Tối Cường Tiên Đế Trọng Sinh

Chương 43: Chương 43: Vô sỉ




“Ừm.”

Trầm Nguyệt Tâm cũng không có cảm thấy lạ khi Diệp Lăng kinh ngạc như vậy, bởi vì hầu như người nào khi biết thân phận của nàng, đều có biểu hiện như vậy.

“Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu...”

Diệp Lăng vội vàng nở ra một nụ cười, hướng Trầm Nguyệt Tâm đưa tay ra.

Ngưỡng mộ đã lâu cái rắm!

Trước đó hắn gặp Trầm Nguyệt Tâm, đúng là hắn có biết tập đoàn Hoa Mỹ, nhưng nào có nghe nói qua Trầm Nguyệt Tâm?

Trầm Nguyệt Tâm thấy Diệp Lăng vươn tay ra, chân mày hơi cau lại, nhưng vẫn đưa ra cánh tay trắng như tuyết cùng Diệp Lăng nhẹ nhàng bắt một cái.

Nguyên bản, Trầm Nguyệt Tâm dự định là nhẹ nhàng bắt một cái liền buông tay.

Nhưng nào biết Diệp Lăng lại nắm chặt không buông Trầm Nguyệt Tâm ra.

“Trầm tổng đây, khả năng không có biết, ta tự giới thiệu một chút, tại hạ Diệp Lăng, là...Vô danh tiểu tốt mà thôi.” ( “ - “)

Diệp Lăng một bên giới thiệu cho Trầm Nguyệt Tâm, một bên vuốt ve lấy cánh tay trắng noãn của nàng, cười cười lộ ra hàm trăng trắng tinh.

“Trầm tổng hình nhưng là mỗi ngày đều xuất hiện ở trên TV a, mỗi khi ta nhìn thấy Trầm tổng, ngay lập tức sẽ mê li, nghĩ thầm sao mà nàng tuổi trẻ như thế, lại có thể là tổng tài của tập đoàn Hoa Mỹ?”

“Hôm nay nhìn thấy Trầm tổng, ta mới có giác ngộ, bộ dạng xinh đẹp, mỹ lệ làm rung động lòng người, hai ngọn núi cũng to... A không, hai chân dáng dấp cũng...Nếu không phải là tổng tài tập đoàn Hoa Mỹ, vậy thì thật là thiên lý không dung a!”

Trầm Nguyệt Tâm càng nghe, chân mày nhíu càng sâu.

Cuối cùng giãy dụa một cái, mới từ trong tay Diệp Lăng rút ra được.

“Ngươi nhận lầm người, ta cho tới bây giờ chưa từng lên TV.”

Trầm Nguyệt Tâm băng lãnh nói.

Diệp Lăng sửng sốt.

Ặc, chiếm gió hơi quá lố!

Diệp Lăng còn tưởng Trầm Nguyệt Tâm là nhân vật trâu bò, coi như không phải là mỗi ngày đều xuất hiện trên TV, ít nhất cũng phải ba bốn ngày một lần chứ?

Không nghĩ tới nàng căn bản không có lên TV!

“Cái kia... Có thể ta cảm giác vị mỹ nữ kia rất giống ngươi a?”

Diệp Lăng nói rất hay giống thật, vỗ đầu một cái, nói:

“Ừ, là ta nhớ lộn, trách không được ta cảm thấy vị mỹ nữ kia không có xinh đẹp như ngươi đây, nguyên lai là Chí Linh tỷ tỷ a...”

Trầm Nguyệt Tâm: “...”

Nàng gặp qua không ít nam nhân, nhưng là lần đầu tiên gặp qua nam nhân không biết xấu hổ như Diệp Lăng.

Suy nghĩ một chút, Trầm Nguyệt Tâm từ trong xách tay lấy ra một xấp hồng bao, đưa cho Diệp Lăng.

Diệp Lăng nhướng mày, nhìn hồng bao:

“Đây là ý tứ gì?”

“Thù lao.”

Trầm Nguyệt Tâm nói:

“Ngươi giúp ta bắt được tên cướp, nên ta cũng phải đưa cho ngươi chút thù lao.”

Diệp Lăng bỗng nhiên nở nụ cười.

“Không hổ là tổng tài Đại Tập Đoàn a, mở miệng ngậm miệng chính là tiền, tiền này ngài vẫn là nên giữ lại đi, ta đây chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, không thể nhận nổi số tiền này a.”

Nói xong, Diệp Lăng liền quay người bước đi.

“Ai, ngươi sao lại như vậy?”

Trầm Nguyệt Tâm nhất thời nhíu mày, kêu nói:

“Ta không có ý đó, chẳng qua là cảm tạ ngươi thôi a!”

Diệp Lăng dừng bước, xoay người nhìn Trầm Nguyệt Tâm, mắt không nháy một cái.

Trầm Nguyệt Tâm bị Diệp Lăng nhìn chòng chọc, còn đâu dáng vẻ băng lãnh, mặt cười cũng có chút đỏ lên.

“Ngươi nhìn cái gì?”

Trầm Nguyệt Tâm hỏi.

Diệp Lăng mỉm cười:

“Ngươi tin hay không tin, nếu như ngươi không phải là nữ nhân, hơn nữa càng không phải là mỹ nữ, thì ta đã sớm tát cho ngươi mấy bạt tay a.”

Trầm Nguyệt Tâm không khỏi lộ ra mê hoặc:

“Vì sao?”

“Lời nói không thể bậy bạ, ta chỉ giúp ngươi một tay. Nhưng nếu... Ta muốn đánh, thì dù ngươi có đưa ta 1 vạn, hay là 100 vạn, 1000 vạn, ta cũng sẽ đánh.”

Diệp Lăng hừ một tiếng, rời đi.

Trầm Nguyệt Tâm có chút ngoài ý muốn, mình rốt cuộc sao lại đắc tội với người này?

Trên thực tế, Trầm Nguyệt Tâm bằng vào tuổi tác như vậy, mà đã trở thành tổng tài tập đoàn Hoa Mỹ, là vì có một ít người đang âm thầm giúp đỡ bên ngoài, với lại Trầm Nguyệt Tâm cũng có quan hệ rất lớn.

Nội tâm Trầm Nguyệt Tâm, tiền, không phải là vạn năng, nhưng tiền, là chủ yếu nhất.

Nhưng loại tình huống này, Trầm Nguyệt Tâm cho rằng tiền có thể xử lý tốt. Nhưng nàng đã sai lầm khi gặp phải Diệp Lăng.

“Ngươi!”

Trầm Nguyệt Tâm cũng không tin, nàng ngày hôm nay cần phải hỏi ra nguyên nhân.

Diệp Lăng cũng không có dừng bước, vẫn như cũ hai tay gác sau đầu, hướng trước mặt bước đi.

Trầm Nguyệt Tâm tức giận dậm chân, khẽ cắn môi dưới, đuổi theo Diệp Lăng.

“Trầm Nguyệt Tâm ta không thích thiếu nợ nhân tình người khác, nếu như ngươi không cần tiền, vậy nói đi, ngươi muốn cái gì?”

“Vậy sao?”

Diệp Lăng quan sát Trầm Nguyệt Tâm một cái, cười nói:

“Vậy ngươi hôn ta một cái đi, chắc ngươi sẽ không đồng ý chứ?”

“Ngươi căn bản là không cần phải trả nợ ân tình cho ta, ngươi dù sao cũng là tổng tài của tập đoàn Hoa Mỹ, cao cao tại thượng, nhưng ta cũng không cần phải để ngươi vào trong mắt.”

Diệp Lăng nói.

Trầm Nguyệt Tâm sửng sốt.

Trên thực tế, Diệp Lăng nói cũng không có sai.

Trầm Nguyệt Tâm ngồi ở vị trí cao, vô số người đối với nàng đều cúi đầu khom lưng, nàng cho tới bây giờ chưa thấy qua có người nào khi biết thân phận mình, lại không để ý tới như vậy.

“Ở chỗ này cũng không thích hợp lắm a?”

Diệp Lăng cười hắc hắc, nói:

“Vừa lúc, hiện tại cũng là giờ cơm, ngươi dù sao cũng là tổng tài, không bằng mời ta một bữa cơm thế nào?”

“Được.”

Trầm Nguyệt Tâm gật đầu, định gọi điện thoại đặt phòng.

“Không cần.”

Diệp Lăng khoát tay áo, nói:

“Ta biết quanh đây có một quán ăn vẻ hè cũng không tệ, liền đi nơi đó đi.”

“Vẻ hè?”

Trầm Nguyệt Tâm hơi cau lại chân mày, nói:

“Loại địa phương đó không sạch sẽ...”

“Không sạch sẽ, ta ăn rồi nhưng không có bệnh.”

Diệp Lăng nói.

Hai người lập tức đi tới quán ăn vẻ hè đầu đường.

Bây giờ chính là thời điểm tan ca, ngựa xe như nước, thoạt nhìn phi thường chen chúc.

Hơn nữa, bây giờ là mùa hạ, từng cổ mùi mồ hôi thúi tràn ngập trong không khí, Trầm Nguyệt Tâm còn chưa có ăn, nhưng lại có cảm giác muốn ói.

“Không quen?”

Diệp Lăng nhìn Trầm Nguyệt Tâm một cái, đi vào quán ăn, tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, hét nói:

“Lão bản, cho ta hai chai bia ướp lạnh, tới một dĩa đậu hũ Ma Bà, thêm vài món ăn đặc sản đi.”

“Tốt!”

Tên lão bản mập mạp lập tức cười một tiếng.

Trầm Nguyệt Tâm đi vào quán, thấy lão bản đứng đối diện với Diệp Lăng, khuôn mặt nhất thời trở nên chán ghét.

Diệp Lăng lấy mấy miếng khăn tay, nói:

“Đem ghế lau sạch một chút, nếu không sẽ làm ô uế chiếc váy xinh đẹp của ngươi mất.”

Nghe Diệp Lăng nói như thế, Trầm Nguyệt Tâm dĩ nhiên lại không lau, đặt mông ngồi xuống.

“Bẩn liền giặt!”

Diệp Lăng nhìn dáng vẻ thở phì phò của Trầm Nguyệt Tâm, bỗng nhiên cảm giác, cái tổng tài băng lãnh này có chút đáng yêu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.