Tôi Chờ Em Dưới Vực Sâu

Chương 8: Chương 8




Dường như Viên Phi Hàng hiểu được, nhưng có vẻ cũng chẳng hiểu được gì: “Tôi sẽ nói theo cách hiểu của mình, trước tiên anh đưa ra giả thiết là nơi này có hai lớp thế giới, một lớp thế giới với vẻ ngoài hài hòa và bình thường, tôi tạm gọi nó là thế giới ngoài; lớp còn lại là một thế giới bên trong đầy ắp nguy hiểm, tạm gọi là thế giới trong.

Thế giới ngoài là buổi sáng, thế giới trong là buổi tối, hai thế giới tuân theo quy tắc khác nhau, chúng ta vẫn chưa thể mò ra quy tắc cụ thể là gì. Chỉ có thể xác định bước đầu là ‘ba điều không được’ trong bệnh viện có liên quan tới quy tắc của thế giới trong và ngoài.

Thời gian buổi tối ngày 2 tháng 4 trôi qua bình thường, nhưng vào buổi tối ngày 3 tháng 4, nếu chúng ta không bị trộm mất 6 tiếng đồng hồ thì có nghĩa là thế giới trong kết thúc sớm, mạnh mẽ đưa chúng ta từ 01:23 tới thế giới ngoài bắt đầu vào lúc 07:30.

Dựa vào phỏng đoán vừa rồi, tại sao thế giới trong lại kết thúc sớm? Là vì đã có sự kiện gì đặc biệt xảy ra tối qua làm cho thế giới trong phải kết thúc sớm hay là có người làm đây? Nếu là người làm, ai lại có đủ sức mạnh để chi phối quy tắc của thế giới như thế?”

“Đây là vấn đề mà chúng ta sắp phải giải quyết.” Thời Trường Phong búng tay một cái, tờ giấy ghi lại những chuyện họ đã trải qua bốc cháy, ngọn lửa nhanh chóng nuốt hết chữ viết trên đó, không để lại bất cứ chứng cứ nào.

“Đâu là điểm đột phá?” Viên Phi Hàng vuốt cằm nói.

Lúc hắn nghĩ cả trăm lần cũng không nghĩ được, Thời Trường Phong lại lấy ra bệnh án bằng giấy của Giản Hoài từ trong ngăn tủ.

Bệnh án của bệnh nhân tâm thần cần được bảo mật, bản điện tử có mật mã, Thời Trường Phong tạm thời không thể mở lên. Cũng may bản bằng giấy vẫn được giữ lại, mở khóa ngăn tủ là một chuyện rất đơn giản.

Giản Hoài nhập viện hơn một năm trước. Trước khi nhập viện, Giản Bác Hàn từng dẫn cậu đi làm rất nhiều kiểm tra. Vào khoảng 16 tuổi, bác sĩ đã xác định bước đầu là Giản Hoài mắc chứng tâm thần phân liệt, đề nghị Giản Bác Hàn nhanh chóng đưa con vào bệnh viện để trị liệu.

Giản Bác Hàn luôn không đồng ý, mãi cho đến khi một vụ việc xảy ra.

Thời Trường Phong lấy một văn kiện bản sao của tòa án ra từ trong bệnh án ——

Khi phát bệnh vào một năm rưỡi trước, Giản Hoài đã tàn nhẫn giết hại một người đàn ông trung niên họ Lâm tới nhà làm khách. Sau vụ đó, căn cứ vào lời tự thuật của Giản Hoài, cậu nhìn thấy ‘chú Lâm’ biến thành một con quái vật, bị đánh vỡ đầu rồi mà vẫn có thể tiếp tục tấn công cậu. Để tự vệ, Giản Hoài phanh thây tên họ Lâm này cho đến khi gã ta không thể làm hại tới mình nữa.

Thông qua trình tự xem xét theo luật, đúng là Giản Hoài mắc chứng tâm thần phân liệt, thế là cậu không phải chịu trách nhiệm hình sự. Nhưng hành vi phạm tội này có ảnh hưởng nghiêm trọng với xã hội, tòa án giao trách nhiệm cho người nhà và người giám hộ Giản Bác Hàn để trông giữ và trị liệu nghiêm ngặt hơn. Hiện giờ, cậu đang bị ép chữa bệnh tại Bệnh viện Tâm thần Thứ 3 ở thành phố Lâm Uyên.

Điều khiến Thời Trường Phong để ý nằm ở thời gian xảy ra vụ án nằm trong khoảng 21:30 tới 22:00 đêm đó. Trong nhà chỉ có hai người là Giản Hoài và ‘chú Lâm’, Giản Bác Hàn đang đi công tác ở bên ngoài, ‘chú Lâm’ là đồng nghiệp của Giản Bác Hàn, Giản Bác Hàn nhờ gã tới nhà mình lấy một phần tư liệu.

Buổi tối, con quái vật mà Giản Hoài đã nói là mình không thể giết chết được, Giản Bác Hàn nhờ…

Cuối cùng thì ‘chú Lâm’ này là người bị hại vô tội hay một con quái vật của thế giới trong đây?

Nếu là quái vật của thế giới trong, vậy tức là Giản Hoài đã có thể diệt trừ một con quái vật của thế giới trong bằng chính sức mạnh của mình lúc cậu chỉ mới 16 tuổi.

Đám xác sống ở bệnh viện buổi tối sẽ sống lại vào hôm sau, không có ‘chú Lâm’ mà Giản Hoài đã giết chết, cậu đã thật sự diệt trừ một con quái vật.

Thời Trường Phong nhớ lại lúc ở trong phòng bệnh, khi anh định tới gần Giản Hoài, Giản Bác Hàn từng cố tình nói: “Người lạ làm con thấy căng thẳng phải không? Tiểu Hoài, con còn nhớ rõ lần trước con đã làm gì khi gặp chú Lâm chứ?”

Giản Bác Hàn đóng vai trò gì trong vụ án này?

Ông ta có biết được sự tồn tại của thế giới trong hay không?

Vô số nghi vấn khiến Thời Trường Phong gần như tự đặt mình trong sương mù, không thể thấy rõ lối đi phía trước.

Thân là một người bị chính phủ ép chữa bệnh, Giản Hoài không thể hành động tự do vào buổi sáng, Vương Tiểu Soái chỉ là một người bình thường, hắn không có tác dụng, người có thể tiến hành điều tra chỉ có một mình Thời Trường Phong thôi.

Thế giới trong sẽ lại buông xuống vào ban đêm, anh phải tra ra nhiều manh mối nhất có thể trong một khoảng thời gian có hạn.

Khi Thời Trường Phong đưa vết thương trên khuỷu tay cho Giản Hoài xem, anh đã kín đáo gửi cho cậu một tin —— giao cho tôi đi, tôi sẽ điều tra.

Khi đó mắt Giản Hoài hiện lên một sắc thái chưa từng thấy được, đại biểu cho sự tín nhiệm của cậu với Thời Trường Phong.

“Tín nhiệm à?”

Đầu ngón tay của Thời Trường Phong dừng lại trên ảnh chụp trên bệnh án của Giản Hoài, đó là lúc Giản Hoài 16 tuổi, nhỏ hơn bây giờ một chút, trên mặt toàn là tính trẻ con và nghi ngờ về thế giới này.

Một người như Giản Hoài mà phải tin tưởng những người khác thì sẽ khó tới bao nhiêu đây?

Thời Trường Phong cất bệnh án đi và nói với Viên Phi Hàng: “Cậu tiếp tục làm bộ như người qua đường trong bóng tối, hi vọng quan hệ giữa tôi và cậu vẫn chưa bị bại lộ, tôi sẽ tìm kiếm manh mối trong bệnh viện.”

“Đã rõ.” Viên Phi Hàng nói.

Tất cả bệnh nhân và nhân viên chăm sóc Phong Vĩnh Tân bị Giản Hoài đánh ngã tối qua đều trở nên bình thường ở thế giới ngoài, chứ không hề chết đi như ‘chú Lâm’, chắc phải có nhân tố mấu chốt nào khác nếu muốn giết chết quái vật của thế giới trong.

Thời Trường Phong bước vô tầng phòng khám, thấy người trên bảng dẫn đường của bệnh viện đã biến lại thành viện trưởng họ Hoàng. Anh chỉ mới trải qua hai buổi tối ở thế giới này, đêm đầu tiên khá rối loạn, không thể chú ý viện trưởng có bị đổi hay không. Giản Hoài nằm viện đã hơn một năm, ký ức lại đứt quãng nên cũng không biết rõ chuyện này cho lắm.

Nếu giả dụ Giản Bác Hàn luôn là viện trưởng ở thế giới trong, vậy ông ta đã làm gì mới có thể khiến thế giới trong và ngoài thay đổi như thế?

Hôm nay là thứ 7, ngày 4 tháng 4, người trong bệnh viện cũng không nhiều, giờ khám chuyên môn của Giản Bác Hàn là thứ tư và thứ sáu, theo lý thuyết thì hôm nay ông ta không ở đây.

Thời Trường Phong quyết định đứng lên từ chính nơi mình vấp ngã. Trước tiên anh trực tiếp đi vô phòng làm việc của viện trưởng ở tầng cao nhất của khu phòng khám. Vì anh mặc áo blouse trắng, trước ngực đeo bảng tên bác sĩ chủ nhiệm, mặt mày lại khá mới mẻ nên cũng ít ai chào anh.

Anh đi thẳng một đường tới phòng làm việc của viện trưởng Hoàng, cửa bị khóa, viện trưởng cũng không ở bên trong. Thời Trường Phong ngẩng đầu nhìn máy theo dõi trong hành lang, đeo vào bao tay cao su y tế đã chuẩn bị từ trước rồi giơ tay đè lên mắt trái.

Một luồng khí đen bắn ra khỏi mắt trái của Thời Trường Phong và chặn mất ống kính của máy theo dõi.

Thời Trường Phong đá văng cửa ra, phóng thích khí đen chính xác chắn khuất tất cả camera và lật tung mọi thứ trong phòng làm việc của viện trưởng Hoàng. Két sắt hay ngăn tủ khóa cũng vậy, tất cả mấy thứ này đều không thể làm khó Thời Trường Phong. Anh lục được một văn kiện đổi người hợp pháp trong két sắt, trên đó ghi viện trưởng Hoàng sẽ về hưu vào tháng 2 năm 2021, người kế nhiệm là Giản Bác Hàn. Chờ đến ngày 1 tháng 2 năm 2021, Giản Bác Hàn sẽ trở thành viện trưởng của Bệnh viện Thứ 3 tại thành phố Lâm Uyên.

Thời gian trên lịch bàn điện tử của viện trưởng Hoàng là ngày 4 tháng 4 năm 2020, còn 10 tháng nữa tới ngày Giản Bác Hàn trở thành viện trưởng.

Nhưng Giản Bác Hàn lại là viện trưởng khi tối đến.

Thời Trường Phong lấy điện thoại ra chụp lại nội dung văn kiện, sắp xếp lại két sắt, bước khỏi phòng của viện trưởng và khóa kỹ cửa.

Lúc anh bước ra hành lang tầng 28 của khu phòng khám, bàn tay buông khỏi mắt trái, hai đám khí đen che khuất cameras bay ngược vô mắt trái của Thời Trường Phong. Màu mắt trái của anh đậm hơn mắt phải chút đỉnh. Mắt phải là màu nâu xơ dừa thường thấy ở người da vàng, mắt trái lại đen thui, nhưng nếu không nhìn kỹ thì khó mà nhìn ra sự khác biệt giữa hai tròng mắt.

Sau khi điều tra phòng làm việc của viện trưởng Hoàng xong, Thời Trường Phong quyết định tới phòng làm việc ở tầng phòng bệnh của Giản Bác Hàn xem thử.

Đêm qua họ còn chưa bước vô tới mà thế giới trong đã kết thúc, mạnh mẽ chuyển họ về tầng 4 của khu phòng bệnh. Nếu thế giới trong đã kết thúc sớm thì chắc chắn trong phòng làm việc có một thứ gì đó không muốn bị họ thấy được.

Thời Trường Phong bước vào tầng 28 của khu phòng bệnh, chỗ này là tầng hội đồng của các chuyên gia, không có phòng bệnh. Chắc sẽ không có ai ở đây vào thứ 7, nhưng Thời Trường Phong đi vô tầng 28 đã nghe thấy tiếng người đang nói chuyện. Cả tầng rất yên tĩnh, giọng nói này cũng không lớn cho mấy, Thời Trường Phong chỉ có thể nghe được từng đoạn đứt quãng thôi.

Nếu đã có người đang ở đây, việc chặn máy theo dõi sẽ không có ý nghĩa gì nữa. Thời Trường Phong thấy cửa phòng làm việc của Giản Bác Hàn được khép hờ thì chậm rãi đi tới.

Bước chân của anh nhẹ tới mức không thể vang lên chút tiếng động nào trong hành lang trống vắng này.

Càng tới gần phòng làm việc, giọng nói trở nên rõ ràng hơn. Thời Trường Phong hơi nghiêng đầu, lắng nghe bằng tay trái và nghe thấy Giản Bác Hàn đang nói với một người nào đó: “… Ủa thế à? Vậy chắc cậu thấy áp lực lắm nhỉ?”

“Hu hu hu……” Trong phòng lại vọng ra tiếng khóc thút thít, âm thanh này hơi quen tai.

Thời Trường Phong nghiêm túc phân biệt âm thanh này rồi thầm hết hồn, đây lại là tiếng của Vương Tiểu Soái!



Trở về lúc Thời Trường Phong rời khỏi phòng bệnh của Giản Hoài. Sau khi Giản Hoài ném giường xếp cho Vương Tiểu Soái, hắn nhìn giường bệnh, lau mặt bằng tay áo rồi lắc đầu nói: “Tôi không nghỉ ngơi trong phòng bệnh của cậu đâu, lát nữa nhân viên y tế sẽ tới đưa thuốc, đến lúc đó tôi lại không thể giải thích.”

“Có thể trốn trong tủ quần áo.” Giản Hoài nói.

Vương Tiểu Soái từ chối ngay: “Thôi khó chịu lắm, hôm qua tôi đã té xỉu trong ngăn tủ mà.”

Giản Hoài không phải là một người biết an ủi người khác, cậu cũng không xác định có khi nào mình sẽ tự dưng nổi điên và làm hại Vương Tiểu Soái hay không, nên cũng kệ để nhân viên y tế mới làm bạn được hai ngày này rời đi.

Vương Tiểu Soái cũng không biết mình phải nghỉ ngơi ở đâu nữa. Không thể rời khỏi bệnh viện, không gọi điện thoại cho mẹ được, tưởng tượng tới con quái vật từng ngủ trong phòng trực, hắn cũng không dám vô đó nữa.

Hắn muốn khóc nhưng lại không khóc được, nhìn thấy Phong Vĩnh Tân làm xong việc và định tan làm đang chào hỏi với mình thì cũng phải miễn cưỡng cười lại.

Áp lực làm hắn không thể thở nổi. Vương Tiểu Soái không bình tĩnh, mạnh mẽ và thần bí như Thời Trường Phong, cũng không phải một Giản Hoài điên cuồng và đáng sợ, thân là một người bình thường, cuộc sống của hắn sao mà khó khăn quá.

Hắn đi tới đi lui một cách đần độn. Lúc đang nghĩ nếu không thì tới nhà kho hoặc phòng họp không người nào đó đánh một giấc, hắn lại gặp phải Giản Bác Hàn trên hành lang.

Vừa nhìn thấy Giản Bác Hàn, Vương Tiểu Soái chẳng dám thở mạnh, hắn cúi đầu lướt qua Giản Bác Hàn với một dáng vẻ ỉu xìu.

Hắn tự nói với bản thân là không sao đâu, hôm qua hắn luôn trốn trong tủ quần áo mà, Giản Bác Hàn chắc chắn sẽ không thấy được hắn, ổng không đê ý tới hắn đâu!

Nhưng lúc hắn tưởng mình đã được cứu một mạng, giọng nói của Giản Bác Hàn lại chợt truyền tới từ sau lưng: “Chào cậu, nếu tôi nhớ không lầm, chắc cậu là nhân viên y tế mới tới nhỉ?”

Vương Tiểu Soái giật mình một cái, sống lưng thẳng dậy trong nháy mắt, lông lá trên người dựng đứng lên, hít thở cũng trở nên khó khăn.

Giản Bác Hàn vòng tới trước người Vương Tiểu Soái. Vương Tiểu Soái còn đang mặc đồ nhân viên y tế, Giản Bác Hàn chỉnh lại bảng tên trước ngực hắn: “Vương Tiểu Soái, cái tên đáng yêu ghê.”

Vương Tiểu Soái chẳng nói được chữ nào. Hắn quá khẩn trương, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, đôi mắt đăm đăm, tim đập rộn ràng, hô hấp dồn dập.

“Cậu sợ tôi hay từng có triệu chứng bệnh hô hấp vậy?” Giản Bác Hàn cực kỳ giống như một viện sĩ kiến thức sâu rộng, vẻ mặt dịu dàng, ông cao hơn Vương Tiểu Soái nên hơi cúi người xuống thăm hỏi kiên nhẫn.

Ông càng tới gần, nhịp thở của Vương Tiểu Soái càng nhanh hơn, tất cả động tác dần tê cứng, tay chân run rẩy.

“Trông cậu không ổn cho lắm, cần phải trị liệu đấy.” Giản Bác Hàn nói.

Vương Tiểu Soái nói không nên lời, hắn trơ mắt nhìn Giản Bác Hàn khiêng mình lên bằng một tay, đi thang máy lên tới phòng làm việc mà đêm qua họ không thể đi vào, nhưng hắn lại không thể nào phản kháng.

Đi vào văn phòng, Giản Bác Hàn tìm được một túi giấy để che miệng mũi của Vương Tiểu Soái lại. Hội chứng tăng thông khí xảy ra khi ta thở quá nhanh, dẫn đến quá trình loại trừ CO2 liên tục xuống một nồng độ quá thấp, nhiễm kiềm hô hấp sẽ phát triển, cách giải quyết khá thường thấy trong những trường hợp khẩn cấp là phủ túi giấy hoặc túi ống dài lên miệng và mũi để giảm bớt lượng CO2 bị thải ra.

*Hội chứng tăng thông khí (hyperventilation syndrome): nguyên văn 过呼吸, cụ thể là 过度呼吸症候群.

Triệu chứng của Vương Tiểu Soái thoáng được giảm bớt, Giản Bác Hàn nhìn xuống lòng bàn tay của hắn: “Lo âu nóng vội dẫn tới tăng thông khí, gần đây cậu thấy áp lực lắm hả? Xem ra cậu cần thuốc an thần rồi.”

Giản Bác Hàn lấy thuốc an thần trong phòng làm việc ra, trong miệng thì nói: “Chuyện gì cũng có nặng nhẹ, thân là chuyên gia, tôi có quyền chữa bệnh khẩn cấp.”

Vừa dứt lời, ông tiêm mạnh thuốc an thần vào người Vương Tiểu Soái. Cả người Vương Tiểu Soái bình tĩnh lại, cảm xúc của hắn đã bị thuốc áp chế. Dù hắn biết rất rõ là Giản Bác Hàn rất nguy hiểm, nhưng vì cảm xúc đã ổn định, hắn không thể nảy lên cảm giác hồi hộp trước mặt Giản Bác Hàn.

“Trông cậu ổn hơn rồi đấy.” Giản Bác Hàn rút ống tiêm dùng một lần ra, để Vương Tiểu Soái ngồi trên ghế sô pha đãi khách trong phòng làm việc.

Ánh mắt của Vương Tiểu Soái dõi theo Giản Bác Hàn đang đi chầm chậm.

Giản Bác Hàn kéo một chiếc ghế dựa qua, ngồi đối diện Vương Tiểu Soái và giấy khăn giấy lau đi mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay của Vương Tiểu Soái như một giáo viên chủ nhiệm thương trò: “Tại sao lại sợ tôi tới vậy? Nhìn tôi nghiêm khắc lắm à?”

Ông cười rộ lên đầy hòa nhã, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng lộ ra nét hiền từ.

“Tôi rất để ý tới nhân viên y tế chăm sóc cho Giản Hoài. Cậu là nhân viên chăm sóc mới nhận chức vào ngày 2 tháng 4. Cùng ngày 2 tháng 4 đó, cậu đưa thuốc cho Giản Hoài một lần, cơm trưa và cả bữa tối, còn tặng cho nó một bộ đồ bệnh nhân nữa. Buổi sáng ngày 2 tháng 4 cậu đã vào phòng bệnh của nó tổng cộng 4 lần.” Giản Bác Hàn nói.

Thì ra ông ta biết hết mọi thứ, điều gì cũng nằm trong đáy mắt của Giản Bác Hàn cả.

“Vì từng tiếp xúc với Giản Hoài nên cậu mới cảm thấy tôi đáng sợ hả?” Giản Bác Hàn chỉ vào mặt mình, “Tôi và Giản Hoài giống nhau lắm phải không? Nó là một đứa nhỏ thông minh, nó luôn là niềm kiêu hãnh của tôi.”

Ông ta tựa như một người cha yêu con vô bờ bến, không tự chủ được mà khoe khoang về con trai trước mặt người ngoài.

“Ông… đối xử… không tốt với Giản Hoài.” Vương Tiểu Soái nói từ từ.

Đại não của hắn vẫn còn tỉnh táo, chỉ là tốc độ suy nghĩ đã bị giảm chậm bởi thuốc thôi.

“Không tốt chỗ nào?” Giản Bác Hàn hỏi, “Cậu nghe thấy điều đó lúc trốn trong tủ đồ hôm ấy phải không?”

Tay của Vương Tiểu Soái ngừng nhúc nhích, vì tác dụng của thuốc nên hắn không hề khẩn trương khi nghe thấy câu nói của ông ta.

Giản Bác Hàn nói: “Cậu nghĩ tôi nói mấy lời đó cho ai nghe? Là nói với cậu đấy! Thân là một chuyên gia khoa tâm thần, sao tôi lại không biết mấy lời đó sẽ dễ dàng kích thích Giản Hoài tới cỡ nào chứ. Nhưng tôi biết cậu đang trốn trong tủ quần áo, tôi sợ Giản Hoài sẽ đột ngột làm hại tới cậu. Để bảo vệ cậu và không cho con trai tái phạm, tôi mới cố ý nhắc nhở cậu thôi!”

“Ý… ông… là gì?” Vương Tiểu Soái hỏi chậm rãi.

“Tôi cũng không muốn kể chuyện này với người ngoài, nhưng cậu quá thân cận với Giản Hoài, như vậy thì quá nguy hiểm.” Giản Bác Hàn lấy ra phán quyết tòa án của Giản Hoài từ trong ngăn kéo và đưa cho Vương Tiểu Soái.

Chờ Vương Tiểu Soái đọc xong nội dung bên trên, Giản Bác Hàn đau lòng nói: “Lão Lâm là đồng nghiệp của tôi, Giản Hoài luôn có một mối quan hệ rất tốt với cậu ta, cậu ta là một trong ít người ngoài mà Giản Hoài không chống lại. Cho nên tối hôm đó tôi mới yên tâm kêu lão Lâm vô nhà lấy tài liệu, không ngờ…”

Giản Bác Hàn chảy xuống những giọt nước mắt của một người cha, Vương Tiểu Soái ngơ ngác nhìn ông ta.

Giản Bác Hàn: “Nằm viện hơn một năm, tình huống của Giản Hoài đã ổn định rất nhiều nhờ cách trị liệu bằng thuốc men. Tự dưng nó lại bắn tín hiệu thân thiện với cậu như thế, tôi rất sợ ác mộng sẽ tái diễn. Nhân viên chăm sóc học Vương, tôi có thể gọi cậu là Tiểu Soái không?”

Không chờ Vương Tiểu Soái trả lời, ông đã nói một cách thân thiết: “Tiểu Soái, cậu giúp giùm một người cha tuyệt vọng như tôi nhé, hãy cứu Giản Hoài đi.”

Bàn tay to đầy chai sạn và mạnh mẽ cầm lấy tay của Vương Tiểu Soái. Trong lúc nhất thời, Vương Tiểu Soái không còn khả năng phân biệt được đâu là thật, đâu là giả nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.