chút biến đổi: “Cái gì??”

_Hết chương 3_

Có một chút vấn đề với xưng hô của Hoắc Hạo Cường. Muốn sửa thành cậu ta thay cho hắn hắn hắn nhiều khi lẫn lộn giữa HHC và Wyant. Nhưng mà nghe cậu ta hoài cũng không ổn. Vậy nên mix nha( do lười sửa) các bác cố hiểu vậy. Sẽ có mấy từ “hắn” chỉ Ôn Kỳ là do QT các kiểu đều xưng Ôn Kỳ là hắn nên thi thoảng sẽ lộn. Nếu lầm chỗ nào xưng hô của Ôn Kỳ hãy cmt để tui sửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.