Tôi Không Làm Người Nữa

Chương 11: Chương 11: Không làm người ngày thứ 11




Đối với trùng tộc có thể thích ứng toàn bộ hoàn cảnh nào mà nói, quần áo chống rét ở trên tinh cầu bọn họ căn bản không tồn tại, bởi vì không có nhu cầu như vậy.

Cho nên quần áo bọn họ chuẩn bị cho Cố Hoài cũng không thể lập tức mang tới đây, chỉ có thể nhanh chóng sản xuất ra.

Hiện tại Cố Hoài đang ở trong phòng, trên người có một cái áo khác quân phục màu đen rộng thùng tình, nên cũng không cảm thấy lạnh lắm.

Có cái áo khoác rộng thùng thình này, người thanh niên đứng bên cạnh cửa số ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài trông thật mảnh mai, mái tóc màu đen mềm mại hơi lộn xộn, ở dưới ánh mặt trời làn da càng thêm trắng nõn trong suốt.

Khi ở trên hành tinh bỏ đi kia, sau khi trời mưa trên mặt đất sẽ hình thành những vũng nước nhỏ, Cố Hoài cũng đã nhìn qua dáng vẻ bên ngoài của mình.

Cố Hoài cảm thấy rất ngoài ý muốn, dáng vẻ hiện tại của hắn so với ban đầu cũng không khác nhau bao nhiêu.

Cũng không phải là không có thay đổi gì, có thể là càng đẹp mắt mà thôi….?

Bởi vì không đặc biệt chú ý tới diện mạo của mình, Cố Hoài cũng không để tâm lắm.

Sự thật là, vẻ ngoài của thanh niên vốn dĩ đã trong sáng xinh đẹp, là người dễ dàng có được thiện cảm của người khác, hiện giờ khuôn mặt cũng có ít thay đổi, nên càng khiến người khác chú ý.

Hiệu suất của trùng tộc chỉ sợ là cao nhất trong tất cả chủng tộc ở tinh tế, không khiến Cố Hoài chờ lâu, quần áo mùa đông của hắn đã mang tới đây.

Mà cao đẳng trùng tộc mang quần áo tới cho hắn chính là tên đã dùng dị năng đốt lửa sưởi ấm cho hắn, Cố Hoài nhớ rõ đối phương gọi là Leo, trên đầu trùng tộc cao tầng Toussaint tinh này có hai cái xừng màu xám trắng, ở trong bảy tên cao tầng là trùng tộc dễ nhận ra nhất.

“Quần áo chống lạnh cho ngài đã chuẩn bị xong, kiểu dáng là tham khảo trang phục hằng ngày của những chủng tộc khác, ngài xem xem có thích không ạ?” Sau khi hỏi vấn đề này, cao đẳng trùng tộc này hơi hồi hộp, dựng đồng hơi hơi co lại, hình như là sợ thanh niên trước mắt nói không thích.

ở trùng tộc, từ quân đoàn trưởng, cho tới binh lính bình thường đều mặc quân trang màu đen, sau khi làm quần áo cho Cố Hoài, bọn họ cũng hiểu được màu sắc đen tối lạnh lùng không phù hợp với vương.

Quân trang là thứ liên quan tới chiến trường, chỉ cần nghĩ tới điểm này, những cao đẳng trùng tộc này lập tức liền rất không vui.

Chiến trường là nơi rất nguy hiểm, bọn hắn chắc chắn sẽ không để cho vương nhà mình tiếp xúc.

Nếu các chủng tộc trong tinh tế muốn cùng bọn hắn giao chiến, bọn hắn sẽ kết thúc chiến tranh ở nơi mà thanh niên không thấy, tuyệt đối không cho kẻ thù có cơ hội tiếp cận vương nhà mình.

Thanh niên có thể vì chuyện này mà bị thương, mới nghĩ như vậy thôi bọn hắn đã chịu không nổi.

Phát hiện cao đẳng trùng tộc trước mặt này hồi hộp, Cố Hoài rất nhanh gật đầu, cho ra đáp án khẳng định: “Ừ.”

Cố Hoài cũng không yêu cầu gì với quần áo, chỉ cần mặc thoải mái là được rồi.

Chủ yếu là hắn có một khuôn mặt như vậy, cho dù mặc như thế nào cũng không khó coi, Cố Hoài liếc mắt nhìn quần áo, cảm giác hình dạng quần áo rất bình thường, cùng với quần áo mùa đông ở thế giới cũ của hắn cũng không khác nhiều lắm.

Cố Hoài gật đầu, đồng tử hơi hơi co lại của cao đẳng trùng tộc trong nháy mắt trở lại trạng thái tương đối buông lỏng, bên trong dựng động màu hổ phách xuất hiện ánh sáng.

Giống trong đêm tối rơi xuống một ngôi sao nhỏ, nhấp nháy chứ không chói mắt, nhưng ánh sáng của nó lại tồn tại rất lâu.

Vương thích quần áo bọn họ tặng.

Nhận được câu trả lời như vậy, Leo vui vẻ ra khỏi phòng, thậm chí vừa xuống lầu, hắn nhịn không được liền liên hệ với phòng hội nghị quân bộ, đem chuyện này kể lại một lần.

“Vương vui vẻ là được rồi, lần sau nên tới phiên tôi đi nhìn vương.”

“Nước Pobano đã chuẩn bị tốt, vương có nói bao giờ muốn dùng cơm không?”

“Cậu cứ đứng canh giữ ở đây đi, chờ vương đi ra rối lại hỏi những nhu cầu khác.”

Bốn quân đoàn của trùng tộc các chủng tộc khác trong tinh tế thấy đều phải lui lại ba phần, mà bảy tên trùng tộc đang ngồi trong phòng hội nghị của Toussaint tinh là nhân viên cấp cao trung tâm của đệ nhất quân đoàn, quyền lực và địa vị đều có thể hiểu.

Thế nhưng trong phòng hội nghị của Toussaint tinh, những cao đẳng trùng tộc này không hề thảo luận việc gì có liên quan đến chính sự, hơn nữa thảo luận rất chuyên chú.

Có quần áo mới, Cố Hoài liền đem quân trang rộng thùng thình trên người cởi ra.

Cái áo khoác quân phục này là sau khi ngồi trên xe huyền phù Alvis khoác lên trên vai cho hắn, mặc dù nhiệt độ cơ thể trùng tộc hơi thấp, cái áo khoác này cũng không mang theo độ ấm nào, nhưng cũng giúp Cố Hoài giảm lạnh được một chút.

Cố Hoài đem áo khoác rộng cởi ra, đám Tucker trùng tộc canh giữ bên người hắn liền cúi đầu khàn khàn kêu.

Ấu tể nếu không mặc nhiều quần áo, ở hoàn cảnh hiện tại sẽ thấy lạnh.

Bởi vì hiểu như vậy, vài con Tucker trùng tộc lúc này lập tức nâng lên cẳng tay của tụi nó móc lên một ít quần áo trông tương đối dày, rồi mới nhẹ nhàng đem quần áo khoác lên trên người Cố Hoài.

Một bộ lại một bộ vắt lên người, Cố Hoài dở khóc dở cười nhìn đỉnh đầu mình có vài bộ quần áo, đám Tucker trùng tộc này chắc là nghĩ, phải đem hắn bao thành như vậy, hắn mới không bị lạnh.

Nhưng lúc này Cố Hoài cũng không động, cứ để đám Tucker trùng tộc này “mặc” quần áo cho hắn, chờ sau khi chúng nó bận rộn xong xuôi, hắn mới đem quần áo ở trên đầu kéo xuống, nâng đầu nhẹ nhàng nói với đàn Tucker trùng tộc này: “Không phải mặc như vậy, cũng không cần phải mặc nhiều như thế.”

Cố Hoài nói như vậy con Tucker trùng tộc liền nghiêng đầu, cũng không hiểu lắm.

Mặc kệ thế nào, chỉ cần thanh niên không lạnh là được, ý tưởng của đàn Tucker trùng tộc này thật đơn giản.

Tránh cho đám Tucker trùng tộc này lo lắng hắn bị lạnh, Cố Hoài dùng tốc độ nhanh nhất mặc xong quần áo, sau khi mặc xong, hắn đứng ở trước mặt đàn Tucker trùng tộc này: “Như vậy là tốt rồi.”

Đôi mắt màu đỏ lạnh như băng của trùng tộc cấp thấp nhìn chằm chằm trên người thanh niên, nếu những chủng tộc khác thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ sợ run cầm cập, thế nhưng Cố Hoại lại phát hiện trong đối mắt lạnh như bằng này có cảm tình.

Đó là một cảm giác yêu thương cùng bảo hộ mà những chủng tộc khác không thể cảm nhận được, đàn Tucker trùng tộc trước mặt hắn coi hắn là ấu tể để chăm sóc, đồng thời cũng coi đối phương là ấu tể để yêu thương.

Quân phục màu đen được cởi ra đặt lên giường, Cố Hoài giơ tay đem cái áo khoác quân phục này cầm lấy, hắn nên đem cái áo khoác này trả lại cho chủ nhân của nó.

Cố Hoài đi xuống cầu thang liền nhìn thấy cao đẳng trùng tộc đem quần áo tới cho hắn đứng bên ngoài, vừa lúc hắn cũng cần tìm người để hỏi.

“Hiện giờ Alvis ở đâu?” Cố Hoài dò hỏi đối phương.

Leo cúi đầu, tự hỏi một giây sau đó trả lời: “Hiện giờ Alvis đại nhân đang ở thư phòng, nếu ngài muốn tìm hắn, thuộc hạ có thể….”

Chưa kịp nói xong, trùng tộc tóc bạc đã xuất hiện trước mặt bọn họ.

Bởi vì đã cởi bỏ áo khoác quân phục, cho nên hiện giờ trên thân trùng tộc tóc bạc chỉ có một cái áo sơ mi màu trắng. bởi vì ăn mặc như vậy, dáng người của đối phương liền hiện ra, rõ ràng có thể nhìn ra những múi cơ cân xứng trên cơ thể đối phương, vừa không quá khoe khoang lại có cảm giác rất mạnh mẽ.

Là một gã trùng tộc trưởng thành, thân hình Alvis cao lớn, cơ thể thẳng tắp giống như một con dao lạnh băng lại sắc bén, mặc dù không tời gần cũng có thể cảm giác được hơi thở khiến người khác run sợ trên người đối phương.

Mà ánh mắt bởi vì bị che lại, diện mạo vốn dĩ tuấn tú của đối phương bỗng nhiên mang một vẻ đẹp không nói nên lời.

Cố Hoài thấy người, rất nhanh cầm áo khoác trên tay đi tới gần, đem quần áo đưa cho đối phương: “Áo khoác của anh.”

Alvis nhận lấy áo khoác quân phục, không rên một tiếng mặc áo khoác vào, Cố Hoài chờ đối phương mặc xong liền nhìn nhìn, phát hiện hình như thiếu mất cái gì.

Chờ ánh mắt chuyển tơi trên lưng đối phương, Cố Hoài nhớ tới thì ra là thiếu một cái thắt lưng.

Leo cũng chú ý tới cái này, hắn nhanh chóng nói: “Thuộc hạ đi lấy cho ngài.”

Chờ Leo lấy thắt lưng của Alvis trở lại, Cố Hoài nhìn thấy hai mắt của đối phương bị bịt kín, hắn nghĩ nghĩ, liền cầm lấy thắt lưng trên tay Leo.

Nhìn không thấy, vậy thì đeo thắt lưng rất là phiền phức.

Cố Hoài cầm lấy thắt lưng đi tới trước mặt Alvis, trùng tộc tóc bạc bị bịt hai mắt không hề động đậy, bởi vì thanh niên đang ở rất gần hắn.

Khoảng cách như vậy đối với Alvis mà nói có thể phát động công kích, tiếp xúc quá gần, người quen thuộc với hắn cũng không dám tới gần như vậy.

Nhưng khoảng cách công kích đối với thanh niên trước mắt, rõ ràng đã được nới rộng ra.

Muốn đeo thắt lưng cho trùng tộc tóc trắng ở trước mặt, Cố Hoài không thể tránh né làm tư thế giống như muốn bế đối phương, thế nhưng cũng chỉ một lát mà thôi.

Toàn bộ quá trình Alvis không hề lên tiếng, nhưng lúc thanh niên tới gần sát hắn, đuôi màu xám bạc ở phía sau hơi cứng ngắc một giây.

“Được rồi.” Cố Hoài lùi về sau từng bước nhìn chằm chằm tác phẩm của mình, hài lòng cong cong ánh mắt.

Lúc này lại chú ý tới cái đuôi màu xám bạc ở phía sau đối phương, Cố Hoài đột nhiên có một suy nghĩ kì lạ.

Cái đuôi không mặc quần áo có thể bị lạnh hay không?

Đám Tucker trùng tộc làm bạn bên người hắn cũng không mặc quần áo, nhưng bởi vì là hình thái nguyên thủy, hình thái này thích ứng với hoàn cảnh mạnh hơn so với hình thái con người.

Trùng tộc tóc bạc trước mắt hắn là hình thái người, cái đuôi lộ ra ngoài không khí lạnh không hề có một cái gì che chắn, cho nên Cố Hoài mới nghĩ như vậy.

Khi ý tưởng này hiện lên trong não, Cố Hoài không cẩn thận đem vấn đề này hỏi ra.

Đương nhiên không.

Đứng ở không xa Leo muốn trả lời thay thủ lĩnh nhà mình, kết quả lại nghe thấy đối phương trả lời một tiếng—–

“Ừ.” Là thanh âm trầm thấp lạnh nhạt, Alvis cũng không trả lời rõ ràng là có hay không.

Nhưng câu trả lời này khiên cho Cố Hoài cho rằng là câu trả lời khẳng định, nghĩ tới chuyện lúc trước đối phương đem áo khoác cho mình mượn, Cố Hoài rút ra bàn tay vừa mới cho vào trong túi không bao lâu, hai tay cùng nhau chạm lên cái đuôi lạnh như băng của đối phương.

“Vậy cho anh chút ấm áp.”

Thế nhưng cái đuôi này thật sự rất lạnh, sự ấm áp trong lòng bàn tay của Cố Hoài rất nhanh bị sự tiếp xúc này làm giảm xuống, trùng tộc tóc bạc phát hiện điều này liền dời đuôi của mình đi.

Mặc dù đồng ý được chạm vào, nhưng Alvis cũng không muốn sự ấm áp này biến mất.

Vào mùa đông, sẽ không để đuôi chạm vào người này.

Trùng tộc là chủng tộc sẽ tuân theo mong muốn của bản thân, mà bởi vì không muốn làm người này bị thương, Alvis liền khắc chế mong muốn của bản thân mình.

Vì sao không có bản năng thuần phục, thế nhưng lại muốn quý trọng….

Cũng không phải bởi vì sau khi nhìn thấy đối phương, thế giới sẽ trở nên yên tĩnh, mà là khi nghe thấy thanh âm của đối phương, hắn sẽ sinh ra ý tưởng theo đuổi còn mạnh mẽ hơn là bản năng.

Muốn nhìn thấy, muốn tới gần, muốn tiếp xúc.

Nhưng ý tưởng đầu tiên đã không dễ dàng thực hiện.

Trên tay Cố Hoài trống không, hắn chớp chớp mắt thấy cái đuôi kia dời đi, lại nhìn thấy trùng tộc tóc trắng trước mắt cúi đầu với hắn, môi hơi mím lại.

Cố Hoài giống như nhìn thấy một con mèo lớn màu bạc đang muốn tiếp cận hắn, kết quả bỗng nhiên phát hiện móng vuốt của mình quá sắc bén, thế là cụp lỗ tai và đuôi lại, không đi tới chạm vào hắn.

Rất là ngoan.

Lúc này lại sinh ra ý tưởng như vậy Cố Hoài không khỏi ho một tiếng, nói: “Sau này tôi đeo bao tay là được.”

Câu nói này khiến cái đuôi màu xám bạc phía sau Alvis hơi nâng lên một chút, mà chú ý tới câu nói của thiếu niên, Alvis đem bao tay trên tay mình cởi ra đưa cho thiếu niên.

Thật là dễ dỗ.

Cố Hoài nhìn thấy cái đuôi phía sau Alvis hơi nâng lên, hắn nhận lấy đôi bao tay đối phương đưa cho hắn, dứt khoát đeo vào.

Cái bao tay này cũng hơi lớn….. Cố Hoài nhìn thân hình của trùng tộc tóc bạc trước mặt mình, đối với cơ thể cao ráo và sức lực dồi dào của người ta không khỏi hơi hâm mộ.

Mặc dù thay đổi một thế giới khác, nhưng Cố Hoài phát hiện mình không có cao lên, vẫn như cũ là cao 178 cm, sống chết không thể chạm vào ngưỡng 180 cm.

Mà trùng tộc tóc bạc trước mặt hắn, khẳng định là cao tới một 190 cm, so với hắn cao hơn nửa cái đầu.

Cố Hoài ở trong phòng đợi mấy giờ, hiện giờ chắc là cũng đã muộn, bầu trời ở bên ngoài cũng đã tối sầm, lúc này hắn cũng đã đi tới đại sảnh của phủ đệ này.

Đối với trùng tộc không chú trọng hưởng thụ vật chất mà nói, ăn uống cùng nghỉ ngơi chỉ là nhu cầu sinh lý, bởi vậy đa phần trùng tộc sẽ dùng dịch dinh dưỡng để giải quyết nhu cầu ăn uống.

Cũng là khi chuẩn bị thức ăn cho Cố Hoài, nhóm cao đẳng trùng tộc mới bỗng nhiên nhớ tới, bọn hắn… có thể là nên học tập nấu ăn, hoặc là tìm mấy người đầu bếp.

Bữa cơm đầu tiên chuẩn bị rất vội vàng, vốn là nên ở trong phòng của mình xử lý chính vụ quan trọng lúc này tham mưu trưởng lại đang đứng ở trong phòng bếp, vẻ mặt không có biểu tình gì mang một cái mắt kính bằng kim loại nhìn chằm chằm nguyên liệu nấu ăn.

Mắt kính này là sản phẩm khoa học kỹ thuật, có thể tùy ý tìm kiếm tất cả các tư liệu trên tinh võng, mà lúc này tham mưu trưởng xem xét một ít cách chế biến đồ ăn đơn giản.

Cũng không biết những nguyên liệu này phối hợp với nhau, dinh dưỡng có đầy đủ hay không, sau khi đem đồ ăn bưng lên bàn, vẻ mặt tham mưu trưởng áy này quỳ xuống trước mặt Cố Hoài: “Thật sự xin lỗi ngài hiện giờ chỉ có thể chuẩn bị những món ăn như vậy cho ngài, lần sau thuộc hạ sẽ thay đổi tiến bộ hơn.”

Cố Hoài liếc mắt đồ ăn trên bàn hoàn toán có thể nói là phong phú, mặc dù có vài món là đun nước trong, nhưng đã nhiều ngày ăn vỏ trứng khiến cho Cố Hoài rất muốn ăn.

“Đã tốt lắm.” Cố Hoài nhanh chóng lắc đầu, rồi mới nghiêm túc nói, “Cảm ơn mọi người.”

“Nếu ngài có thể vui vẻ, đối với chúng tôi là khen thưởng tốt nhất.” tham mưu trưởng đứng lên, lại cúi đầu với thanh niên đang ngồi trên chủ vị, “Món chính chút nữa sẽ được đưa lên, mong ngài chờ một chút.”

Món chính?

Những món này không phải món chính sao….?

Cố Hoài nghi hoặc, cũng không tới nửa phút, hắn nhìn thấy một gã cao đẳng trùng tộc cấp cao của Toussaint tinh cầm một cái lọ làm bằng tinh thể đen tuyền và một lọ chất lỏng trong suốt tới đây.

Khi cái lọ màu đen được mở ra, Cố Hoài lập tức ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, mà ở trước mặt hắn, cao đẳng trùng tộc kia dùng thìa múc bột trắng từ lọ đen tuyền ra.

Nhìn những hành động này, Cố Hoài hơi ý thức được đang làm gì.

Múc ba muỗng bột vào trong cái chén, đối phương đem dịch thể trong suốt đổ vào trong cái chén, sau khi đổ được hai phần ba, cao đẳng trùng tộc này bắt đầu dùng thìa khuấy dịch thể trong chén.

Mà không bao lâu, Cố Hoài nhìn thấy dịch thể trong chén liền biến thành màu trắng ngà giống như sữa.

Cố Hoài: “….”

“Trong bình này chính là vỏ trứng đã nghiền thành bột phấn, mà hỗn hợp hòa với vỏ trứng chính là nước Pabano, uống hỗn hợp này có dinh dưỡng rất cao.” Tham mưu trưởng giải thích nói.

Lúc này, chén thủy tinh đã nằm trong tay Leo, để đối phương dùng dị năng đun ấm lên. Sau khi xác định độ ấm không có vấn đề, chén sữa thủy tinh mới được đưa tới trước mặt Cố Hoài.

Tham mưu trưởng: “Đây là tỉ lệ và nhiệt độ tốt nhất, hy vọng có thể hợp với khẩu vị của ngài.”

Nhìn cái chén này cho dù thế nào cũng thấy là loại em bé chuyên dùng, cùng với ánh mắt chờ mong của đám Tucker trùng tộc vây xung quanh, Cố Hoài hơi hơi cảm thấy bị nghẹn.

Mặc dù lúc trước đã biết vỏ trứng bị nghiền thành sữa bột, thế nhưng Cố Hoài không hề nghĩ tới, hắn thế nhưng phải dưới ánh mắt vây quanh của một đám trùng tộc nhà mình…..

Uống…. uống sữa??

Cố Hoài nhìn chén sữa này, rơi vào trầm mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.