Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1488: Chương 1488: Bách Hoa chân chính




Dịch bởi Lá Mùa Thu

Hai nhân vật ngăn bởi bức tường, cách nhau gang tấc, bầu không khí vô cùng nặng nề.

Cho đến khi kênh chat nhảy chữ.

“Ông vô đây coi!”

“Ông ra đây đê!”

Hai dòng chat siêu ấu trĩ phá hoại triệt để bầu không khí gay cấn. Khán giả chả biết nên cười hay nên im, ngứa đuýt gì đâu.

Thế nhưng trong lúc nói nhảm, Quân Mạc Tiếu lại có hành động. Hắn không phá cửa, cũng không vòng qua phòng khác mà từ cửa sổ hành lang chui ra ngoài êm như ru. Dùng kiếm ninja, hắn nhảy lên song cửa tầng hai, chui vào chọn vị trí.

Mọi người ồ lên. Hắn định phá sàn tầng hai, trên trời giáng xuống tập kích Bách Hoa Liễu Loạn?

Chiến trường diễn ra bên trong lâu đài, muốn tạo hình chiếu 3D cho khán giả ngồi thành vòng tròn khá khó, cần phải cắt bớt nhiều chướng ngại góc nhìn. Sàn tầng hai lúc này như lơ lửng giữa không, Quân Mạc Tiếu và Bách Hoa Liễu Loạn một trên một dưới, khoảng cách vẫn là gần trong gang tấc, chỉ có phương hướng đã biến từ ngang thành dọc.

Trương Giai Lạc dưới tầng một vẫn chưa phát hiện, Bách Hoa Liễu Loạn một tay giơ súng, một tay kẹp mấy quả lựu đạn, vị trí đứng có thể lập tức tấn công mọi cánh cửa ra vào căn phòng.

Cơ mà Diệp Tu có định đi cửa chính đâu?

Ào ào ào!

Diệp Tu quý từng phút thời gian, chẳng tốn giây nào ngập ngừng do dự. Người xem chưa kịp nghĩ ngợi sâu xa, hắn đã ra tay.

Sàn lâu đài khá yếu, một kỹ năng là đủ xuyên thủng. Quân Mạc Tiếu rơi xuống giữa những tảng sàn vỡ vụn, từ trên nhìn xuống, đảo mắt liền thấy vị trí Bách Hoa Liễu Loạn. Ô Thiên Cơ xoay nòng, nổ súng!

Trương Giai Lạc phản ứng không chậm, nghe tiếng động trên đầu liền chuyển góc nhìn, súng lục Liệp Tầm chĩa lên, lựu đạn tay trái ném ra cực nhanh. Hắn làm một chuỗi hành động, vừa xác nhận tình hình bên trên, vừa ném đạn hết quả này đến quả kia, trông như cao thủ ám khí trong truyện võ hiệp, hoặc nhà ảo thuật với bộ bài poker trong tay, thuần thục móc lựu đạn, ném lựu đạn như hắt nước.

Ầm ầm ầm ầm!

Khoảng không gần trần nhà bị ánh lửa từ những vụ nổ phủ lấp, bị ngăn thành hai đầu hệt như chiến trường hành lang trước đó.

Bất ngờ?

Đúng là Diệp Tu muốn đánh bất ngờ, mỗi tội cách làm quá mức đơn giản. Dùng kỹ năng phá sàn nhà, âm thanh phát ra đủ cho Trương Giai Lạc thời gian xử lý. Cái lợi cho Diệp Tu, chẳng qua là một tích tắc ngắn ngủi như lúc Trương Giai Lạc khiển Bách Hoa Liễu Loạn lao ra từ trong phòng. Khó thể nói ai ưu thế hơn ai, chỉ xem ai phản ứng nhanh nhạy hơn ai mà thôi.

Trên hành lang, hai người dừng ở thế hòa. Còn lần này trên trời và dưới đất, thắng thua sẽ ra sao?

Đá Xoáy!

Bách Hoa Liễu Loạn đột ngột sử dụng kỹ năng cận chiến cấp thấp của thiện xạ, quét một cú 360 độ quanh người.

Không trúng!

Ngạc nhiên chưa, xung quanh Bách Hoa Liễu Loạn không có ai cả. Trương Giai Lạc lập tức biết mình đoán sai. Hắn cho rằng Diệp Tu sẽ mượn cover, dùng Thuật Phân Thân áp sát, ai ngờ Diệp Tu không làm vậy.

Chỉ một sai lầm, sơ hở liền lộ. Giữa ánh sáng tiếng nổ tràn ngập căn phòng, Quân Mạc Tiếu như cưỡi kiếm mà tới, Ngân Quang Lạc Nhẫn!

Hắn giữ lơ lửng từ nãy đến giờ?

Khán giả thấy rất rõ, sau khi phá sàn rơi xuống, Quân Mạc Tiếu không nóng lòng đáp đất. Bắn vài phát súng, Ô Thiên Cơ biến thành kiếm ninja, cắm vào trần nhà.

Ngay từ đầu, Diệp Tu đã không cho rằng pha tấn công bất ngờ của mình sẽ làm Trương Giai Lạc bị rối. Hắn phải chơi chút trò mèo, chọn đúng khoảnh khắc Trương Giai Lạc đoán sai và lộ sơ hở mới buông người xuống tấn công.

Trương Giai Lạc không kịp né, trúng Ngân Quang Lạc Nhẫn ngã lăn. Tức thì có tiếng nổ từ đâu vang lên, Quân Mạc Tiếu bị sóng khí hất văng, để lại một cái hố lớn trên đất. Đó là dấu vết của mìn bị đạp trúng.

Diệp Tu giành được cơ hội tấn công, ai ngờ Trương Giai Lạc cũng chôn sẵn mìn tại chỗ. Pha va chạm thứ hai cũng hòa nhau như thế. Nhưng hòa là nói trên thế trận, chứ nếu xét thiệt hại thì Quân Mạc Tiếu từng cắt thẳng qua vụ nổ ở hành lang, ăn lựu đạn trên không, tiếp tục xông qua một trời lựu đạn khác, cuối cùng bị mìn hất văng, lượng máu 57% chỉ còn 42%.

Hai lần thí máu để cố tấn công, lại chẳng thể hình thành combo. Tuy hai hiệp đều là Diệp Tu chủ động khai chiến, nhưng Trương Giai Lạc mới là người đạt lợi thế sau cùng.

“Đấu pháp phòng ngự!” Chiến đội Lam Vũ chuyên đánh phòng ngự nên rất nhạy cảm với các lối đánh có mùi tương tự, Hoàng Thiếu Thiên vừa thấy liền nhắn tin cho Dụ Văn Châu.

“Đúng.” Dụ Văn Châu trả lời xác nhận. Trên sóng trực tiếp, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác vẫn đang thán phục phản ứng quá nhanh và xử lý đẹp mắt của cả hai tuyển thủ, dẫn đến cục diện ngang cơ. Chi tiết phòng ngự thuộc trình nhìn nhận thế trận level cao, họ chưa thể phát hiện.

“Thế này mới đúng là cậu!” Ở một nơi khác trên khán đài, một vị khán giả kín đáo ngồi xem trận đấu cất lời cảm thán.

Tôn Triết Bình!

Một trong hai mảnh ghép Phồn Hoa Huyết Cảnh ngày xưa, vị cựu đại thần nay đang đeo tag chiến đội Nghĩa Trảm, mượn chút thời gian ngắn ngủi còn lại để cống hiến những tháng ngày cuối cùng. Hắn đã không còn là ngôi sao, làn sóng quan tâm dấy lên khi mới quay về cũng tắt dần theo tần suất ra trận quá mức ít ỏi trong tiếng tiếc than của giới mộ điệu.

Vòng chung kết không liên quan gì đến Nghĩa Trảm nơi hắn đang ở, giấc mộng quán quân cũng đã từ lâu xa vời. Hắn chỉ bằng một lòng niệm tưởng thủy chung khó bỏ với Vinh Quang, để vẫn lưu lại sàn đấu này cưỡi ngựa xem hoa.

Cưỡi ngựa xem hoa. Đó là từ chính xác để hình dung những gì hắn cống hiến cho Vinh Quang hôm nay, bởi slot lên sân quá ít. Cho nên, Tôn Triết Bình chưa từng tiếc nuối vì không đi cùng con hắc mã Hưng Hân vào giải đấu chính thức. Hưng Hân là điểm bắt đầu cho lần dấn thân thứ hai của hắn, là chiến đội rất thân thiết với hắn, nay bất ngờ mạnh mẽ tiến thẳng đến giành quán quân. Nếu vẫn còn thuộc hàng ngũ Hưng Hân, Tôn Triết Bình tin chắc mình sẽ vì không thể dốc sức cho chiến đội ở thời khắc quan trọng nhất mà phát điên.

Lựa chọn Nghĩa Trảm là đúng đắn, Tôn Triết Bình không từng hối hận.

Nhìn thấy Hưng Hân đánh đến tận đây, Tôn Triết Bình càng vui mừng.

Hắn kỳ vọng chiến đội này tạo nên kỳ tích, như lúc trước đã đánh bại Gia Thế ở vòng khiêu chiến. Mà bây giờ, Hưng Hân lại chạm trán Bá Đồ...

Nếu hỏi về Bá Đồ, Tôn Triết Bình không có tình cảm gì đặc biệt cho lắm. Hắn để tâm, chỉ vì nơi đó có Trương Giai Lạc, hợp tác ngày xưa, cũng là thằng bạn thân nhất.

Nỗi lòng của Trương Giai Lạc, mục tiêu của Trương Giai Lạc, truy cầu của Trương Giai Lạc, Tôn Triết Bình đều hiểu thấu, nhưng đêm nay Trương Giai Lạc lại đụng độ Hưng Hân.

Đây quả là tình huống khó xử cho người bình thường. Nhưng Tôn Triết Bình là người hào sảng, hắn chẳng chút nào giằng co tâm lý. Đường hẹp gặp nhau, ai mạnh thì thắng. Hắn chỉ tin vào điều đơn giản đó. Tâm lý chưa bao giờ là gánh nặng cho Tôn Triết Bình khi vào trận, nên khi xem thi đấu, hắn cũng ôm thái độ tương tự.

Thế nhưng Trương Giai Lạc mà Tôn Triết Bình nhìn thấy lúc này, lại không có mùi liều mạng như hồi trước. Hắn khác xa Trương Giai Lạc của ngày Tôn Triết Bình chấn thương giải nghệ, một mình dẫn dắt Bách Hoa ra chiến trường.

Hắn đánh mất đấu chí năm xưa rồi sao?

Hoàn toàn không phải. Đây, mới thật sự là lối đánh dành cho hắn.

Đấu pháp Bách Hoa được ca tụng là đấu pháp rực rỡ nhất, lãng mạn nhất Vinh Quang. Là người sáng tạo trường phái hàng đầu này, ở Trương Giai Lạc không có sự mô phỏng để lợi dụng hiệu ứng hình ảnh, mà Bách Hoa chính là sự phản ảnh tính cách của hắn trong kỹ thuật chơi. Vốn Trương Giai Lạc phải là người như vậy, kiểu chém giết liều mạng rất không hợp với hắn.

Nhưng ở Bách Hoa, sau khi Tôn Triết Bình chấn thương giải nghệ, Trương Giai Lạc chỉ đành gánh luôn lên vai phần liều mạng của Tôn Triết Bình.

Kỳ thực không cần phải thế.

Tôn Triết Bình vẫn luôn muốn nói câu này với Trương Giai Lạc, nhưng mọi gánh nặng là vì mình mới rơi xuống đôi vai người kia, trong lúc Trương Giai Lạc liều mạng đảm đương, mình làm sao có thể hất mặt nói với hắn rằng cậu không cần phải thế?

Nguyện ý gánh vác, vậy kiên cường mà bước tiếp đi!

Đó là con người của Tôn Triết Bình. Đó là cách hắn sẽ cổ vũ bạn cũ. Max cứng rắn.

Đáng tiếc cuối cùng Trương Giai Lạc nuốt vào lại toàn là trái đắng.

Cho đến khi hắn đến Bá Đồ, mọi gánh nặng ngày trước mới tiêu tan. Trương Giai Lạc không cần một mình gánh vác trách nhiệm hai người nữa, vì thế Trương Giai Lạc của Phồn Hoa Huyết Cảnh ban đầu đã quay về. Và đó, mới thật sự là Trương Giai Lạc.

Ngay trong chính trận đấu này, Tôn Triết Bình rõ rõ ràng ràng nhìn thấy vào mắt.

Đấu pháp Bách Hoa là che chắn, là bảo vệ, là bổ khuyết cho sơ hở, là đẩy mạnh thế công của đồng đội. Đó là một đấu pháp rất tinh tế, không phải chỉ cần thao tác phức tạp là được. Bách Hoa ấy, hoàn toàn không phải Bách Hoa thực thụ.

Cũng như những năm tháng Trương Giai Lạc một thân một mình dắt theo Bách Hoa dốc sức chinh chiến, kỹ thuật của hắn thêm phần tinh thêm phần thuần, nhưng đấu pháp Bách Hoa của hắn lúc ấy đã có phần thoát ly tinh thần cốt tủy nên có.

Song hiện tại, hắn quay về rồi.

Thậm chí bởi vì kinh nghiệm tăng lên, đấu pháp Bách Hoa hôm nay của Trương Giai Lạc càng thêm cẩn mật, liên kết tuần hoàn, kín kẽ không một lỗ hổng.

Người người đều cho rằng ánh sáng Bách Hoa trong trận này vẫn chưa rải đủ sao?

Vậy mười phần sai lầm.

Trên hành lang, giữa không trung, những ánh lửa bùng nổ rực rỡ kia, tất cả đều là đấu pháp Bách Hoa. Mà giữa không gian đó, trăm hoa đua nở, hoàn mỹ không một kẽ hở, Quân Mạc Tiếu lao lên chỉ có thể đưa đầu ra ăn sát thương.

Cho rằng đấu pháp Bách Hoa nên là ánh sáng liên miên bất tuyệt, chói lóa đến ai cũng nhìn không ra bất kỳ cái gì? Nhận thức đó không khỏi quá đơn giản.

Bách Hoa chân chính, không phải nơi nơi đều thấy, mà là nơi nào phất tay, nơi ấy hoa nở.

Chỉ riêng chuyện dùng ánh sáng che phủ tầm nhìn đối thủ, có cần vây chặt 360 độ không?

Không.

Cái thực sự cần, là ở vào khoảnh khắc mấu chốt, một chùm ánh sáng phải nở rộ ngay trước mặt mục tiêu.

Ầm ầm ầm ầm...

Giữa không gian chật hẹp, tiếng nổ vang dội không ngừng, Quân Mạc Tiếu nhất thời không dám tiếp cận.

Các vụ nổ trông như không liền mạch, nhưng mỗi khi Quân Mạc Tiếu định lao lên, sẽ luôn có một ngọn lửa bừng cháy, sáng lóa cả tầm nhìn hắn.

Đây là cố tình, Diệp Tu biết. Hắn biết trình Trương Giai Lạc làm được những gì, nên mới không dám mù quáng xông lên.

Không gian hành động đang bị thu hẹp dần, mọi lối thoát đều bị khóa kín. Quân Mạc Tiếu bị vây hãm hoàn toàn giữa trăm hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.