Tôi Có Mắt Âm Dương

Chương 1: Chương 1




Edit: Nguyệt Lạc Trường An

Diệp Tuệ nghe thấy một giọng nói đang không thể kiềm chế được cơn giận của mình. Vốn là giọng nam trầm dễ nghe nhưng bởi vì tức giận nên giọng nói trở nên cao vút, đang hét vào mặt cô, hoàn toàn không hề có ý định nể mặt cô.

“Rốt cục cô có nghe tôi nói hay không?”

Diệp Tuệ mở mắt, đáy mắt mang theo mờ mịt, một hồi lâu mới mở to mắt lên nhìn, nhưng chỉ do dự vài giây thôi thì sắc mặt người đàn ông kia lại khó nhìn.

“Tôi nói nhiều như thế, sao cô lại không...” Người đàn ông còn muốn quở trách Diệp Tuệ vài câu, khôngnghĩ tới câu nói đó của hắn lại bị cô cắt ngang.

“nói xong chưa?” sự bình tĩnh của Diệp Tuệ tạo thành sự khác biệt với gã đàn ông đang gầm rú.

Gã đàn ông dường như không ngờ tới mình lại nhận được câu trả lời này, cố gắng nặn ra câu hỏi từ yết hầu: “Cái gì? Diệp Tuệ, cô...”

Chưa nói xong đã bị Diệp Tuệ cắt ngàng: “Quá ồn, tôi đau tai quá.”

“cô...”

Diệp Tuệ cầm túi lên đứng dậy nói: “không có việc gì thì tôi đi trước nhé.” Hành động của cô sạch sẽlưu loát, hoàn toàn không nhìn thấy gã đàn ông trước mặt đang sa sầm mặt, hắn chẳng những có chuyện, còn rất tức giận!

Diệp Tuệ cũng không để ý tới, trực tiếp ngoắc một chiếc taxi ở ven đường.

“Tiểu thư, đi đâu thế?” Tài xế nhìn Diệp Tuệ vài lần, cảm thấy cô có chút quen mắt.

Diệp Tuệ suy nghĩ một hồi, moi một địa chỉ từ trong trí nhớ, xe taxi lái thẳng về phía trước, người đàn ông từ trong phòng ăn chạy theo ra thì chỉ còn hít một ngụm khói.

Thế giới rốt cục an tĩnh trở lại, Diệp Tuệ bắt đầu kiểm soát lại những chuyện đã xảy ra chung quanh cô. cô giống như vô số người bị vận mệnh chọn trúng, đua nhau trong cơn lốc xuyên vào tiểu thuyết!

Khi Diệp Tuệ biết tình cảnh hiện tại của mình, thì bắt đầu thầm mắng chửi người ở trong lòng.!

Trong tiểu thuyết người ta hay nói xuyên sách đều thay đổi vận mệnh, hào quang từ bàn tay vàng của nữ chính có thể chiếu khắp đại địa, thiên thiên vạn vạn người qua đường Giáp Ất, Bính có thể quỳ dưới bàn tay vàng rực rỡ của nhân vật chính xuyên sách… đều là giả!

Bởi vì, người vừa được kể trên cũng không phải cô, bởi vì cô xuyên thành nhân vật nữ phụ ác độc xui xẻo đến mức không thể xui xẻo hơn.

Người đàn ông ở nhà hàng tên Thẩm Tu, là nam chính trong quyển truyện 《 tổng tài hàng tỉ sủng ái 》, sau khi hắn chia tay với nữ chính Thường Huỳnh, vẫn nhớ mãi không thể quên cô ta, vừa vặn gặp một cô gái có bộ dạng có chút tương tự Thường Huỳnh, cũng chính là con pháo thí nữ phụ Diệp Tuệ.

Thẩm Tu thân là nam chính, tất nhiên sẽ vì nữ chính thủ thân như ngọc, cho nên hắn vẫn treo Diệp Tuệ, như gần như xa. Dựa theo sở thích của Thẩm Tu, mỹ nhân Diệp Tuệ có nét đẹp kiêu sa rực rỡ lại thay đổi phong cách, đi theo mô típ trong sáng ngây thơ của nữ chính.

Thẳng đến nữ chính xuất hiện ở trước mặt Thẩm Tu một lần nữa, hắn rốt cục bỗng nhiên hiểu ra, hắnkhông nên nói lời chia tay với tình yêu chân thật của mình, sau đó đá bỏ vật thay thế là Diệp Tuệ khôngchút lưu tình.

Nếu nói Diệp Tuệ là nữ phụ ác độc, nàng nhất định là nên biến thành viên gạch lót đường cho tình yêuthắm thiết của nam và nữ chính. Dưới sự quấy nhiễu liều mạng của cô, đã làm cho mối tình của nam nữ chính càng ngày càng bền chắc. Đừng nói là người sống sờ sờ như Diệp Tuệ, cho dù là con ruồi cũng không thể chen vào tình cảm keo sơn của bọn họ.

Dựa theo sự phát triển hiện giờ của nội dung quyển sách, Thẩm Tu đã bắt đầu cùng Thường Huỳnh tương thân tương ái, mà Diệp Tuệ lại không ngừng dây dưa lặp đi lặp lại nhiều lần đã làm cho hắn phiền chán, vừa rồi hai người đã nổi lên tranh chấp.

Diệp Tuệ vỗ trán, tạo hình nam chính của quyển sách này đã không còn gì để nói, tra nam tẩy trắng đoạt về tình yêu đích thực thì cô không phản đối, nhưng chuyện này có thể đừng liên luỵ đến cô, được không?

Đèn đỏ sáng lên, xe taxi ngừng lại, biển quảng cáo trên hai khu trung tâm thương mại càng có vẻ to lớn hơn, nữ minh tinh phía trên đúng lúc là nữ chính Thường Huỳnh.

Tài xế vừa nhìn thấy quảng cáo của Thường Huỳnh, bắt đầu liên tiếp quay đầu, nhìn về phía Diệp Tuệ vài lần. Diệp Tuệ rất đẹp, ngay cả quay mặt nhìn nghiêng cũng có thể hiển lộ chiếc cằm tinh xảo xinh xắn của cô, đẹp đến mức hoàn toàn không điểm nào chê được, nhưng lại hoàn toàn không phù hợp với khí chất trong sáng ngây thơ trên người.

một giây kế tiếp, tài xế đột nhiên sáng ngời mắt: “cô là tiểu, tiểu... Tiểu Thường Huỳnh.”

Diệp Tuệ không phủ nhận, cười cười: “Tôi là Diệp Tuệ.”

Tài xế lúc này hoàn toàn không nghe được Diệp Tuệ nói gì: “Tôi, tôi gặp, gặp cô ở trên tivi, tiểu Thường Huỳnh.”

Tài xế hoàn toàn không nhớ tên của tiểu Thường Huỳnh, cô có gương mặt cực kì xinh đẹp nhưng lại mô phỏng theo tiểu hoa đán đang nổi khác, đang đi theo hình tượng ngây thơ trong sáng.

Thường Huỳnh vừa bước vào giới giải trí đã mang theo hình tượng ngây thơ trong sáng, nay xuất hiệnmột con gà rừng muốn biến thành phượng hoàng là tiểu Thường Huỳnh, nên trở thành đối tượng bị fan công kích. Diệp Tuệ có gương mặt xinh đẹp rực rỡ lại mặc chiếc váy trắng tinh khôi càng tăng thêm vẻ bắt chước kệch cỡm, thẩm mỹ quả thực rất có vấn đề!

Điều này cũng không thể trách nữ phụ Diệp Tuệ được, có một nam chính yêu cầu cô mặc váy trắng bay bay, gương mặt mộc mạc giản dị thì làm sao cô có thể không đi theo phong cách đó?

Xe taxi nhanh chóng dừng lại, sau khi xuống xe, tầm mắt Diệp Tuệ nhìn về phía khu chung cư cao cấp cách đó không xa, đáy mắt lộ ra vẻ đồng tình.

Xui xẻo hơn cả Diệp Tuệ đó chính là chồng của cô ấy, nữ phụ vì muốn làm cho nam chính ngột ngạt, thấy bản thân không có hy vọng gả cho nam chính nên chấp nhận gả cho người chú bất tài vô dụng của nam chính.

Thẩm tam gia, Thẩm Thuật, một kẻ nhu nhược bị đoạt quyền thừa kế, không có tương lai, chỉ sống nhờ vào sự chu cấp của gia tộc.

Người bên ngoài đều nghĩ rằng Thẩm lão gia của tập đoàn Thẩm Thị chỉ có hai đứa con trai, lại khôngbiết Thẩm Tu còn có một người chú nữa tên là Thẩm Thuật.

Nghe nói lúc Thẩm Thuật vừa mới sanh ra, thì có đạo sĩ đi ngang qua đoán mạng cho anh là anh có mạng khắc thê. Thẩm Thuật sinh vào ngày dương tháng dương năm dương, vật cực tất phản, bởi vì dương khí của Thẩm Thuật quá thịnh, không thể áp chế, phải cưới một người vợ sinh vào ngày âmtháng âm năm âm, bằng không anh sẽ không thể sống quá ba mươi tuổi.

Nữ phụ Diệp Tuệ phù hợp với yêu cầu, nên dưới sự sắp xếp của người nhà họ Thẩm gả cho Thẩm Thuật như thế, trở thành thím út của nam chính.

Thẩm Thuật có tính cách quái gở, thích độc lai độc vãng, cho dù là người cùng nhà cũng không thường thích trao đổi với nhau.

anh còn có một quy tắc của riêng mình, thí dụ như thứ gì đó của anh thì nó nằm đâu thì để nguyên đấy cho anh, tuyệt đối không được dịch chuyển dù chỉ một chút. Lại tỷ như mấy món ăn cố định từ trước đến giờ của anh, bao nhiêu năm qua cũng chưa từng thay đổi.

Diệp Tuệ gả cho Thẩm Thuật vì tiếp cận Thẩm Tu, không nghĩ tới cô chẳng những không còn hy vọng theo đuổi Thẩm Tu, mà ông chồng Thẩm Thuật nhà mình lại là người lãnh đạm không biết lãng mạn hay thể hiện tình cảm gì cả, nên cô cương quyết đưa ra đề nghị ly hôn, Thẩm Thuật lại đồng ý ngay không hề do dự.

Ngày mai chính là điểm cao nhất trong công cuộc tìm đường chết của Diệp Tuệ. Thẩm Thuật sẽ cùng Diệp Tuệ đến cục dân chính để ly hôn, khi đó nàng sẽ hoàn toàn thoát ly khỏi Thẩm gia, đương nhiên ở trong sách, kết cục sau khi ly hôn của cô đó là cực kì thảm khốc.

không có lớp bảo vệ là vợ của Thẩm Thuật, Thẩm Tu lại ra tay phong sát, đủ làm cho Diệp Tuệ khôngthể sống được ở giới giải trí này, fan của Thường Huỳnh cũng đồng loạt tấn công Diệp Tuệ, bắt buộc côphải rời khỏi giới giải trí.

Diệp Tuệ vào thang máy, cô không thể đắm chìm trong suy nghĩ của mình lâu lắm, tiếng nói chuyện đột nhiên vang lên ngắt ngang suy nghĩ của cô.

“Ôi chao, đây không phải cô bé ở căn hộ 1404 sao? Nghe dì Trương khuyên nè, mình còn trẻ đừng chiến tranh lạnh với chồng cháu lâu như thế. đã vậy còn ầm ĩ đòi ly hôn này nọ thì không tốt đâu!”

Thanh âm kia vẫn liên tục lầm bầm lầu bầu bên tai cô, giống như tự nói với mình lại hoàn toàn không có ý định đợi Diệp Tuệ đáp lại, cũng không có chờ đợi câu trả lời của cô.

Diệp Tuệ rất chắc chắn vừa rồi khi cô bước vào thang máy, trong thang máy không có ai, cô lạnh cả người, không dám quay đầu lại nhìn, thang máy chiếu ngược sắc mặt cực kì bình tĩnh của Diệp Tuệ.

A a a a a a a! Chẳng lẽ cô đã gặp ma?

Diệp Tuệ run rẩy lấy điện thoại di động ra, muốn dùng màn hình điện thoại xem thử động tĩnh sau lưng. cô vừa mở khoá thì bên tai cô có luồng gió lạnh thổi qua, bên cạnh Diệp Tuệ có một cái đầu vươn đến chỉ đạo cô chụp ảnh.

“cô bé hiểu ý tôi ghê, tôi thích selfi nhất, giơ cao điện thoại lên một chút như vậy sẽ làm mặt tôi trông gọn gàng hơn.”

“Tay run như vậy làm gì, tối ngày cứ lo giảm béo, đến cái điện thoại cũng cầm không xong.”

Diệp Tuệ run rẩy nhìn theo thanh âm đang lầm bầm lầu bầu, thấy một bác gái đang đưa tay đỡ đầu của mình, và đã tạo xong tư thế chờ chụp ảnh chung với cô.

Đừng hỏi cô vì sao bác gái kia lại phải dùng tay đỡ đầu, bởi vì đầu của bà ấy đã bị rơi ra khỏi cổ, khôngthể đứng yên mà phải dùng tay để giữ chặt.

Bác gái tuy nhìn đã già nhưng nhiệt tình không giảm: Chúng ta cùng nói, cheer!

Trong lúc này, trong thang máy có thêm mấy người nữa bước vào nhưng hoàn toàn không có ai nhìn thấy hồn ma của bác gái tồn tại, sự thật bi đát đó đã chứng minh là: Hồn ma này chỉ mình Diệp Tuệ mới có thể nhìn thấy.

Ting - -

Diệp Tuệ vẻ mặt chết lặng bước ra khỏi thang máy, cô cũng cảm nhận được hồn ma bác gái kia cũng bước theo cô ra ngoài, mắt cô nhìn thẳng đi xuyên qua hành lang, cô hiện tại hoàn toàn không muốn biết bảy tám sinh vật đang lướt trên hành lang bên cạnh cô hiện tại rốt cuộc là người hay ma.

Diệp Tuệ lấy tốc độ nhanh nhất của cuộc đời mình mở cửa căn hộ ra, sau đó đóng cửa lại cái ầm.

Đèn trong phòng khách còn sáng, một người đàn ông đang ngồi trên sofa, nghe được tiếng Diệp Tuệ vào cửa, người nọ cũng không hề ngẩng đầu, tầm mắt vẫn dừng ở trên màn ảnh điện thoại di động.

anh là chồng hiện tại của Diệp Tuệ, Thẩm Thuật, nhưng qua ngày mai thì không phải.

Căn hộ này theo lý là thuộc về nữ phụ Diệp Tuệ, nhưng từ khi kết hôn với Thẩm Thuật đến nay, cô gần như không hề đến nơi này. Giờ phút này Diệp Tuệ đột nhiên xuất hiện tựa như một người khách khôngmời mà đến.

May mắn Thẩm Thuật lại không hề phản ứng gì đối với hành vi của Diệp Tuệ, Diệp Tuệ mạo hiểm với việc bị Thẩm Thuật cho là mình lại lên cơn đồng bóng gì đó. cô rướn người nhìn vào mắt mèo để quan sát tình hình ngoài hành lang.

Diệp Tuệ thầm nghĩ xác nhận thử xem, vừa rồi cô đột nhiên xuất hiện mắt âm dương, có năng lực có thể nhìn xuyên qua vạn vật là sự thật hay hoang tưởng. nói không chừng do vừa rồi cô quá mệt mỏi nên sinh ra ảo giác.

Diệp Tuệ vừa nhìn ra bên ngoài, thiếu chút nữa thét lên thành tiếng, trên hành lang này, không chỉ riêng một “Người” qua lại, còn có hàng loạt người giống như đang sắp mở đại hội nhiều chuyện xuyên lục địa.

Hơn nữa đúng dịp là, những “Người” bên ngoài đó tất cả đều là bác gái, tụm lại giống như đang mở tiệc trà. Nhưng không có một ai trong bọn họ dám tới gần cửa nhà cô, cô có cảm giác dường như có gì đó làm họ kiêng kỵ.

Bóng ma bác gái trong thang máy vừa rồi cũng không đi, vẫn liên tục loanh quanh bên cạnh thang máy, thỉnh thoảng đi dạo trên hành lang.

Bóng ma bác gái vừa liếc cửa nhà Diệp Tuệ, vừa lầm bầm: “Chậc, chậc, chậc ông xã của cô bé đó cũng thật sự là lợi hại, dương khí vượng đến mức không ai trong chúng ta dám tới gần nhà hắn.” Những bóng ma khác cũng gật gù phụ hoạ theo, đồng ý lời bà vừa nói.

Cái gì?

Diệp Tuệ cẩn thận thưởng thức ý nghĩa câu nói vừa rồi của các bóng ma, cô chắc chắn mình không hề nghe lầm. Thẩm Thuật vốn sinh ngày dương tháng dương, dương khí có thể không vượng sao?

Mắt Diệp Tuệ sáng lên, nhanh chóng xoay người, cô quét mắt nhìn phòng khách vài lần, trong phòng khách không hề có một con ma nào, giống như có một kết giới từ phía sau cánh cửa.

Chỉ cần Thẩm Thuật ngồi ở chỗ kia, nửa con ma cũng không dám đến gần.

Diệp Tuệ đem tầm mắt dời đến trên người Thẩm Thuật, muốn xem thử người đàn ông có dương khí mạnh đến mức ngay cả đám ma kia đều sợ hãi là như thế nào.

không ngờ Diệp Tuệ vừa cúi đầu, liền đối diện với ánh mắt của Thẩm Thuật.

Hơi thở của Diệp Tuệ như ngừng lại, ánh mắt Thẩm Thuật tối đen hẹp dài, đuôi mắt thâm thúy nhếch lên, nhưng dị thường sạch sẽ, đôi đồng tử trắng đen rõ rệt, không trộn lẫn bất kỳ tạp chất nào, giống như có thể nhìn thẳng vào lòng người.

không cười thì vẻ mặt Thẩm Thuật rất lạnh, ngọn đèn làm cho ngũ quan thâm thuý của nhuộm được chút mềm mại. Cho dù đối mặt với Diệp Tuệ, tất cả biểu hiện trong ánh mắt Thẩm Thuật đều đang viết: không thèm để ý.

Thẩm Thuật là chú út của Thẩm Tu, lại tuyệt không giống, khuôn mặt nhìn qua cũng chỉ như hơn hai mươi tuổi. Trẻ đến quá đáng và tuấn tú cũng quá đáng luôn!

Ánh mắt của Thẩm Thuật không hề dừng lâu trên người của Diệp Tuệ, anh chỉ là vô cùng đơn giản liếc mắt nhìn Diệp Tuệ, liền đem tầm mắt dời đến chiếc giày bên chân Diệp Tuệ.

Mày Thẩm Thuật hơi nhíu lại, tựa hồ có chút nôn nóng, anh nhìn chăm chú đôi giày bày biện có chút xốc xếch, khóe miệng hé ra, muốn nói gì đó nhưng bộ dáng lại như không muốn nói chuyện với bất kì ai.

Từ khi Diệp Tuệ vừa mới bước chân vào cửa, cô tựa như một người xa lạ xông vào thế giới của Thẩm Thuật.

Tất cả mọi thứ của Thẩm Thuật đều có vị trí cố định riêng của nó, tất cả mọi hành động đều có thể tiến hành lưu loát theo quy luật, mà bây giờ Diệp Tuệ đang làm rối loạn quy tắc của anh, nhiễu loạn sinh hoạt của anh.

Diệp Tuệ nhìn thoáng qua bên chân, cô đem giầy sắp xếp gọn gàng dựa theo yêu cầu của Thẩm Thuật, bỏ vào trong tủ giày bên cạnh.

Khi Diệp Tuệ làm xong, lúc cô ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thuật một lần nữa, vẻ mặt phiền não vừa rồi của anh đã biến mất, khôi phục thần sắc an tĩnh có chút hờ hững của trước kia.

Diệp Tuệ đột nhiên nghĩ tới một sự kiện, nữ phụ đã cùng Thẩm Thuật hẹn sẵn thời gian, ngày mai sẽ là ngày bọn họ đến cục dân chính để ly hôn.

Nếu Thẩm Thuật không ở nơi này, bản thân cô có tự tin để đối diện một căn nhà đầy ma như thế này không?

Đáp án là, không thể, đương nhiên không thể, cho nên chuyện ly hôn này nhất định phải dời lại sau này rồi tính.

Trước khi Thẩm Thuật vừa định đứng lên, Diệp Tuệ kiên trì gọi anh lại: “Thẩm Thuật.” Bởi vì Diệp Tuệ lên tiếng, Thẩm Thuật lại đem tầm mắt nhìn về hướng cô một lần nữa.

Thẩm Thuật không lên tiếng, đôi mắt xinh đẹp sạch sẽ kia của anh nhìn thẳng vào Diệp Tuệ, đang chờ Diệp Tuệ nói.

“Em muốn...”

Diệp Tuệ dựa lưng vào trên cửa, cách cánh cửa này, thế giới bên ngoài ầm ỹ ồn ào, bên trong lại an tĩnh lạ thường. Diệp Tuệ hít một hơi, lấy hết dũng khí.

“Từ hôm nay trở đi, em muốn chuyển về nhà ở.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.