Tôi Đã Yêu Em Thật Rồi!

Chương 24: Chương 24: Quá khứ tồi tệ




Trì Tuyên hâm nóng đồ ăn xong rồi bày thức ăn ra bàn, tiện thể trang trí thêm vào đó vài chi tiết, Tiểu Trương đứng ở đó quan sát hết tất cả. Cậu phải công nhận rằng những món ăn này nhìn khá đẹp mắt và mùi cũng rất thơm nữa, khiến bụng liên tục đánh trống. Trì Tuyên chuẩn bị tất cả xong liền đảo mắt tìm kiếm Tiểu Trương, thấy cậu đang nhìn mình hắn vẫy tay gọi:

Vào ăn thôi.

Tiểu Trương hoàn hồn bước chậm đến, hắn cầm chiếc ghế kéo mạnh ra sau đó mời cậu ngồi. Đặt mông xuống ghế trước mặt cậu toàn là những món ngon trong đó còn có món mà mình yêu thích nữa. Tiểu Trường thích thú cầm đũa gắp một miếng trứng xào cà chua bỏ vào miệng, đầu tiên cậu cảm nhận được là vị mặn mặn của trứng cộng với vị chua của cà chua thật sự rất ngon. Trì Tuyên chống cằm nhìn đối phương, dù thế giới này có thay đổi thế nào thì chỉ có cậu là không bao giờ thay đổi. Vẫn hồn nhiên, đáng yêu và tốt bụng như thế. Khiến hắn không thể nào không yêu được, suốt ba năm qua hắn luôn đợi chờ một ngày cậu sẽ chấp nhận làm người yêu hắn.

Tiểu Trương đang ăn thì cảm nhận được có đôi mắt đang hướng về cậu, ngẩng mặt lên không ngoài dự đoán vị tổng tài này không hề động đũa mà ngồi nhìn cậu:

Sao anh không ăn? Ngon lắm đó.

Tiểu Trương gắp một miếng thịt bỏ vào chén của Trì Tuyên:

Anh ăn đi.

Hắn nhếch miệng cười gắp lên bỏ vào miệng nửa miếng, nửa còn lại hắn đưa đến miệng của cậu:

Ăn chung không?

Tiểu Trương lắc đầu:

Không ăn đâu.

Hắn đặt tay ra sau gáy của cậu rồi đẩy người Tiểu Trương về phía hắn, vì có chút bất người khiến cậu không kịp phản ứng nên đành há miệng ngậm nửa miếng thịt mà hắn đưa cho. Không biết vô tình hay cố ý môi của hai người họ như đang chạm vào nhau, Trì Tuyên từ từ đưa miếng thịt qua cho đối phương. Tiểu Trương nhận được miếng thịt liền nhai rất kĩ sau đó nuốt xuống:

Khụ, ăn kiểu gì lạ vậy?

Trì Tuyên nhếch miệng cười:

Cái này gọi là hôn gián tiếp

Tiểu Trương nhíu mày lấy tay chùi miệng:

Dơ quá đi.

Ngoài miệng thì nói thế thôi nhưng bên trong không ngừng cảm thán, xem ra ăn theo cách này ngon hơn rất nhiều so với bình thường:

Nhưng nó cũng không tệ lắm.

Trì Tuyên đưa thêm miếng nữa vào miệng:

Tiếp không?

Mặt cậu bỗng chốc đỏ như quả cà chua chín, dù muốn đi chăng nữa nhưng nhất định không được đem giá của mình ra xào như vậy. Tiểu Trương đẩy ham muốn suốt tận đáy, lắc đầu:

Không.

Hắn ngồi dựa ra sau ghế vừa ăn vừa nhìn cậu đến nỗi muốn cháy cả mặt:

Tôi muốn hỏi anh một chuyện. Sao anh biết nhà tôi ở đây?

Trì Tuyên cười nhạt trả lời:

Em thực sự đã quên?

Tiểu Trương nhìn hắn khó hiểu, quên cái gì? Không lẽ cậu với hắn đã từng gặp nhau? Nhưng hình như cậu không hề nhớ gì cả. Một chút cũng không, càng nhìn hắn cậu lại càng thấy quen nhưng lại không thể nghĩ ra đó là ai:

Quên gì? Tôi có quen anh?

Trì Tuyên bắt đầu cặn kẽ kể lại chuyện của ba năm trước không thiếu sót một chi tiết nào. Đặc biệt là chuyện cậu đã đưa hắn về nhà chăm sóc. Sau khi nghe xong Tiểu Trương cuối cùng cũng đã nhớ ra được, thì ra hắn là cái người say mềm hôm đó. Hèn gì cậu càng nhìn hắn lại càng thấy quen. Tiểu Trương gật đầu, hỏi:

Nhưng mà tại sao lúc đó anh lại uống say đến thế?

Trì Tuyên bỗng chốc hạ giọng xuống trả lời:

Lúc trước gia đình tôi có xảy ra chút việc, ba tôi ông ta ngoại tình với người đàn bà khác thì bị mẹ tôi bắt gặp. Bà vì không chịu nổi cú sốc này nên đã lâm bệnh một tuần liền. Còn ông ta...vẫn hạnh phúc bên người phụ nữ kia

Kể đến đây khóe mắt của Trì Tuyên đã xuất hiện vài giọt nước nho nhỏ, hạ thấp đầu mình xuống hắn tiếp tục kể:

Sau đó hắn đòi ly hôn với mẹ tôi, mẹ tôi không chấp nhận ông liền đe dọa. Nếu bà không ký vào tờ giấy ly hôn đó ông ta sẽ không để mẹ con tôi sống yên ổn. Và cả đêm hôm đó bà cầm tờ giấy mà khóc tôi cũng vì thế mà uống đến say mềm.

Tiểu Trương nghe hắn kể lại mà không kìm nỗi xúc động, một con người băng lãnh tài giỏi như Trì Tuyên lại có một quá khứ tồi tệ như vậy. Xem ra hoàn cảnh của cậu và hắn cũng không khác gì nhau, từ nhỏ cậu đã bị chính ba mẹ ruột của mình ruồng bỏ. Theo như lời kể từ bà thì hai người họ chỉ cưới nhau vì kinh tế ép buộc thôi chứ không yêu thương gì nhau cả. Tuổi thơ cậu chỉ chứa đựng những tiếng cãi nhau của bọn họ, thậm chí ba cậu khi say về đều đánh đập cậu không thương tiếc, mẹ cậu thấy nhưng cũng không hề can ngăn chỉ thờ ơ tránh đi. Cũng rất may mắn cho cậu vì có bà ngoại luôn che chở, dạy bảo, kiếm tiền để cậu học hành. Cuối cùng ba mẹ cậu cũng chính thức ly hôn và không ai trong hai người họ chấp nhận nuôi cậu cả, cả hai việc ai nấy đi bỏ cậu ở lại với bà ngoại. Thật sự nếu không có bà thì cậu đã không thể tiếp tục sống được. Nhớ đến đây nước mắt không điều khiển được mà rơi xuống...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.