Tôi Mộng Giữa Ban Ngày

Chương 13: Chương 13




Chẳng qua là

Cây kẹo que mà Lâm Ngữ Kinh cho Thẩm Quyện là cái trước kia mua cho Tiểu Kẹo Đường còn dư lại, lúc đó cô mua một bó to, mỗi vị đều lấy một cây, hiện tại trong túi áo cũng còn không ít, Lâm Ngữ Kinh mang toàn bộ đến trường, tiết tự học lúc không có chuyện gì thì ăn một cây.

Vương Nhất Dương trước giờ vốn là một người thoải mái, sau khi gặp lại Lâm Ngữ Kinh ở trường học, liền xếp Lâm Ngữ Kinh vào hàng ngũ "Người bạn may mắn cực kì có duyên, lớn lên nhìn cũng dễ gần", chỗ ngồi của cậu ta ở ngay trước Lâm Ngữ Kinh, nguyên một buổi chiều, biến người bàn sau thành bạn cùng bàn của mình, một tiết học thì có đến nửa tiết là quay xuống tám chuyện.

Cuối cùng Thẩm Quyện thật sự không còn kiên nhẫn nghe cậu ta xàm xí, ném bút một cái, mặt không biểu cảm nhìn cậu ta: "Vương Nhất Dương, câm miệng, biến."

Vương Nhất Dương làm động tác kéo khóa miệng, lưu loát dứt khoác lẳng lặng xoay lên.

Vô cùng nghe lời ba ba.

Buổi chiều thứ sáu, rất nhanh thôi sẽ đến kì nghỉ cuối tuần, tâm trạng của mọi người đều có phần lơ lửng, tiết cuối cùng là tự học, vừa khai giảng, trận chiến tranh giành giờ tự học của các giáo viên bộ môn còn chưa chính thức bắt đầu, Lâm Ngữ Kinh sáng nay thật sự dậy quá sớm, làm xong hai tờ đề tiếng Anh, liền gục xuống bàn định ngủ một lát.

Kết quả ngủ một giấc thẳng tới lúc chuông tan học vang lên, trong phòng ầm ĩ một trận, mọi người trong lớp xô đẩy nhau chạy ra ngoài.

Lâm Ngữ Kinh đứng lên, thở dài, thậm chí có phần hy vọng tiết tự học này kéo dài đằng đẵng, thẳng tới thứ hai đi học.

Cô bất đắc dĩ bắt đầu sắp xếp túi sách, cất xong mấy tờ bài tập, nghiêng đầu nhìn thấy bàn của bạn cùng bàn cô giống y như lúc trước, bài thi toàn trống trơn đặt trên bàn, người ta ngay cả mang đi cũng không cần.

Lâm Ngữ Kinh tính toán chuyện đời rất rõ ràng, Thẩm Quyện giúp đỡ cô, một cây kẹo que không thể xem là trả sạch ân tình, Lâm Ngữ Kinh thu gom túi sách được một nửa lại buông xuống, cầm lấy một cây bút kéo bài thi của Thẩm Quyện qua, liếc qua đề trắc nghiệm thứ nhất, rồi viết đáp án lên.

Vừa viết xong, bút chợt ngừng.

Tự lẩm bẩm với mình, Lâm Ngữ Kinh à.

Đây là bài thi của người ta mà, mày thế này là làm gì vậy.

Lâm Ngữ Kinh lại một lần nữa để bài thi trở lại, vừa vặn đến phiên bọn Lý Lâm làm trực nhật, mấy nam sinh làm việc cẩu thả vụng về, cầm chổi ngồi ở bàn cuối lớp bắt đầu ẩn núp, thấy Lâm Ngữ Kinh đứng dậy mới bớt chút thời gian ngẩng đầu nhìn thoáng qua: "Bạn học mới, thứ hai gặp nha."

Lâm Ngữ Kinh khua khua tay, không quay đầu lại.

Lý Lâm nhìn bóng lưng của cô chép chép miệng: "Không biết vì sao, tao cảm thấy bạn học mới này của chúng ta cũng bạo thật."

"Khẳng định rất bạo luôn đó, " Một nam sinh bên cạnh đầu cũng không ngẩng mà đánh game, "Không tàn bạo mà dám ngồi cùng bàn với Thẩm Quyện à? Còn an an toàn toàn nguyên vẹn ngồi hết một tuần lễ." Nam sinh nói xong, màn hình tối sầm, ngủm rồi.

"Tuy nhiên xinh đẹp thì vẫn là xinh đẹp, hai ngày trước đã có người ở lớp 3 tới tìm tao hỏi số điện thoại cậu ấy, tao nói tao không có, bạn học mới của chúng tao cách xa trần thế như vậy, trái lại dù có muốn lên bắt chuyện, nhưng bên cạnh còn có một vị Phật gia ngồi đấy, thế thì mẹ nó ai mà dám, " Cậu ta ngẩng đầu, nhìn về phía Lý Lâm, "Này, mày ở ngay đằng sau cậu ấy, có số điện thoại cậu ấy không?"

Lý Lâm không biểu cảm nhìn cậu ta: "Tao? Mẹ nó chứ lúc Thẩm Quyện ở đó nói cũng không dám nói, thở cũng phải thở nhẹ đấy, có thể sống được bao lâu thì hay bấy lâu, chẳng lẽ tao có thể bỏ lơ cậu ta để xin số điện thoại bạn cùng bàn của cậu ta sao?"

*

Lâm Ngữ Kinh ra khỏi cổng trường, đi đến đầu đường, liền nhìn thấy xe của lão Lý đã đỗ ở xa xa đằng kia.

Lão Lý biết rõ cô không thích cho xe chạy trực tiếp đến cổng trường, nên mỗi lần đều dừng ở sát bên đợi cô, bước chân Lâm Ngữ Kinh dừng một chút, đi qua.

"Chào bác Lý."

"Ai, Lâm tiểu thư."

Lần đầu tiên Lâm Ngữ Kinh gặp lão Lý, ông gọi cô là Nhị tiểu thư, da đầu Lâm Ngữ Kinh đều run lên, lão Lý thận trọng, từ đó về sau rốt cuộc không còn gọi như vậy nữa.

Lão Lý lái xe rất ổn, Lâm Ngữ Kinh cả người mệt mỏi, đỡ lấy đầu mê man buồn ngủ ngồi phía sau: "Bác Lý, cháu đã nộp đơn xin nội trú ở trường."

Lão Lý ngẩn người, qua kính chiếu hậu nhìn cô một cái: "Nội trú ở trường sao?"

"Vâng, trường học đó ký túc xá một dãy lại một dãy, có lẽ cuối tuần có thể chuyển, " Lâm Ngữ Kinh nói, "Đến lúc đó cháu nói trước với ông, nếu không mỗi ngày phải lãng phí không ít thời gian đi đến trường."

Lão Lý gật đầu cười: "Ồ, đúng, " ông lại do dự, "Cô đã nói với Mạnh tiên sinh chưa?"

Lâm Ngữ Kinh không trả lời.

Lão Lý thở dài.

Ông thật sự rất thương xót cho tiểu cô nương này, thật là một đứa trẻ tốt, thường ngày nhìn có vẻ nghe lời, kỳ thật tính khí thế mà rất bướng bỉnh, có chuyện gì cũng không nói, là một người im lìm như thế.

Cũng chỉ là tiểu nha đầu mới mười sáu mười bảy tuổi, chính là thời điểm đẹp nhất, là độ tuổi nên lớn tiếng cười, lớn tiếng khóc.

Lão Lý lái xe cho Phó gia cũng được mười mấy năm, chưa bao giờ nói nhiều, nhịn rồi lại nhịn, vẫn là không nhịn được nói: "Giấu không được gì đâu, cô vẫn nên nói chuyện với Mạnh tiên sinh, mâu thuẫn nào cũng giải quyết được bằng lời nói, Mạnh tiên sinh cũng yêu thương cô, trên thế giới này có cha mẹ nào lại không yêu con của mình."

Lâm Ngữ Kinh cười một cái, khẽ nói: "Đúng vậy, có cha mẹ nào không yêu con mình."

*

Lúc Lâm Ngữ Kinh về đến nhà, Phó Minh Tu hiếm hoi không ở trong phòng trên lầu, người đang ngồi ở ghế sô pha chơi điện thoại.

Nếu là bình thường, Lâm Ngữ Kinh còn có thể chào hỏi anh ta, nói chuyện hai câu, biểu đạt chút hữu nghị của mình, tuy nhiên đêm qua cô không khéo nghe được hết những lời kia, hiện tại một câu cũng không muốn nói, cất lời chào đã là mức lịch sự tối thiểu của cô.

Ngược lại Phó Minh Tu trông thấy cô bước đến, để điện thoại di động xuống, nhìn cô, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Lâm Ngữ Kinh bình tĩnh nhìn anh ta.

Đợi vài giây, ngay lúc cô chuẩn bị xoay người lên lầu, Phó Minh Tu mới mở miệng: "Thứ hai."

Bước chân Lâm Ngữ Kinh ngừng lại.

"Thứ hai, vừa hay tôi cũng phải trở lại trường, đưa cô đi học."

"..."

Lâm Ngữ Kinh thiếu chút nữa tưởng là mình xuyên việt rồi, hoặc là Phó Minh Tu bị người ta cướp hồn: "Cái gì?"

Phó Minh Tu không kiên nhẫn nhìn xem cô: "Tôi cũng là vì có chuyện muốn nói với cô, nên mới tìm một cơ hội nói chuyện với cô, cô đừng tưởng tôi —— "

"Được, " Lâm Ngữ Kinh đáp ứng, nói cắt ngang anh ta, tiện thể cúi người chào, "Cảm ơn anh trai, anh trai vất vả rồi, em lên lầu ạ."

Đối với chuyện anh ta định nói cái gì không có hứng thú, cũng không có kiên nhẫn.

Tổng cộng đã hai lần Phó Minh Tu nghe thấy Lâm Ngữ Kinh nói như vậy lúc chỉ có cả hai, lại một lần mắc kẹt tiến thoái lưỡng nan như thế nữa, bực bội không chịu được.

Anh ta cau mày, trừng mắt nhìn bóng lưng thiếu nữ đeo cặp sách lên lầu, hơn nửa ngày, bức bối xổ một câu thô tục: "Đ*ch..."

*

Cuối tuần Lâm Ngữ Kinh cũng không có chuyện gì làm, ở thành phố này một người quen cô cũng không có, ở trong phòng ngây người hai ngày, ngoại trừ giờ cơm xuống lầu cùng Phó Minh Tu lúng túng ăn một bữa, thời gian còn lại cô đều ở trong phòng trồng nấm.

Cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sớm muộn gì cũng sẽ mắc bệnh tự kỷ.

Buổi tối thứ bảy, Lâm Ngữ Kinh nhận được điện thoại của Lâm Chỉ.

Sau khi Lâm tiểu thư cùng Mạnh tiên sinh ly hôn, lần đầu tiên Lâm Ngữ Kinh nhận được điện thoại từ mẹ, bình thường đều là tiền trên đúng hạn chuyển đến thẻ, lúc nhìn thấy cuộc gọi hiển thị, Lâm Ngữ Kinh sửng sốt một chút.

Lâm Chỉ vẫn là phong cách lúc trước, hỏi mấy câu giống như giáo viên đi thăm hỏi gia đình, thậm chí không nghe thấy bà ấy có chút dao động nào, học tập thế nào, kì thi lần trước làm được bao nhiêu điểm, tiền có đủ dùng hay không.

"Đưa cho con thì chính là cho con, phải là con tiêu, một phân tiền cũng không được đưa cho ba con." Sau cùng Lâm Chỉ nói như vậy.

Bà đối với Mạnh Vĩ Quốc quả thực đã chán ghét đến tột đỉnh, chán ghét đến mức tất cả tiền tiêu vặt và tiền sinh hoạt của cô đều trực tiếp gửi đến thẻ của Lâm Ngữ Kinh, còn sợ Mạnh Vĩ Quốc động vào một phân tiền của cô.

Lâm Ngữ Kinh cảm thấy là vợ chồng mà cuối cùng có thể thành như vậy cũng rất thú vị đấy, gật gật đầu, nhớ ra đối phương không nhìn thấy, lại bổ sung một tiếng: "Dạ."

Mấy vấn đề khuôn mẫu chưa từng thay đổi đã hỏi xong, hai người lại trầm mặc, đều không nói gì.

Cuối cùng vẫn là Lâm Chỉ phá vỡ không khí ngột ngạt này, giọng nói của bà có chút dịu dàng hiếm thấy: "Tiểu Ngữ, không phải mẹ không muốn mang theo con, chẳng qua là —— "

"Con biết rồi, " Lâm Ngữ Kinh rất nhanh cắt ngang bà, nhìn thẳng vào bức tường giả dối phức tạp, "Con biết rồi, con biết rõ rồi."

Lâm Ngữ Kinh vẫn cảm thấy, cô và Lâm Chỉ quan hệ tốt hơn một chút.

So với Mạnh Vĩ Quốc, cô từ nhỏ đã thích Lâm Chỉ hơn.

Không biết có phải giữa ba và mẹ vẫn có vài điểm khác nhau hay không, Mạnh Vĩ Quốc đối với cô cơ hồ là chẳng buồn quan tâm, mà Lâm Chỉ, tuy rằng thái độ lạnh nhạt, nhưng bà có quản cô đấy.

Cũng sẽ hỏi thành tích của cô, hỏi học tập của cô, Lâm Ngữ Kinh tới tận bây giờ vẫn không nghĩ tới Lâm Chỉ sẽ không cần cô.

Không phải mẹ không cần con, vậy thì vì cái gì.

Chẳng qua là mẹ có nhiều chuyện cần xử lý hơn, chẳng qua là công việc của mẹ luôn bề bộn, chẳng qua là có rất nhiều chuyện, trong lòng mẹ đều xếp phía trước con.

Chẳng qua vì con không quan trọng, chẳng qua vì mẹ không yêu con.

Lâm Ngữ Kinh một chút cũng không muốn biết, nội dung đằng sau "chẳng qua là" là cái gì.

Một từ "Chẳng qua là" đã đủ rõ ràng rồi.

Hết chương 13.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Hôm nay nằm mơ thấy mình đến một cửa hàng mua đồ, mua hai vật trang sức nhỏ, bỏ ra hai khối tiền.

Sau đó bắt đầu chuyển ghế ngồi ở đó cùng chủ tiệm trả giá, ép người ta giảm cho mình 50 xu, chủ tiệm sắp khóc rồi, nói thực sự không được.

Sau khi tỉnh ngủ chính mình cũng rất mờ mịt, cái gì thế này, thế này chẳng phải là thổ phỉ sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.