Tôi Là Nhược Công Vậy Thì Sao ?!

Chương 7: Chương 7: Ở chung không thoải mái




Tôi mua căn hộ một sảnh một phòng, khu nhà cũ sáu lầu không có thang máy nhưng không sao cả vì tôi ở tầng trệt. Mặt tiền có một khoảng sân dùng làm hoa viên thuộc căn hộ của tôi.

Hoa viên này không lớn, hai đại thụ chiếm gần hết không gian. Khi xưa tôi đi xem phòng, tôi đã thích khu vườn nhỏ này nhưng lúc ấy nền lổm chổm xi-măng xấu xí. Khi tôi dọn vào ở, tôi tự bỏ tiền dỡ xi-măng rồi trồng nhiều loại hoa cỏ, qua năm năm nơi này hóa thành bức tranh xinh đẹp và là nơi dã ngoại lý tưởng.

Bởi vì tôi chuyên vẽ phong cảnh nên có vườn hoa ở trước mắt lấy cảm hứng không cần chạy ra ngoài kiếm mẫu. Sau cơn mưa hoa bừng nở xán lạn, tôi mang giá tranh ra ngoài vườn. Tôi chỉ cần chút tư liệu cảnh thật thôi nên dùng bút máy phác họa vài nét là được, không cần mặc “đồng phục lao động”.

Mưa tạnh nắng sáng gió nhẹ nhàng thổi, hoa viên thơm ngát. Woa~, thời tiết thiệt là đẹp à nha, không nóng không lạnh không gió rét, tâm tình tôi đặc biệt vui vẻ.

“Chú Diệp, tụi cháu hái vài đóa hoa được không?” Tụi nhỏ hàng xóm thấy tôi đứng trong hoa viên, chạy tới hỏi.

Khu vườn này tôi trồng nhiều màu hoa khác nhau, nay mùa hoa nở rực tươi xinh nhất. Nếu như bình thường tôi đi vắng hoặc đang ở trong nhà vẽ tranh, tụi nó sẽ bứng hoa không xin phép, nhưng nói cũng phải nói, tụi nó cũng rất biết điều, dù hàng rào của tôi cao không quá một thước nhưng tụi nó không leo vào, chỉ hái những đóa tường vi gần hàng rào mà thôi. Bây giờ nhìn thấy tôi đứng đây tức là muốn xin hái hoa phía trong xinh đẹp này.

Trên mặt tôi giữ nụ cười xả giao tiêu chuẩn: “Muốn hái gì thì hái, đừng hái trụi là được rồi.”

Đám nhỏ hú hét hoan hô, tôi mở cổng rào cho tụi nó chạy vào. Phía bên trái là bồn cúc Ba Tư và hoa hồ điệp, bên cạnh còn có dàn cây tử đằng. Bên phải là hoa trà và hoa sơn chi. Bên phải cửa sổ tôi còn một cây xoài, dưới táng cây là nơi trồng hành lá và ngò rí. (*)

Hoa trà và hoa sơn chi cùng nở rộ đẹp vô cùng, màu hồng cùng màu trắng xem lẫn rực rỡ dưới nắng, đây là chủ đề bức tranh của tôi. Tranh trang trí trong nhà được ưa chuộng nhất chính là tranh hoa cỏ dạng này, toàn bộ hoa trong vườn đều từng vào tranh tôi. Dạo này tôi vẽ rất nhiều tranh hoa trà và hoa sơn chi, bằng hữu tôi nói phụ nữ trẻ rất chuộng tranh hoa màu hồng và trắng như này.

Thấy tụi nhỏ đang sắp hái mấy đóa hoa trà tôi vội vàng bảo nó dừng, chú mày đang vẽ hoa này đó nha, mày hái rồi thì bảo chú mày vẽ thế nào. Giải thích một hồi tụi nỏ mắt tròn mắt dẹt nhìn bức tranh tôi đang vẽ, một hai đứa khen tranh giống thật, tụi nó còn hỏi có thể cho tụi nó vẽ chung được không.

Trần Đường đeo túi du lịch đứng nhìn tôi một hồi rồi phán: “Không tồi, anh rất nổi tiếng ha.”

“Trần Đường, anh qua đây làm gì?” Tôi còn tưởng rằng lần trước chọc tức hắn rồi đuổi hắn đi, hắn đã nhìn ra được “thiện cảm” của tôi nên không bao giờ quay lại nữa chứ. Nhưng nhìn thấy túi bự chảng trên lưng hắn, xem ra muốn dọn sang nhà tôi luôn rồi.

“Đương nhiên là muốn ở lại rồi, sao, không muốn?”

Đúng thế thật, khóe miệng tôi giật giật: “Một chút cũng không muốn, tôi chỉ có một phòng ngủ thôi, không có phòng dư cho anh đâu.”

“Không sao, tôi ngủ chung với anh cũng được.”

Ai muốn cùng anh ngủ chung giường chớ hả, ai biết nửa đêm có bị sàm sở hay không chứ.

Tôi còn chưa kịp trả lời, con bé hàng xóm đã gào lên: “Ngủ chung giường, chú Diệp, hai người giống Brokeback Mountain hả?”

Trời ạ, con nít bây giờ sao khôn sớm thế.

Đuổi hết đám tổ tông này đi, tôi và Trần Đường quá bộ vào phòng khách. Phân nửa phòng khách bị tôi chiếm dụng làm xưởng vẽ, dụng cụ vẽ trang la liệt đầy sàn, tranh vẽ treo đầy tường. Bình thường tôi tiếp khách tại phòng ăn gần phòng bếp, cái phòng ăn ấy sớm bị tôi sửa lại thành xưởng vẽ. Lần trước hắn vào cửa từ phía trong khu nhà, cửa ấy tôi rất ít dùng, cho nên giả bộ nhà tôi chỉ có một cửa. Lần này tôi dẫn hắn từ sân vào nên nhìn rõ “sự thật” về phòng khách của tôi.

Hắn đi tham quan một chút, sờ đông sờ tây một hồi lâu mới nói: “Bày bừa quá à, làm sao tôi ở được đây?”

Trán tôi nổi tầng tầng gân xanh, gằn từng chữ với hắn: “Tôi không cho phép anh ở đây.”

Hắn bĩu môi như con nít ăn vạ: “Lần trước anh từ chối vì nói chúng ta không quen biết, anh không muốn tiến tới với người chơi 419 cho nên tôi mới dọn qua đây. Không phải một đêm vợ chồng ân nghĩa trăm ngày sao? Tôi muốn ở đây một trăm ngày xem chúng ta có cơ hội hay không?”

Oa a a a a a ~~~~~~~~~~ tôi gặp phải cặn bã thụ, làm sao bây giờ? Nếu căn hộ này là do tôi thuê tôi sẽ không nói hai lời cuốn gói chạy mất nhưng đây là tôi mua a, tôi phải làm sao bây giờ?

Tâm tình tốt đẹp vừa rồi bay vút không thấy chút khói. Chẳng những thế, tâm trạng bi thảm thì tràn về như nước lũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.