Tội Ái An Cách Nhĩ – Ám Dạ Thiên

Chương 2: Chương 2: Yêu vật trong khách sạn Thịnh Hạ




Một câu “Tôi không biết đường” của Mạc Phi làm cho An Cách Nhĩ nhíu mày, có chút khó xử nói, “Tôi cũng không biết đường.” Tâm Mạc Phi nói, tôi mới đến, không biết đường có thể chấp nhận, còn cậu ở đây mở cửa hàng buôn bán, tại sao lại không biết đường a? Nhìn trái nhìn phải, thấy ở ngã tư đối diện có một chiếc xe buýt đang dừng, tài xế ngồi bên trong, có thể nhìn ra được, tài xế đang đợi khách.

“Cậu có giấy bút không?” Mạc Phi hỏi An Cách Nhĩ.

“Hả, giấy bút?” An Cách Nhĩ mờ mịt tìm trong xe.

Mạc Phi có chút vô lực nhìn hắn, mở ngăn kéo đựng thuốc lá phía trước ra, thấy bên trong có cây bút chì còn một nửa, lấy bút chì ra, sau đó rút ra hai tờ giấy ăn gấp lại, nói với An Cách Nhĩ, “Chờ tôi một chút.” Nói xong, tháo dây an toàn, mở cửa xe chạy ra ngoài.

An Cách Nhĩ tò mò nhìn phương hướng hắn chạy tới, chỉ thấy Mạc Phi thân thủ nhanh nhẹn lướt qua đường cái, rất nhanh xông tới chiếc xe buýt, cùng tài xế nói chuyện. Tài xế kia buông cái ly xuống cùng hắn hàn huyên, đưa tay chỉ về phía trước, Mạc Phi vừa nghe vừa cúi đầu vẽ, vừa xong liền nói cảm tạ tài xế, chạy trở về.

Bước lên xe, Mạc Phi đem tờ giấy ngậm ở miệng, đánh tay lái chạy xe ra ngoài. An Cách Nhĩ tò mò đem tờ giấy Mạc Phi đang ngậm cầm xuống xem, chỉ thấy ở trên vẽ một bản đồ rõ ràng đơn giản, ở đâu cần quẹo đều sẽ vẽ một dấu mũi tên ở đó.

An Cách Nhĩ ngẩng đầu nói, “Anh còn có thể giỏi như vậy sao?”

Mạc Phi vừa lái xe vừa nói, “Cái này mà giỏi hả? Chỉ hỏi đường thôi mà, trước kia tôi cũng từng làm công việc chuyển phát nhanh với giao hàng.”

“Anh từng làm chuyển phát nhanh với giao hàng sao?” An Cách Nhĩ cảm thấy hứng thú hỏi, “Vậy bây giờ anh đang làm gì?”

Mạc Phi nhún nhún vai, “Chưa có việc làm, sáng mai mới đi tìm.”

An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ nói, “Hay tôi mướn anh nha?”

Mạc Phi sửng sốt, nhìn An Cách Nhĩ hỏi, “Cậu mướn tôi? Muốn tôi làm gì? Lái xe cho cậu?”

“Lái xe là tất nhiên.” An Cách Nhĩ nhấc chân, chậm rãi nói, “Tôi muốn tìm một trợ lý, giúp tôi làm một số chuyện tôi không làm được.”

Mạc Phi tiếp tục lái xe hỏi, “Ví dụ như?”

“Thân thể tôi không tốt lắm, không thể làm mấy chuyện nặng nhọc, tôi cũng rất sợ phiền toái.” An Cách Nhĩ nói, “Tựa như chuyện lúc nãy anh đi hỏi đường linh tinh các thứ, còn có anh phải giúp tôi xử lý phòng tranh.”

“Tôi có thể ở phòng tranh của cậu sao?” Mạc Phi lập tức cắt ngang lời hắn, hỏi, “Nếu có thể ở phòng tranh thì tôi liền làm.”

“Cái đó không thành vấn đề.” An Cách Nhĩ nói, “Ân, trong phòng tranh còn có một gian phòng còn trống, nhưng mà hơi đơn sơ, có thể đem vào một số đồ nội thất để xài, tôi sẽ trả cho anh một vạn một tháng.”

Vừa dứt lời, Mạc Phi lập tức đạp phanh, mở to hai mắt nhìn An Cách Nhĩ, “Bao nhiêu?”

An Cách Nhĩ nhìn vẻ mặt của hắn, liền hỏi, “Ít sao? Vậy hai vạn.”

Mạc Phi cau mày nói, “Làm trợ lý cho cậu có phải đi đỡ đạn hay cái gì không? Hai vạn một tháng?!”

An Cách Nhĩ khó xử sờ sờ cằm, “Vậy anh nói phải trả bao nhiêu?”

“Tin tin.” Bởi vì Mạc Phi đột ngột dừng xe, những chiếc ở đằng sau đã bắt đầu bấm còi inh ỏi.

Mạc Phi quay đầu lại nhìn, khởi động xe lại, An Cách Nhĩ hỏi hắn, “Anh có làm hay không?”

Mạc Phi bất đắc dĩ lái xe, nguyên bản vừa nghe An Cách Nhĩ đáp ứng cho hắn ở trong phòng tranh, hắn đã muốn nhận lời, cho dù không trả tiền hắn cũng muốn làm, bởi vì hắn thích phòng tranh đó. Nhưng khi vừa nghe số tiền hắn sẽ nhận được, Mạc Phi lại do dự, sao đây, hắn cũng không phải ngày đầu tiên đi lăn lộn, nào có chỗ nào tốt như vậy, đầu năm nay làm cho đám tiểu bạch kia cũng không nhận được bao nhiêu tiền, huống chi hắn chỉ là một mao đầu tiểu tử trừ bỏ khí lực ra thì cái gì cũng không có, ngay cả nhà cũng không có để về.

“Làm trợ lý của cậu, không cần phải đi giết người phóng hỏa hoặc bán thân gì đó đúng không?” Mạc Phi thật cẩn thận hỏi.

An Cách Nhĩ bị hỏi đến không hiểu ra sao, lắc đầu nói, “Không cần a.”

“Vậy tại sao lại trả nhiều tiền vậy?” Mạc Phi muốn làm rõ hỏi, “Bình thường làm trợ lý gì đó, không phải chỉ có hai ba ngàn thôi sao? Làm việc ở phòng tranh cũng đâu có cực.”

An Cách Nhĩ gật gật đầu, nói, “Làm trợ lý của tôi phải có lá gan lớn một tí, sau đó còn phải có một số tố chất nữa… Ân, như thế này đi lát nữa anh vào xem với tôi, nếu có thể tiếp nhận, vậy tôi mướn anh, anh ra giá.”

Mạc Phi càng thêm nghi hoặc, tâm nói, làm trợ lý của họa sĩ thì cần gì lá gan lớn?

Lúc này, xe đã đến trước cửa khách sạn Thịnh Hạ, chỉ thấy nơi đó có rất nhiều cảnh sát, Mạc Phi vừa thấy xe cảnh sát liền chột dạ, không ngừng tự nói với mình đây là thành phố S không phải thành phố K, hẳn là không ai nhận ra hắn.

“An Cách Nhĩ!” Hai người vừa mới xuống xe, liền nghe có một người lớn tiếng gọi, theo thanh âm nhìn tới, chỉ thấy một nam nhân tóc vàng cao lớn mặc áo sơmi vọt tới, miệng ồn ào, “Cậu cuối cùng cũng tới, tôi còn đang nghĩ có nên phái người đi đón cậu hay không.”

“Áo Tư (Oss)”, An Cách Nhĩ ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi, “Lần này là có chuyện gì?”

“Trên lầu có thứ ghê tởm đó.” Người đó vừa làm biểu tình quái dị vừa đánh giá Mạc Phi bên cạnh An Cách Nhĩ, nhỏ giọng nói, “Tiểu tử này là ai?”

An Cách Nhĩ nói, “Hắn là trợ lý mới tôi vừa tuyển được.” Sau đó giới thiệu với Mạc Phi, “Hắn là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, Oss.”

Mạc Phi nhấc nhấc mi, như là hỏi, “Người ngoại quốc mà cũng làm đội trưởng được sao?”

An Cách Nhĩ tựa hồ nhìn thấu được tâm tư của hắn, lên tiếng, “Nguyên danh của hắn là Ngao Triết Tư, Oss là tên tiếng Anh thôi, lớn lên rất giống người ngoại quốc, tóc kỳ thật là nhuộm đó.”

Mạc Phi lại nhấc mi, đánh giá người tên Oss kia một chút, cảm thấy cái tên cảnh sát này so với mấy tên hỗn tử còn giống hỗn tử hơn.

Oss dẫn bọn họ lướt qua cảnh sát kéo hoàng tuyến lên, đi vào bên trong khách sạn, vào thang máy trực tiếp bấm lên lầu bốn.

“Vừa mới nhận được báo án từ khách sạn, nói là trưa nay, một bảo an nghe được tiếng thét chói tau của một cô gái, phát ra từ phòng 407, hô to “Cứu mạng, có quái vật!””. Oss vừa đi vừa giải thích vụ án, “Bảo an gõ cửa nhưng không ai ra mở, hắn liền đi tìm quản lý, dùng chìa khóa sơ cua mở cửa, trong phòng có một cô gái đang ngồi trên ghế salon xem TV, thấy vài bảo an cùng tạp vụ xông vào, cô gái kia hoảng sợ, sau đó nổi trận lôi đình, trực tiếp xuống quầy tiếp tân khiển trách.”

“Có phải tiếng phát ra trong TV không?” Mạc Phi ở đằng sau cảm thấy mới mẻ, liền xen mồm hỏi một câu.

Oss lắc đầu nói, “Lúc ấy quản lý còn cố ý nhìn thoáng qua, nói là trong TV đang chiếu trận đá banh, không có khả năng phát ra thanh âm đó, cho nên tất cả mọi người cảm thấy chắc là bảo an nghe lầm.”

“Sau đó thì sao?” An Cách Nhĩ hỏi, “Anh kêu tôi đến khẳng định là có chuyện xảy ra đi?”

“Ngay lúc nãy, bảo an từ chuyện buổi trưa đã thực chú ý đến căn phòng đó, cho nên liền đi tới nhìn thoáng qua, hắn phát hiện phòng không có khóa.” Oss nói, “Sau đó..” Lúc này bọn họ đã tới phòng 407, Oss chỉ chỉ bên trong cánh cửa nói, “Hắn đã thấy cảnh này.”

An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi nhìn vào liền thấy, đèn phòng đang mở, trên sàn nhà đầy máu tươi. Trên ghế salon có một cô gái mặc áo ngủ đang ngủ, trên mặt máu thịt lẫn lộn, đã không còn thấy rõ ngũ quan, giống như bị con gì cắn phá. Từ ngực cho tới bụng một mảng thật lớn bị mổ ra, thấy cả xương sườn, nội tạng bên trong chảy đầy đất, trên mặt đất còn có dấu máu bừa bộn mà quái dị, kéo dài tới tận cửa sổ.

Mạc Phi không có chuẩn bị tâm lý, mặc dù lá gan cũng không nhỏ nhưng vẫn bị tình cảnh trước mắt làm chấn động, đứng ngây ngốc nhìn chằm chằm hình ảnh máu me dị thường ở bên trong.

“Ân!” Oss một bên không phải không có tán thưởng nói với An Cách Nhĩ, “Lá gan lớn thiệt nha, mấy người kia lúc nãy vừa nhìn thoáng qua liền má ơi một tiếng chạy đi, hoặc là ói ra một trận.”

An Cách Nhĩ nhìn tử thi ở xa xa, thật lâu sau mới nói, “Thật sự rất tàn nhẫn.”

“Đúng đó.” Oss nói, “Bảo an kia vừa nhìn thấy xong liền sợ đến choáng váng, sau đó nghiêng ngả lảo đảo chạy đi báo cảnh sát, có nhiều cảnh viên cũng chịu không nổi.”

“Pháp y vào chưa?” An Cách Nhĩ hỏi.

“Chưa, cái gì tôi cũng chưa động vào, chờ cậu tới xem trước.” Oss giống như tranh công nói, “Cậu tốt nhất vào nhìn một cái sau đó nói cho tôi biết đây chắc chắn không phải quái vật làm đi!”

An Cách Nhĩ gật gật đầu, lấy bao tay đeo vào sau đó bước vô phòng. Mạc Phi có chút ngạc nhiên, cũng lấy bao tay sau đó bước theo An Cách Nhĩ.

Nhìn xung quanh một lần, An Cách Nhĩ tiến tới thi thể, cúi đầu nhìn mặt thi thể, còn nhìn vùng ngực cùng bụng bị mổ ra, thấy vết thương có vài lỗ thủng, cảm giác giống như móng vuốt của con gì đó xé toạc.

An Cách Nhĩ nhìn chằm chằm thi thể hồi lâu sau đó đứng lên, đi đến bên giường, cầm lấy túi xách để ở trên đầu giường, mở ra xem xét, hỏi, “Cô ta có hành lý hay không?”

“Có, vali để trong tủ quần áo.” Oss vừa lúc mở cửa tủ ra xem xét, liền nói với An Cách Nhĩ, “Chỉ có một vali màu đen bằng da.” Nói xong, hắn xoay người muốn mở vali ra, lại nghe An Cách Nhĩ nói, “Từ từ!”

Vừa dứt lời, Oss liền buông khóa kéo, cũng cảm thấy bên trong vali có gì đó đang chuyển động.

Oss cả kinh lùi lại vài bước, nhìn chằm chằm vali bằng da, chợt nghe An Cách Nhĩ nói, “Mau tránh ra, nó muốn nhảy ra đó!”

Oss chạy nhanh ra đằng sau, rút súng ra, nhóm cảnh viên ở cửa cũng bắt đầu rút súng, mở to mắt nhìn cái vali đang không ngừng động.

“Bịch” một tiếng, vali mở ra một lổ hổng lớn, sau đó, có một con thú thò đầu hình tam giác ra, há mồm thè cái lưỡi màu hồng, đầu lưỡi phân nhánh, cảm giác giống như con rắn, nhưng lại không giống.. Con động vật máu lạnh đó có đôi mắt đặc biệt nhỏ, nó bắt đầu chuyển động nhìn xung quanh, chân trước dùng sức, nhảy ra khỏi vali, tất cả mọi người hút một hơi lãnh khí… Một con thằn lằn có thân mình thật lớn dài hơn một thước.

“Loài này rất hiếm nha.” An Cách Nhĩ vuốt cằm, nhìn con thằn lằn kia, chỉ thấy trên người con thằn lằn đầy máu, lúc nó bò trên mặt đất, phía sau để lại một vết máu dài, cùng loại với vết máu trong phòng.

“Chính là thứ này sao?” Oss hỏi, lúc này con thằn lằn kia đang hướng hắn bước tới, Oss có chút khẩn trương, giơ súng nhắm con thằn lằn muốn bắn, lại nghe An Cách Nhĩ nói, “Từ từ, đừng khẩn trương.” Nói xong, An Cách Nhĩ ngồi xuống, hé miệng nói ra thứ tiếng kỳ quái, cảm giác giống như tiếng ếch kêu, con thằn lằn kia liền dừng lại, xoay đầu nhìn hắn, đứng im bất động.

An Cách Nhĩ đứng lên nhìn con thằn lằn đang đứng ngây ngốc tại chỗ, thản nhiên nói, “Hung thủ cũng không phải nó.” Nói xong, lại nhìn thi thể, lắc đầu, “Nó thật sự vô tội.”

“Cậu biết hung thủ là ai?” Oss giật mình hỏi.

An Cách Nhĩ gật đầu hỏi, “Mọi người trong khách sạn đều ở đây phải không?”

“Đều tập trung ở đại sảnh.” Oss nói, “Cậu muốn hỏi gì sao?”

An Cách Nhĩ lắc đầu nói, “Hung thủ là một trong số họ.” Nói xong, tháo bao tay ra, một tay đút vào quần chậm rãi bước ra khỏi phòng, Mạc Phi cảm thấy bản thân như đang lọt trong sương mù, bất quá lời nói của An Cách Nhĩ vẫn gợi lên hiếu kỳ trong lòng hắn, đuổi theo An Cách Nhĩ ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.