Tôi Có Mắt Âm Dương

Chương 56: Chương 56




Edit: Ngân Nhi​

Sáng hôm sau, Thẩm Thuật còn chưa ra khỏi nhà thì Diệp Tuệ đã đi làm rồi.

anh nhận được một cuộc điện thoại, đầu bên kia là giọng phụ nữ, ngữ điệu có phần áy náy nói: “Thẩm Thuật, là mẹ đây.”

Thẩm Thuật hơi khựng lại, mặc dù người này đã rất lâu rồi không liên lạc với anh, nhưng dù đã qua nhiều năm thì anh vẫn nhận ra giọng nói của bà.

anh cố gắng khống chế âm điệu, lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì không?”

Diệp Tuệ lại quay về nhà lấy đồ, lấy xong đang chuẩn bị rời đi thì lại thấy cửa phòng của Thẩm Thuật đang mở.

cô muốn chào anh một tiếng, nhưng vừa đi tới trước cửa phòng anh thì lại nghe thấy anh nói: “Bà đã bỏ đi rồi, sao còn muốn quay về?”

Diệp Tuệ nhìn vào qua khe cửa mở, anh nói tiếp: “Từ ngày bà bỏ nhà đi, bà đã không còn là mẹ của tôi nữa rồi.”

nói xong câu đó thì anh cúp máy.

Đây là lần đầu tiên Diệp Tuệ trông thấy anh lạnh lùng như vậy, tay anh cầm điện thoại rất chặt, toàn thân cứng ngắc, có vẻ như không có thói quen nói chuyện với mẹ mình.

Trong tiểu thuyết có đề cập tới việc anh với mẹ mình có quan hệ không được tốt, năm anh mới mười mấy tuổi bà đã bỏ nhà đi, từ đó chưa quay về lần nào.

Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật một lúc, biết đây là chuyện riêng của anh, lúc này anh cần được yên lặng một mình, cô liền lặng lẽ rời đi.

Sau khi cúp máy, Thẩm Thuật vẫn chỉ ngồi yên trong phòng, không hề biết là Diệp Tuệ đứng bên ngoài.

Mẹ anh đã bỏ nhà đi từ khi anh còn nhỏ, khiến anh thiếu đi tình thương của mẹ, trải qua một tuổi thơ không muốn nghĩ lại. Mặc dù thời gian đã trôi qua, nhưng chuyện này vẫn khắc sâu trong lòng anh, như hình với bóng.

Những ký ức không vui kia, tất cả đã biến thành những bóng ma, lặng yên không một tiếng động khảm vào trong máu xương anh, cứ nhớ đến là lại thấy đau đớn vô cùng.

Thẩm Thuật ngồi yên một chỗ, tựa như đang bị bóng ma bao phủ.

Diệp Tuệ trở về nhà sau khi kết thúc công việc, cô rửa mặt rồi ngồi trên salon xem TV, bỗng cảm giác trong nhà trống vắng lạnh lẽo, cô liếc nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện là Thẩm Thuật không có nhà.

Mặc dù anh ít nói, nhưng mối quan hệ giữa cô và anh rõ ràng đã khá hơn trước rất nhiều, có ngày buổi tối hai người còn ngồi trên salon nói chuyện với nhau một lúc lâu.

Bây giờ anh không có nhà, cảm thấy vắng vẻ hẳn.

Diệp Tuệ nhìn đồng hồ, bây giờ là tám rưỡi tối rồi, muộn hơn thời gian về nhà mọi ngày của anh nửa tiếng.

Trước đây có một ngày anh cũng về nhà muộn, đêm hôm ấy anh mộng du. Hơn nữa Diệp Tuệ lại nghe được anh nói chuyện với mẹ lúc sáng nên cũng thấy hơi lo lo.

cô ngồi xem TV mà lòng không yên, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, thời gian trôi qua từng giây từng phút, Thẩm Thuật mãi vẫn chưa về.

một hồi lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng chuông, Diệp Tuệ thấy anh đã về, tâm trạng cũng thả lỏng theo. anh cúi đầu cởi giày, không nhìn rõ sắc mặt.

anh đi tới, chuẩn bị về phòng mình, Diệp Tuệ thử hỏi anh: “Thẩm Thuật, tối nay mấy giờ anh ngủ?”

Thẩm Thuật không nhìn cô, đáp: “Bây giờ ngủ luôn.”

Diệp Tuệ không yên tâm, cô dặn dò: “Nếu anh không ngủ được thì trước khi ngủ uống một cốc sữa nóng nhé.”

Thẩm Thuật dừng động tác, anh ừ một tiếng với cô rồi quay người trở về phòng. Diệp Tuệ nhìn bóng lưng trầm lặng của anh, nhíu mày, hi vọng tối nay anh có thể ngủ ngon giấc.

Đêm đã khuya, vầng trăng cũng đang núp sau những tầng mây, không gian tĩnh lặng, Diệp Tuệ đã ngủ say. không biết từ khi nào bên ngoài bỗng vang lên tiếng ồn.

Rầm rầm rầm!!

Diệp Tuệ mơ màng nghĩ, hơn nửa đêm rồi sao còn có người gõ cửa vậy? Nhưng một giây sau cô đã bừng tỉnh, phản ứng kịp trong nháy mắt, Thẩm Thuật lại mộng du rồi.

cô còn chẳng buồn đi dép vào, cứ để chân trần đi trên sàn nhà, mở cửa phòng bước ra ngoài.

Phòng khách không bật đèn nên rất tối, Diệp Tuệ ấn công tắc để bật đèn, căn phòng bừng sáng, bóng tối đã biến mất, nhưng tâm tư của Diệp Tuệ từ nãy tới giờ vốn không đặt vào chuyện này.

cô bước đến gần phòng của Thẩm Thuật, tiếng đập cửa ngày một rõ ràng hơn, cũng nhắc nhở cô rằng tâm trạng của Thẩm Thuật lúc này đang cực kỳ bất ổn.

Diệp Tuệ nhìn cửa phòng anh.

rõ ràng anh chỉ cần kéo tay nắm cửa là có thể ra khỏi phòng ngay rồi, vậy mà anh lại không làm thế, chỉ giơ tay lên đập cửa liên tục.

Tiếng đập cửa cứ thế vang lên trong buổi đêm yên tĩnh, cửa phòng đóng chặt, bên trong là giọng nói yếu ớt của anh: “Mở cửa ra, đừng nhốt tôi trong này!”

Thẩm Thuật đang dần chết lặng theo từng tiếng đập cửa của mình, thế giới bên ngoài cửa chỉ cách anh mấy bước chân, vậy mà anh lại không thể bước ra được.

Cánh cửa đóng chặt này, cũng chính là bóng ma lúc nào cũng bao vây lấy anh.

Diệp Tuệ bước nhanh tới, cô hít sâu một hơi, thận trọng đẩy cửa ra, khe cửa dần dần được mở rộng, cô cũng có thể nhìn vào trong.

Thẩm Thuật đứng trong bóng tối, nhìn không rõ bóng dáng, ánh sáng từ phòng khách chiếu vào, làm sáng một góc trước cửa phòng anh.

Nhưng Thẩm Thuật giống như đang đứng ngược chiều sáng, ánh mắt anh vô hồn, cả người như bị bóng tối bao phủ, ánh sáng không thể chiếu vào được.

anh tựa như một ảo ảnh trong bóng tối, hư vô không có hơi thở con người, rõ ràng Diệp Tuệ đang đứng trước mặt anh, thế mà anh lại không hề nhận ra, ánh mắt cứ đờ đẫn.

Diệp Tuệ bỗng nhiên cảm thấy mắt mình cay cay, cô hít mũi một cái, tiến lên một bước, đi vào trong phòng anh, bước vào trong vùng tối ấy.

Thẩm Thuật không còn đập cửa nữa, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm: “Mở cửa ra, đừng nhốt tôi trong này.”

Cách một cánh cửa, Diệp Tuệ đã cảm nhận được sự tuyệt vọng của Thẩm Thuật. Lúc cô nghe trực tiếp anh nói câu này, đáy lòng cô chợt nhói đau.

cô không dám nghĩ xem rốt cuộc Thẩm Thuật đã từng phải trải qua chuyện gì, chẳng lẽ anh đã từng bị người ta nhốt trong một không gian kín sao?

cô chợt nhớ lúc anh nghe điện thoại của mẹ, khi đó thái độ của anh rất lạnh lùng, lúc cúp máy thì lặng đi không nói gì.

Mà tối nay anh lại mộng du một lần nữa, trở thành một người bất lực. Diệp Tuệ không khỏi nghĩ đến một khả năng, Thẩm Thuật bị như vậy, có khi nào là liên quan đến mẹ của anh không?

Diệp Tuệ nhìn về phía Thẩm Thuật, cô tiến lên một bước, nhìn vào mắt anh. Phòng rất tối nhưng cô không bật đèn, cô sợ ánh sáng sẽ quấy rầy đến anh lúc này.

cô không biết phải làm sao, chỉ có thể thử xem có khiến cho anh khôi phục lại trạng thái bình thường hay không, cô khẽ nói: “Thẩm Thuật, em là Diệp Tuệ đây.”

Trong bóng tối yên tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng của Diệp Tuệ vang lên.

Thẩm Thuật cứng nhắc đứng một chỗ, không có phản ứng gì. Hình như anh có nghe thấy một âm thanh rất quen thuộc, nhưng cũng rất xa xôi, rất nhanh đã tản đi mất.

Diệp Tuệ thấy anh không có phản ứng nên lại gọi thêm lần nữa, giọng nói dịu dàng hơn: “Thẩm Thuật, em là Diệp Tuệ đây.”

Tay Thẩm Thuật khẽ giật, hình như anh đã hơi tỉnh, nhưng vẫn chìm đắm trong tâm trạng riêng của mình.

Diệp Tuệ rất kiên nhẫn, lại gọi thêm một lần nữa, giọng nói của cô truyền vào tai Thẩm Thuật rất rõ ràng.

Chỉ là một câu nói bình thường, nhưng lại giống như một vầng sáng, từng chút từng chút một chiếu vào thế giới đen tối của anh.

“Thẩm Thuật, em là Diệp Tuệ đây.”

“Thẩm Thuật, em là Diệp Tuệ đây.”

“…”

Diệp Tuệ không biết làm vậy có hiệu quả hay không, cô chỉ biết là không thể để cho anh cứ tiếp tục như vậy. Trong thời khắc này, Diệp Tuệ muốn dùng cách thức dịu dàng nhất, từ từ kéo anh về thực tại.

Có lẽ trong kí ức của Thẩm Thuật thì Diệp Tuệ hoàn toàn không giống những người khác, anh đã mơ hồ nhận ra sự lo lắng của cô.

cô đang gọi anh về.

Nét mặt Thẩm Thuật cuối cùng cũng có chút phản ứng, đáy mắt hiện lên một tia sáng rất nhỏ, anh mở miệng, nhớ tới một cái tên quen thuộc trong trí nhớ: “Diệp Tuệ?”

Tâm trạng Diệp Tuệ đã được thả lỏng, cô nhìn ra là tuy trạng thái của anh vẫn chưa ổn định hẳn, nhưng bước đầu cũng đã nghe thấy cô nói rồi.

cô tiếp tục kiên nhẫn: “Em là Diệp Tuệ đây, anh nhìn em đi.”

Thẩm Thuật theo bản năng nghe theo giọng nói này, anh từ từ quay đầu, nhìn về nơi phát ra âm thanh, trông thấy gương mặt của Diệp Tuệ, ánh mắt anh chậm rãi nhìn tập trung vào cô.

Diệp Tuệ nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “anh đi theo em nhé, được không?” cô liếc nhìn, anh không đi dép, trời đang vào thu, cứ để anh đứng lâu như thế thì sẽ ốm mất.

Thẩm Thuật không từ chối.

Diệp Tuệ thử đưa tay ra, lòng bàn tay cô nhẹ nhàng đặt trên tay anh, cảm thấy được nhiệt độ cơ thể anh còn lạnh hơn cả đêm thu.

cô nắm chặt tay, kéo anh đi, Thẩm Thuật đi theo bước chân cô, từng bước từng bước một.

Đến bên giường, cô nhìn anh, chỉ tay vào giường nói: “anh nằm xuống ngủ đi.” Đợi khi nào anh ngủ rồi thì cô có thể yên tâm ra khỏi phòng anh.

Thẩm Thuật không nhúc nhích, anh chỉ nhìn Diệp Tuệ, đáy mắt không có chút cảm xúc nào. Diệp Tuệ thở dài, cô quên mất là anh vẫn chưa tỉnh táo hẳn.

cô chỉ còn một cách này thôi.

một tay cô vẫn nắm tay anh, cúi người xuống ngồi trên giường, tay kia vỗ lên phần đệm bên cạnh, nói: “anh nằm đây ngủ đi.”

Thẩm Thuật học theo động tác của Diệp Tuệ, chậm chạp nằm xuống bên cạnh cô. Diệp Tuệ suy nghĩ một chút, sau đó quay người sang, mặt đối mặt với anh.

Thẩm Thuật cũng nghiêng đầu nhìn cô, hai người nhìn nhau trong bóng tối.

cô không dời mắt đi, cứ chăm chú nhìn anh, ấm giọng nói: “không còn sớm nữa, anh mau ngủ đi.”

Giọng cô rất dễ nghe, tựa như có thể gạt bỏ hết nỗi bất an của Thẩm Thuật. anh nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi, nhưng tay anh vẫn nắm chặt tay cô, không chịu buông ra.

Diệp Tuệ cũng đành phải nằm cùng anh.

Trong màn đêm yên tĩnh, hai người nằm chung một chiếc giường, hô hấp ngày một chậm và đều hơn.

Đêm nay, Thẩm Thuật mơ một giấc mơ.

Trong mơ, anh bị nhốt ở một chỗ, cửa đóng chặt, làm cách nào cũng không thoát ra được. Ngay giữa khoảnh khắc khi anh tuyệt vọng nhất, có một ai đó đã dịu dàng gọi tên anh.

Cửa vẫn chưa mở, nhưng cô không vì thế mà bỏ qua, gọi anh hết lần này tới lần khác, cố gắng kéo anh ra khỏi nơi tối tăm đó.

Cuối cùng, anh mở cửa ra, phía sau cánh cửa là gương mặt quen thuộc của Diệp Tuệ, sau lưng cô là ánh sáng ấm áp, đứng nhìn anh cười.

Thẩm Thuật tỉnh lại từ trong giấc mơ, anh mở mắt ra, trời đã sáng, ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ, trải khắp sàn nhà.

anh cúi đầu liếc nhìn tay mình, tay anh đang bao bọc lấy tay Diệp Tuệ, dưới đầu ngón tay là xúc cảm mềm mại trơn láng.

anh nhớ lại một đoạn ký ức ngắn ngủi tối qua, Diệp Tuệ gọi tên anh, nắm tay anh, ngủ trên giường anh một đêm…Hai người cứ thế nắm tay nhau ngủ say.

anh nhìn cô chăm chú, đôi mắt đen như mực. Bây giờ cô vẫn đang ngủ, từ góc độ của anh, có thể nhìn thấy hàng mi dày hơi cong lên của cô.

Đúng lúc này, Diệp Tuệ với tướng ngủ rất xấu từ trước đến nay bất ngờ trở mình, vừa hay lăn luôn vào ngực Thẩm Thuật, khoảng cách của hai người thoáng chốc đã gần hơn.

Hai người mặt đối mặt, mũi kề mũi, tóc của Diệp Tuệ cũng không an phận mà phe phẩy lên mặt anh.

Gương mặt cô gần trong gang tấc.

Thẩm Thuật cứng đờ người, hô hấp hơi chậm lại, tim bỗng đập nhanh hơn mấy nhịp.

- --

Phải anh nào khác là hun rồi đấy nhưng mà rất tiếc đây lại là anh Thẩm của chúng ta )))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.