Tôi Là Người Lương Thiện

Chương 17: Chương 17: Quỷ nô




Chung Liên đoán không sai, thuật sĩ đã ếm bà An chỉ ở cách nhà bà hơn hai mươi cây số về hướng Nam thành phố.

Khi Thiên Du lái xe chưa tới sáu mươi phút liền đến một con phố vắng vẻ, cô ra hiệu cho cậu dừng xe lại.

“Chính là nơi này.” Chung Liên nhìn vào con hẻm sâu hút, không chút ánh sáng.

“Lão đại, chúng ta nên làm gì?” Thiên Du nhỏ giọng hỏi.

“Cậu ở đây chờ, tuyệt đối không được vào trong.”

Thiên Du hơi hụt hẫng, vẫn muốn đấu tranh vì quyền lợi của mình: “Tôi không thể vào trợ giúp sao, tôi còn có ngọc bội mà.”

Chung Liên lắc đầu: “Không được, thân thể cậu hiện tại vẫn chưa điều dưỡng xong, tiến vào chỉ có hại mà không có lợi. Nghe lời, bằng không tôi không chịu trách nhiệm.”

“Được rồi, chờ thì chờ.”

Chung Liên mở cửa xe, thoăn thoắt tiến vào con hẻm. Đây là một khu dân cư cũ đang tháo dỡ, chỉ có lác đác vài căn nhà, còn lại đều là nền trống đang chờ quy hoạch mới. Chung Liên đi được ba trăm mét thì nhìn thấy một ngôi nhà cấp bốn tối tăm, xung quanh âm khí ngùn ngụt trào ra, nhiệt độ đột ngột giảm mạnh khiến người ta rợn người, cô hít một hơi, cảm thấy thực dễ chịu và tự tại. Lâu rồi không được sống trong không gian u ám như thế.

Chú Út vẫn thường dạy thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Thế giới bên ngoài rộng lớn, cao thủ nhiều vô số, không được tự mãn và xem thường người khác kẻo mất mạng như chơi. Thế nên khi đến nơi, cô rất lễ phép nhấn chuông cửa và đứng bên ngoài chờ đợi.

Lão thuật sĩ sau khi thi triển thuật nguyền rủa, thấy được tình huống bên kia vẫn bình thường thì mới thả tâm, xếp bằng ngồi xuống điều tức.

Đột nhiên chuông cửa vang lên làm hắn giật mình mở mắt. Mười hai giờ, ai lại đến lúc này? Hắn do dự một hồi, thấy tiếng chuông vẫn đều đặn vài phút vang lên một lần mới quyết định đứng dậy ra gặp. Dù sao những khách hàng đến tìm hắn đều có mục đích mờ ám, chọn giờ này cũng có thể hiểu được.

Hắn nhìn qua song cửa, thấy khách đến là một cô gái còn rất trẻ liền an tâm hơn một chút, sau đó mở cổng ra.

Chung Liên đánh giá người đàn ông trung niên mặc đạo bào đứng trước mặt mình, lên tiếng hỏi: “Chào ngài, cho hỏi ngài có phải là thuật sĩ chuyên về nguyền rủa không?”

Lão thuật sĩ triệt để đem trái tim đang treo cao buông xuống, nói: “Cư sĩ đã ghé ngang, vậy mời vào nhà trò chuyện giây lát.” Hắn thong dong nói, cũng có vài phần tiên phong đạo cốt.

Chung Liên gật đầu, lịch sự cám ơn rồi theo hắn ta vào nhà.

Sau khi đã an vị, hắn rót cho Chung Liên một tách trà rồi hỏi: “Chẳng hay cư sĩ tên chi, từ ai mà biết đến thanh danh của lão phu?”

Chung Liên cũng không uống trà, trả lời: “Tôi tên Chung Liên, nhờ dì An mà tìm được đến đây.”

Lão thuật sĩ gật đầu, khẽ vuốt chòm râu: “Hóa ra là vậy, thế cư sĩ đến đây có việc gì cần?” Thật ra hắn cũng chẳng biết dì An là ai, dù sao khách hàng của hắn rất nhiều, cứ gật đại sẽ không sai.

Chung Liên vốn rất phản cảm với thuật sĩ dùng tà thuật hại người, nhưng cô tin nhân quả, lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt, nên khi đối phương nhẹ nhàng và lịch thiệp với mình, cô cũng không thể quá vô lễ. Bất quá đợi đến khi cô phá giải nguyền rủa, lão thuật sĩ này cũng sẽ chịu trừng phạt thôi, không cần vội vã.

“Thực sự là tôi có chuyện cần ngài giúp đỡ. Tôi muốn hỏi người đã yêu cầu ngài ếm dì An là ai.” Chung Liên thực bình tĩnh hỏi, bằng giọng điệu tự cho là lịch sự nhất. Nhưng nội dung trong lời nói lại khiến người ta khó lòng bình tĩnh.

Lão thuật sĩ hoảng hốt đứng dậy, trừng mắt hỏi: “Cô là ai?”

Chung Liên gãi đầu có chút khó hiểu, cô rõ ràng ăn nói rất nhã nhặn nha, tại sao hắn ta lại có phản ứng lớn như vậy?

“Tôi là người quen của dì An, thông qua thuật nguyền rủa của ông tìm đến đây với ủy thác muốn truy ra kẻ chủ mưu đã hại dì ấy.”

Lão thuật sĩ cũng sợ ngây người, dựa vào nguyền rủa tìm đến? Làm sao có thể? Đây là lần đầu tiên ông thấy có người bị hại dám tìm đến người hại để đàm phán.

“Cư sĩ hiểu lầm, tôi xưa nay không làm những chuyện như vậy, mời cư sĩ về cho.”

“Tôi không tìm lầm đâu, ngài dùng tà thuật hại người là không đúng, tôi chỉ muốn thay người bị hại tìm ra chủ mưu thôi mà. Nhân quả tuần hoàn, nếu ngài không hối cải e là hậu vận mờ mịt tối tăm.”

Lão thuật sĩ cũng không phải người lương thiện gì, nghe cô nói thế tức giận quát mắng: “Tiểu nhi ngông cuồng, ai cho ngươi tư cách đứng đây dạy đời ta?” Vừa nói, hắn vừa đốt một lá bùa.

Chung Liên không hiểu tại sao mình đang nói chuyện rất bình thường, lão thuật sĩ lại tức giận trở mặt. Mặc dù cô thỉnh thoảng phạm ngớ ngẩn, nói một cách khoa học hơn chính là EQ thấp, nhưng cũng không phải người ngốc. Khi bước vào căn nhà này cô đã cho bản thân trang bị từ đầu tới đuôi, thậm chí đường lui cũng chuẩn bị nốt. Nhà cô nghèo thì nghèo thật, nhưng pháp khí không bao giờ thiếu. Cô lại là bảo bối của gia đình, trước khi một mình ra ngoài xông pha, chú Út đã nhét cho cô không biết bao nhiêu thứ tốt.

Thế nên khi lão thuật sĩ trở mặt, Chung Liên lập tức cho tay vào túi vải, tư thế chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu.

Vụt một cái, bốn ác quỷ từ bốn phía xuất hiện, giương mắt đỏ lòm nhìn về phía cô.

Chung Liên kinh hỉ thốt lên: “Ông nuôi quỷ nô?”

Lão thuật sĩ cho rằng cô đang hoảng sợ, cười khẩy: “Thế nào, còn dám mạnh miệng nữa không?”

Chung Liên hoàn toàn không quan tâm lời khiêu khích của hắn, trong lòng thầm tính toán nên để dành ăn từ từ hay là ăn cùng một lúc.

“Bọn họ đều là ác quỷ, hẳn là ông đã thông qua họ hại không ít người rồi, không sợ bị thiên đạo trừng phạt sao?”

Lão thuật sĩ hừ lạnh: “Chờ giữ được cái mạng rồi hãy lên mặt dạy đời ta. Các con lên đi, giết nó.” Ông phất tay ra lệnh bọn quỷ nô.

Bốn quỷ nô đồng loạt nhào đến, Chung Liên đương nhiên không sợ hãi, vẫn bình chân như vại, mở nắp một chiếc bình ngọc đem đám quỷ một lượt hút vào trong, sau đó đậy nắp lại.

Trận chiến lúc bắt đầu phía lão thuật sĩ khí thế dào dạt, nhưng chưa được mười giây thì binh lính đã tan rã.

Hắn hoảng sợ thụt lùi về sau: “Không... không thể nào, cái bình đó là thứ gì?”

“Đương nhiên là thứ tốt.” Chung Liên cất vào người, nhẹ nhàng xoa bụng. Thực ra nó chỉ là chiếc bình ngọc thông thường thôi, cô dùng nó làm ngụy trang cho thói quen ăn ác quỷ của mình. Bốn đứa hiện tại đang ở trong bụng cô đây này. Người ăn quỷ, dù sao nghe cũng có chút ghê rợn, tốt nhất không nên để cho người khác biết. Kế này là do chú Út bày, khỏi phải nói, đương nhiên là dùng rất tốt.

“Bọn chúng đều là ác quỷ, tôi sẽ thay trời hành đạo đem chúng về luyện hóa.” Cô mím môi, hiên ngang lẫm liệt nói.

Thấy hắn sắc mặt quá khó coi, cô có ý muốn an ủi: “Tôi không cố ý đến gây sự, ông chỉ cần nói ra người muốn ông hại dì An, tôi sẽ lập tức rời khỏi đây.” Cô cảm thấy mình quá tử tế, đích thực là một người thiện lương, công dân gương mẫu.

“Hừ, đã bước vào đây rồi thì đừng đi nữa.” Nói xong, hắn lại cắt tay, nhỏ máu lên một lá bùa lớn, miệng lẩm bẩm chú ngữ.

Thấy hắn chuẩn bị xuất đại chiêu, Chung Liên vạn phần đề phòng cầm sẵn bảo bối trong tay.

Lão thuật sĩ đọc xong chú ngữ, liền hô to: “Lão tổ tông, cầu ngài cho tiểu nhi ngu xuẩn này một bài học.”

Ngay sau đó, trong phòng kín đột ngột nổi gió, bức rèm bay phần phật, đèn điện chớp tắt liên hồi. Một bóng đen xuất hiện giữa hư vô. Nó không có một hình dáng cụ thể nào, là một đoàn hắc khí đen kịt, chỉ thấy được hai mắt và cái miệng há to ra như bồn máu.

Chung Liên căng thẳng chờ đợi, cuối cùng đợi tới một ác quỷ khác, đây không phải là đưa dê vào miệng cọp sao? Nhưng trông xấu xí thế này cô thật sự không có cảm giác thèm ăn.

Rõ ràng ác quỷ này có ít nhất trăm năm tu vi, thế nhưng nguyên khí tán loạn, thậm chí còn không thể giữ được hình dáng cụ thể. Tu luyện thế nào mà đem bản thân chỉnh thành thê thảm vậy nha, thật đáng thương.

Lúc còn nhỏ cô rất sợ ác quỷ, vì thể chất đặc thù nên cô chính là miếng mồi ngon trong mắt chúng, thường xuyên bị hù dọa, tấn công. Cũng may dưới sự bảo vệ và dạy dỗ của người thân, bản lĩnh của cô ngày một lớn, hiện tại ác quỷ không quá lợi hại đều trở thành đồ ăn của cô. Mấy năm trước chú Út còn cho cô ăn một ác quỷ hai trăm năm tu vi, dù phải chia ra vài lần mới ăn hết, nhưng bây giờ Chung Liên tự nhận mình đã lợi hại hơn xưa, hẳn là có thể một lần nuốt trọn ác quỷ tu vi trăm năm này, hơn nữa còn thập phần mong đợi sau khi ăn nó, tu vi của mình sẽ tăng tiến thêm một bậc.

Nghĩ là làm, cô lập tức lấy bình ngọc ra làm ngụy trang, vận khí, hé miệng hút nó vào. Ác quỷ đương nhiên không để yên cho cô bày bố, nó vùng vẫy gào thét, bắn từng luồng âm khí nồng nặc vào người cô, cô nhắm mắt hưởng thụ sự công kích của nó, cả người thấy thoải mái như được tắm trong gió xuân. Chỉ năm phút sau, “lão tổ tông” của gã thuật sĩ đã hoàn toàn nằm trong bụng Chung Liên.

Lão thuật sĩ nhìn thấy át chủ bài cuối cùng của mình nhanh chóng bị “pháp khí” của đối phương thâu tóm, vẻ mặt hắn tái mét, ngay cả chân cũng không đứng vững.

“Lão... Lão tổ tông, lão tổ tông!”

Chung Liên chưa kịp vui mừng vì hôm nay được ăn no nê thì một cơn choáng váng ập tới, bao nhiêu cảm xúc tiêu cực, thù hận, ganh tị, chán ghét, không cam tâm chen chúc đan xen nhau, làm đầu cô muốn vỡ tung. Đây là một cảm giác rất quen thuộc mà lúc nhỏ cô phải trãi qua nhiều lần, đó là... ăn không tiêu. Do năng lượng từ âm vật quá lớn cơ thể cô không thể hấp thu hết, nên bị những ký ức và năng lượng tiêu cực còn tồn đọng từ linh hồn ác quỷ quấy phá trí óc của cô.

Chung Liên cố gắng cầm cự, không dám tỏ ra bất thường trước mặt lão thuật sĩ, nhưng không biết rằng dưới sự ảnh hưởng của chứng “ăn không tiêu”, ánh mắt của cô trở nên lạnh lẽo như một con rắn độc.

***

Đôi lời của tác giả: Thực sự bất lực khi thấy truyện của mình chưa viết đến đâu mà đã bị reup khắp mọi nẻo đường, trong khi bản thân mình không hề hay biết.

Các đồng chí reup truyện của tôi làm ơn, dù không muốn nhắn tin hỏi ý kiến tôi thì ít nhất cũng phải để nguồn giúp tôi với. Nguồn truyện này là: Vnkings.com và trang wattpad cá nhân của tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.