Tội Ái An Cách Nhĩ – Lê Minh Thiên

Chương 17: Chương 17: Suy luận không logic




An Cách Nhĩ bảo nam sinh ráng nhớ lại dung mạo đặc trưng của người đã nói câu đó với hắn cùng địa điểm gặp mặt.

Nam sinh cẩn thận nhớ lại, hình như là ở một quán bar.

An Cách Nhĩ và Mạc Phi đưa hắn tới cảnh cục, bảo hắn dựa vào trí nhớ phác họa lại khuôn mặt người đó.

Mạc Phi rất nghi ngờ tại sao nam sinh này lại nhớ rõ ràng như vậy, An Cách Nhĩ cười cười, hỏi, “Người nọ từng theo dõi cậu, đúng không?”

“Ân!” Nam sinh gật đầu, “Nhưng mà tôi không để ý, cảm thấy tâm lý của bà ta có vấn đề, tôi lại sợ bạn gái nghi ngờ nên cũng không hỏi nhiều.”

Mạc Phi lúc này mới kịp phản ứng, người kia thì ra là nữ!

Căn cứ theo manh mối do nam sinh cung cấp, Thân Nghị bọn họ rất nhanh tìm được.

Người nọ mở một quán bar trong thành phố S, tên là Diêu Phượng Nghi, 45 tuổi, không chồng không con, vô cùng giàu có.

Thân Nghị xuất động cảnh lực, tới quán bar đó, tìm được một nữ sinh bị trói, còn có một nhóm người. Ngoại trừ Diêu Phượng Nghi, những người khác đều còn rất trẻ.

Mà mấy nam sinh bị bắt đều là học sinh trung học, chưa tới 18 tuổi, nữ sinh bị trói vừa mới được báo mất tích hôm trước. Trong quán bar còn tìm được thi thể của một cô gái trẻ.

Thân Nghị mang người tới biệt thự của Diêu Phượng Nghi, một tòa nhà xa hoa.

Trong biệt thự có hai người con gái, hỏi hai cô bị trói khi nào, họ chỉ chi chi ô ô, sau đó tìm được tư liệu, đúng là đã báo bị mất tích.

Mặt khác, cảnh sát tìm được một lượng lớn ảnh chụp cùng sổ ghi chép trong nhà Diêu Phượng Nghi. Một phần là ảnh chụp ba gia đình xảy ra thảm án, còn một phần là ảnh chụp của mấy nam sinh xinh đẹp.

Trong tấm hình, bộ dáng của bọn họ trông rất ưu thương, trong số ảnh chụp có một tấm là nam sinh cung cấp thông tin cho An Cách Nhĩ.

Nhân tang đều lấy được, đại án kéo dài 15 năm qua nhờ sự giúp đỡ của An Cách Nhĩ, cáo phá trong hai ngày.

Trong lúc nhất thời, tất cả phương tiện truyền thông đều nổ tung, tranh nhau đưa tin tức về hung thủ biến thái của vụ án này, nhưng người phát ngôn bên cảnh sát cũng không đưa ra nhiều lời giải thích. Bởi vì ngay cả Thân Nghị và Oss cũng chẳng hiểu tại sao, bọn họ không thể lý giải, An Cách Nhĩ sao lại làm được. Xác thực mà nói, không phải không thể lý giải mà là không thể tưởng tượng được.

Sau khi giải quyết xong xuôi, An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi đi ăn món Pháp, ăn được một nửa thì hai người suy nghĩ có nên đi xem phim không, ai ngờ lại bị Thân Nghị và Oss kéo về cảnh cục.

Đối với chuyện này, An Cách Nhĩ vô cùng bất mãn, nhưng mà Mạc Phi cũng không phản đối, vì hắn đang ở trạng thái vô cùng tốt.

An Cách Nhĩ sờ sờ mũi, ngồi trong phòng khách, thấy Oss cùng vài nhân viên lo liệu vụ án lần này đang nhìn chằm chằm mình như hổ rình mồi, nháy mắt có cảm giác như bị thẩm vấn, bất mãn cầm tách trà lên uống.

“An Cách Nhĩ, đại thần, tôi xin cậu, nói một chút quá trình cho tôi nghe đi được không?” Oss xum xoe bưng trà rót nước cho An Cách Nhĩ, Thân Nghị ngồi một bên chờ đợi.

An Cách Nhĩ đặt tách trà xuống, nhìn mọi người, “Muốn nghe cái gì?”

“Quá trình suy luận.” Thân Nghị nói thẳng, “Vụ án này vốn không có đầu mối, nhưng sau khi cậu xem vài cái đĩa, đọc vài phần tài liệu, xem tiểu thuyết cả đêm, lại tới một nghĩa trang tảo mộ, sau đó bắt được hung thủ, bằng cách nào?”

An Cách Nhĩ cười cười bất đắc dĩ, “Suy luận a.”

Mọi người đều lộ ra biểu tình quỷ dị, tựa hồ có chút nhớ nhung cảm giác được đánh người.

“Mọi người đều đã đọc cuốn sách kiểu suy luận vụ án về biến thái cuồng sát rồi chứ?” An Cách Nhĩ đột nhiên hỏi, “Chính là hệ liệt tang lễ, vấn đề về thịt máu linh tinh gì đó.”

“Đã xem!” Oss gật đầu, “Cuốn sách vô cùng biến thái.”

“… Chậc chậc…” An Cách Nhĩ vươn tay vuốt vạt áo, “Kỳ thật so với biến thái hay không biến thái đều không có liên quan, cuốn sách đó giống như một trò chơi về suy luận.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

“Mấu chốt chính là lối suy luận của mỗi người!” An Cách Nhĩ giải thích, “Mượn tang lễ nổi tiếng nhất làm ví dụ. Vấn đề là: Mẹ chết, hai chị em tham dự tang lễ, gặp một người họ hàng phương xa, người chị mới nhìn đã yêu, không lâu sau người em chết đi, hỏi, ai là hung thủ?”

Oss đã đọc cuốn này rồi, “Đáp án là người chị giết chết người em, chính vì để gặp lại người kia lần nữa.”

An Cách Nhĩ cười cười, “Ân, cuốn sách này thật ra không phải hỏi về mấy vấn đề biến thái, chỉ là suy luận không logic mà thôi.”

Mọi người mở to mắt, tâm nói suy luận cũng có thể không logic sao?!

“Đầu tiên, phân tích đáp án một chút. Người chị chỉ vì muốn gặp lại người đàn ông mình yêu mà giết em mình, việc này so với thực tế không hợp lý chút nào!”

“Đúng vậy, cho nên mới nói là biến thái!” Oss gật đầu.

“Biến thái cũng có nguyên tắc và logic!” An Cách Nhĩ nói, “Nói trắng ra, trên đời này chẳng sợ một ngàn, một vạn, một tỷ người chị đụng phải tình huống này, chỉ sợ chỉ có một người sẽ vì người mình thích mà giết em mình. Những người bình thường sẽ đi hỏi thăm người kia là ai, sau đó hẹn ra uống trà.”

Tất cả mọi người nhịn cười, gật đầu, đúng vậy!

“Lại giống như những đáp án khác, cứu bạn gái rớt xuống hồ, quơ được một đống bèo sẽ ném trở lại, không nghĩ tới lại là đầu bạn gái mình. Thời điểm đó, vô luận là ai, nắm được cái gì đều sẽ nhìn một cái rồi mới ném, tuyệt đối sẽ không đoán bậy là bèo. Đúng không?”

“Ý cậu là, những suy luận đó đều là vô căn cứ?” Oss hỏi.

“Không phải.” An Cách Nhĩ lắc đầu, “Ý tôi là, loại suy luận này so với phần lớn mọi người, đều là lời nói vô căn cứ, mà giữa một trăm vạn người, sẽ có một người không bình thường, có thể áp dụng được.”

“Thì sao?” Thân Nghị hỏi, “Liên quan gì tới vụ án của chúng ta?”

“Lúc trước tôi đã từng nói, vụ án này có rất nhiều điểm mâu thuẫn, có vẻ rất không logic.” An Cách Nhĩ cười cười, “Vì vậy chúng ta phải sử dụng phương pháp suy luận không logic, khái quát một chút về vụ án. Một nữ sinh mất tích, ba năm sau, thi thể của cô xuất hiện. Cảnh sát bắt được một hung thủ, không lâu sau, nữ sinh thứ hai mất tích, ba năm sau, thi thể của cô xuất hiện, cảnh sát lại bắt được hung thủ. Đồng dạng, nữ sinh thứ ba mất tích, ba năm sau, thi thể xuất hiện, cảnh sát vẫn bắt được hung thủ. Vậy ai mới là hung thủ thật sự?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, bỏ các chi tiết nói trọng điểm, thì đúng là vậy.

“Bởi vì thủ pháp của ba vụ án hoàn toàn giống nhau, cho nên chúng ta có thể lược bỏ một vài chi tiết.” An Cách Nhĩ tiếp tục nói, “Một nữ sinh mất tích, ba năm sau, thi thể của cô xuất hiện, hung thủ bị bắt. Hỏi, hung thủ thật sự là ai?”

“Vấn đề này, giống như bị thiếu cái gì đó.” Mạc Phi đột nhiên nói.

“Chính xác!” An Cách Nhĩ gật đầu, Mạc Phi thông minh bắt được trọng điểm, “Lấy tang lễ làm ví dụ. Mẹ chết, có vài người đàn ông đến tham dự — đây là tự sự. Người em chết, ai giết — đây là nghi vấn. Tham dự tang lễ có một người đàn ông rất tuấn tú — đây là miêu tả! Toàn bộ vấn đề chỉ có duy nhất một câu là miêu tả, cũng chính là nguyên nhân giết người. Mà trong đó xuất hiện một nhân vật không chết — Người chị, là hung thủ.”

Thân Nghị nghe xong gật đầu, “Vấn đề của chúng ta chính là, ba người con gái bị giết, hung thủ đã bắt được — đây là tự sự. Ai là hung thủ — đây là nghi vấn.”

“Nghi vấn và tự sự không sánh đôi, thiếu vài thứ!” Oss thật ra cũng hiểu được vấn đề.

“Không tồi.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Đơn giản mà nói, phải là, ba người con gái bị giết, hung thủ bị bắt, người kia thấy gì hoặc đã xảy ra chuyện gì, có cảm giác gì, hung thủ đã bị bắt nhưng sao lại xuất hiện người thứ hai! Hỏi, hung thủ thật sự là ai?”

“Cho nên chúng ta phải biết nguyên nhân, cũng chính là động cơ giết người, người vẫn chưa xuất hiện, chính là hung thủ!” Tôn Kỳ vỗ tay một cái, “Chúng ta còn rất nhiều manh mối, có thể sàng lọc từng cái!”

An Cách Nhĩ cười gật đầu, “Đúng vậy.”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, bắt đầu căn cứ theo danh sách lúc trước, tìm kiếm hung thủ thần bí.

“Người con gái bị bóp cổ chết, trên cổ có dấu vết bị quỷ hút máu cắn.” Oss liệt kê điều thứ nhất.

“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Bị bóp cổ chết thuyết minh cho việc gì?”

“Hung thủ ít nhất không phải người già yếu.” Thân Nghị trả lời, “Hung thủ rất hung tàn, hoặc là không chỉ có một người.”

An Cách Nhĩ gật đầu, “Điều thứ hai là quỷ hút máu,”

Tất cả mọi người cúi đầu suy nghĩ.

Mạc Phi thấy An Cách Nhĩ đang nhìn mình, hắn bỗng nhiên nhớ tới những lời lúc trước bản thân nói với An Cách Nhĩ, lần đầu tiên nhìn thấy đối phương hắn đã nghĩ người kia là quỷ hút máu, trả lời, “Gầy, mặc đồ đen, lạnh lùng, xinh đẹp.”

Tất cả mọi người gật đầu, Tôn Kỳ bổ sung, “Quỷ hút máu à, phần lớn đều có điểm chung, xinh đẹp, đa cảm, nguy hiểm, thích máu, trường sinh bất lão.”

Oss đem những điểm giống nhau viết lại.

An Cách Nhĩ nói, “Chúng ta tiếp tục, những manh mối tiếp theo.”

“Ân, lúc mất tích là vào ngày sinh nhật mười sáu tuổi, trước ngày sinh nhật tuổi hai mươi thì thi thể xuất hiện ở địa điểm mất tích.” Oss nói, “Mười sáu đến mười chín tuổi, thuyết minh cho cái gì?”

“Mười sáu đến mười chín tuổi là khoảng thời gian vàng kim của tuổi trẻ!” An Cách Nhĩ nói, “Nhưng tại sao lại tới mười chín tuổi thì dừng lại? Mười chín với hai mươi rốt cuộc có điểm gì khác nhau?”

“Có thể bởi vì đối phương rất để ý tới tuổi tác hay không?” Mạc Phi hỏi.

“Còn gì nữa?” An Cách Nhĩ nhắc nhở, “Mười ba đến mười sáu tuổi, mười sáu tới mười chín tuổi, ba năm so với hai mươi tới hai mươi ba, cũng là ba năm, có cái gì khác nhau?”

“Đi học!” Thân Nghị đột nhiên vỗ đầu, “Mười sáu tới mười chín tuổi vẫn còn học trung học, nhưng hai mươi tới hai mươi ba tuổi, có thể đã ra ngoài học đại học!”

“Nhưng mà họ bị nhốt, không thể đi học!” Oss khó hiểu.

“Cho nên mới nói, nguyên nhân không phải trên người bọn họ, mà là ở người khác.”

“Người nhốt bọn họ?” Oss nghĩ tới Diêu Phượng Nghi, lại cảm thấy không thông, Diêu Phượng Nghi không cần đi học!

“Manh mối này mọi người tạm thời bỏ qua, chúng ta phân tích cái khác.” An Cách Nhĩ cắt ngang suy nghĩ của mọi người, để bọn họ tiếp tục phân tích vụ án.

“Kế tiếp là nhẫn.” Oss nói, “Lấy danh nghĩa là nhân danh tình yêu để đặt nhẫn!”

An Cách Nhĩ gật đầu, “Nhẫn làm bằng bạch kim, bạch kim thiên về phú quý thì không bằng vàng, thanh khiết vĩnh hằng thì không bằng kim cương, nó nằm giữa hai thứ này.”

Tất cả mọi người cảm thấy đúng là vậy — nhưng mà nó có nghĩa là gì? Kinh tế bình thường lại hướng tới thanh khiết vĩnh hằng? Không hợp lý a, Diêu Phượng Nghi là người vô cùng giàu có!

“Hoa hồng, nguyệt quế, trăng sao… Đại biểu cho cái gì?” An Cách Nhĩ hỏi tiếp.

“A!” Tôn Kỳ đối với phương diện này có chút tinh thông hơn, “Hoa hồng đại diện cho tình yêu, nguyệt quế đại diện cho sự ca ngợi, trăng sao đại biểu cho sự độc nhất vô nhị hoặc ái mộ!”

An Cách Nhĩ tán thưởng gật đầu, “Còn L.V.K là gì?”

Mọi người khó xử, đây là chỗ mà không ai nghĩ ra, “Yêu một người nào có chữ K?”

“Hầu hết sẽ đoán như vậy, chủ yếu bởi vì chữ được khắc trong chiếc nhẫn tượng trưng cho tình yêu, người đặt nhẫn lại lấy danh nghĩa là ‘Nhân danh tình yêu’, cho nên chúng ta bị ấn tượng ban đầu nhận định đây là vì tình yêu.” An Cách Nhĩ lắc đầu, “Mà nếu như những chữ này được khắc vào là vì nguyên nhân khác thì sao?”

Tất cả mọi người nhíu mày — Đúng là vậy!

“Cho nên.” An Cách Nhĩ mỉm cười, “Tôi càng thiên về hướng khác, đây là một kí hiệu.”

“Kí hiệu?”

“Rõ ràng là giống nhau!” An Cách Nhĩ đáp, “Nói cho cảnh sát hoặc mọi người biết, vụ án giết người liên hoàn này là do một người tạo ra.”

“Đúng vậy.” Thân Nghị tỏ vẻ đồng ý, “Hung thủ giết nữ sinh kia có thể hủy thi diệt tích luôn, bởi vì cách nhiều năm, sẽ rất dễ làm sạch sẽ, không bị ai phát hiện. Nhưng hung thủ lại cố tình chọn thủ pháp đó, hơn nữa còn sử dụng phương thức luân hồi. Quả thật giống như mọi người đã nói, vụ án này do một người gây nên, mà lý do giết người chính là — Nhân danh tình yêu!”

An Cách Nhĩ gật đầu tán thưởng, “Phân tích của chúng ta rất thuận lợi, cho nên, tiếp tục cố gắng nào!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.