Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1670: Chương 1670: Sắp đặt cả đấy




Dịch bởi Lá Mùa Thu

Những vệt sáng đỏ và lam của hai thanh vũ khí đan xen loang loáng, làm khán giả nổi cả da gà. Thiếu kiến thức chuyên nghiệp, người bình thường không nhìn ra chi tiết bên trong mà chỉ đơn thuần là kinh hồn bạt vía với diễn biến quá nhanh của trận đấu.

Sắp rồi!

Chỉ có các cao thủ mới tập trung cao độ, sốt ruột chờ đợi combo kết thúc.

Năm, bốn, ba, hai...

Họ đang thầm đến theo nhịp đánh của hai tướng. Pha giao tranh sắp đến hồi kết, tiếng vũ khí va chạm bỗng ngưng bặt một cách khó hiểu khi hit quyết định cuối cùng sắp tung ra.

Đỡ đòn hụt chăng?

Trong sự bất ngờ của mọi người, Đường Nhu nảy sinh sơ hở ngay trước thời khắc mấu chốt. Sao Băng Bách Long bị Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm lấn lướt, vệt sáng màu lam đâm tới, máu ào ạt tuôn.

Trúng kiếm!

Hit thứ hai đếm ngược của Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm thành công đâm trúng Hàn Yên Nhu. Thế tấn công của Sao Băng Bách Long bị ngắt hoàn toàn, vệt sáng màu đỏ của Hỏa Vũ Lưu Viêm trở nên yếu ớt đáng thương.

Hit cuối! Hit mạnh nhất!

Toàn bộ ánh sáng như ngưng tụ trên thân kiếm, ác liệt chém xuống đầu Hàn Yên Nhu...

Máu không văng, người không bay, chỉ thấy ánh kiếm vun vút trong gió.

Những người tinh mắt đều há hốc mồm vì điều đang nhìn thấy. Hit chém mạnh nhất cuối cùng lại hụt?

Đúng, hụt rồi. Hàn Yên Nhu đã kịp lùi về sau và co người. Cô pháp sư chiến đấu trước nay luôn hùng hổ lao lên như bị đổi người khiển từ Đường Nhu sang Phương Duệ. Nhưng hình ảnh đó chỉ kéo dài thoáng chốc, vì giây kế tiếp, cô đã bật dậy mạnh mẽ!

Ngô Sương Câu Nguyệt đang trong trạng thái đông cứng vì thu chiêu, trở thành miếng thịt trên thớt...

Chuyện gì đã xảy ra?

Các tuyển thủ chuyên nghiệp không còn tâm trí nào xem tiếp vì mải vắt óc suy nghĩ. Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm là sự tổng hợp của những nhát kiếm nối liền chặt chẽ, lỡ trúng một hit là các hit sau vô cùng khó né. Thế mà Đường Nhu lại tránh thoát hit cuối dù dính phải hit thứ hai đếm ngược, đẩy đối thủ vào tình thế ngặt nghèo của giai đoạn thu chiêu.

Màn hình điện tử trong nhà thi đấu bèn chiếu lại từ pha va chạm giữa hai kỹ năng đầu tiên.

Chiếu lại lần một, lần hai... Các cao thủ chuyên nghiệp bắt đầu nhìn ra vấn đề.

“Xem cách Hàn Yên Nhu di chuyển kìa.”

“Đỡ đòn không phải đôi công, mà là dẫn dắt...”

“Nhìn hit cuối.”

“Đường Nhu bỏ đỡ đòn để tạo khoảng trống, vừa đủ góc độ bắt đầu đánh trả.”

“Ừ, nhờ ăn một hit mà ẻm mới vào thế...”

“Đầu game tới giờ toàn là dẫn dắt, nhưng Đỗ Minh không phát hiện.”

“Chả riêng gì Đỗ Minh, tụi mình cũng có phát hiện đâu?”

Tất cả nghe vậy đều im lặng. Từ tân binh tới đại thần hàng đầu, đều phải xem đến lần chiếu lại thứ hai mới nhìn ra nguyên cớ.

“Ẻm học cách mic tư thế kiểu Phương Duệ để né hit cuối... sau đó phản công.”

Vâng, phản công. Khi hội tuyển thủ đang rôm rả phân tích, Đường Nhu trên sân đã bắt đầu combo giáng trả đầy dứt khoát. Phong cách chơi zâm của Phương Duệ chỉ thoáng xuất hiện ở cô chưa tới nửa giây, cô đã trở về là Đường Nhu dũng mãnh như ngày nào.

Trúng đòn trong trạng thái đông cứng do thu chiêu, Đỗ Minh rất khó phá giải combo của Đường Nhu. Hắn cũng chưa hiểu lắm vì sao hit cuối Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm của mình lại hụt, nhưng không có thời gian nghiền ngẫm như các đồng nghiệp ngoài trận. Hắn cần tập trung vào việc trước mắt, làm sao để chạy thoát hoặc bật ngược liên kích của Đường Nhu mới là quan trọng nhất.

Nhưng Đường Nhu đâu cho hắn cơ hội? Cô tấn công liên tục và kết thúc bằng đại chiêu, gọn gàng đến mức đáng buồn.

Phục Long Tường Thiên!

Đấu khí ma pháp hóa thân thành rồng, vồ tới Ngô Sương Câu Nguyệt khi hắn vẫn đang dẹp lép dưới loạt công kích của Hàn Yên Nhu và chẳng cách nào né tránh.

Song, Đỗ Minh lại thở phào nhẹ nhõm.

Đại chiêu này cũng giống Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm, thu chiêu sẽ có hiệu ứng đông cứng rõ ràng. Liên kích chắc chắn gián đoạn, có ngụy liên hay không thì phải tùy tình hình, nhưng ít nhất lúc này, Ngô Sương Câu Nguyệt sẽ bị hất nhẹ ra xa. Hắn không cảm thấy Hàn Yên Nhu có thể tiếp tục sắp đặt cho một chiêu hết hồn nào đó phía sau.

Ầm!

Phục Long Tường Thiên kết thúc bằng cú nổ vang trời của đấu khí ma pháp, khói lửa ập xuống vây quanh Ngô Sương Câu Nguyệt.

Hàn Yên Nhu rơi vào trạng thái đông cứng, Ngô Sương Câu Nguyệt ăn trọn đại chiêu cũng không thể ổn định ngay mà vẫn bị ảnh hưởng bởi vụ nổ. Debuff nhanh chóng tiêu tan, Hàn Yên Nhu lập tức triển khai đợt tấn công mới.

Nhấc mâu, lao lên.

Hào Long Phá Quân!

Chỉ thế thôi sao?

Đỗ Minh có hơi bất ngờ. Hắn đã có lại quyền kiểm soát với Ngô Sương Câu Nguyệt, muốn né Hào Long Phá Quân ở khoảng cách hiện tại không khó. Lối dùng chiêu thiếu suy nghĩ của Đường Nhu chẳng khác nào cho hắn cơ hội phản công. Tuy Hào Long Phá Quân không gây debuff nghiêm trọng khi thu chiêu, nhưng một khi đánh trượt, sơ hở sẽ lộ rõ.

Không đủ thời gian cân nhắc, Ngô Sương Câu Nguyệt vội vàng né chiêu. Nói không khó là xét ở trình tuyển thủ chuyên nghiệp, chứ nếu là người chơi thường, hai hit liền mạch của Hàn Yên Nhu e rằng đều trúng cả hai.

Cơ hội chỉ có một.

Chân bước ngang, tay vung kiếm!

Hạ quyết định, Đỗ Minh không do dự, thực hiện hai động tác gần như cùng lúc. Nhưng xoay người rồi, nhấc kiếm rồi, mà sao chưa thấy mình dời vị trí?

Đỗ Minh liếc nhìn về phía định sải bước. Đập vào mắt hắn, là vách núi. Núi đá sát bên, gần đến mức kiếm trong tay chưa chém ra đã bị vướng lại.

Đỗ Minh ngẩn người.

Vuột mất cơ hội, hắn thấy Hàn Yên Nhu lao đến trước mặt mình.

Hào Long Phá Quân dưới chiến mâu Hỏa Vũ Lưu Viêm đâm trúng Ngô Sương Câu Nguyệt, Đỗ Minh cảm giác được cơ thể nhân vật ma sát sàn sạt với hai bên, góc nhìn trở nên càng lúc càng nhỏ hẹp.

Một hình ảnh chợt hiện lên trong đầu hắn.

Trận trước, Vân Sơn Loạn bị Hào Long Phá Quân của Hàn Yên Nhu ghim vào vách núi mà dứt điểm. Trên vách núi để lại một vết lõm to đủ diện tích cho một người, mà quy tắc lôi đài là không bao giờ reset bản đồ.

Phục Long Tường Thiên đẩy Đỗ Minh vào vết lõm này, che mắt hắn bằng khói lửa từ đấu khí ma pháp, thậm chí vụ nổ còn khoét cái lỗ thêm sâu hơn.

Và sau đó, Hào Long Phá Quân...

Ngô Sương Câu Nguyệt càng lún càng sâu, mắc kẹt hoàn toàn.

Chui trái hay chui phải? Lùi về hay nhảy lên?

Đường đâu mà đi?

Hắn chỉ có một lựa chọn duy nhất, là trước mặt.

Nơi Hàn Yên Nhu đứng chắn sừng sững.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.