Tô Thiên Hạ

Chương 5: Chương 5




“A cha.” Tô Nhan vội vàng đứng dậy hành lễ, nhìn khắp người có khí chất nho nhã của phụ thân, cười khanh khách hỏi: “Vậy a cha có muốn ăn mừng không?”

Tô Chu Thành như muốn trêu chọc con gái: “A Xu muốn là được.”

“Rõ ràng a cha muốn thanh tĩnh, lại nói con.” Tô Nhan hướng cái mũi nhăn nhăn về phía cha nàng, nàng rất hiểu rõ ông, rất có khí chất văn nhân, cũng không thích người khác a dua nịnh hót. Nếu bây giờ trong phủ mở tiệc, không tránh được người ta hâm mộ một phen, đối với cha nàng mà nói, cũng không có gì tốt.

Tô Chu Thành hướng về phía con gái nháy mắt mấy cái, cười híp mắt nói: “A Xu đã biết, thì phải cảm ơn Thất nương thật tốt.” Nói xong, cầm quần áo thường ngày đi về phía phòng ngủ. Khi trở ra thì mặc bộ quần áo tay rộng màu xanh, đầu tóc ngay thẳng, không giống như một tướng gia trong triều, giống ẩn sĩ ở trong rừng hơn, có một loại cảm giác nhẹ nhàng như tiên nhân.

Tô Nhan có chút ngạc nhiên, ở trong phòng tổ mẫu, nàng cũng biết, tổ mẫu thật lòng muốn ăn mừng. Mà Thất tỷ chẳng qua là một tiểu cô tử, tổ phụ và đại bá sẽ coi trong lời của nàng ta sao?

Dễ nhận thấy Tô Nhan mới trở về chưa rõ địa vị của Tô Dung ở phủ Quốc công, so sánh với tổ mẫu Vương thị, tổ phụ Tịnh Quốc công đối với cháu gái này vẫn vừa ý một chút, đã từng xúc động nói với con cả và dâu cả: Đáng tiếc A Duyệt không phải là con trai, nếu không đời thứ ba phủ Tĩnh quốc công, cũng không cần ông ta lo lắng nữa. Từ đó có thể thấy được, Tĩnh quốc công rất yêu thích đối với cháu gái này.

Bên trong Ỷ Lan viện, Tô Vân Lan dựa vào gối mềm, đang cùng muội muội nói đùa: “Nghe di nương nói, tổ mẫu thích nhất Tứ thúc. Lúc trước Tứ thúc nhậm chức Giang Nam, vừa đi nhiều năm không về, tổ mẫu rất là đau lòng. Giờ trở về, lại được Thánh nhân nhìn trúng, làm Thượng thư Tả Phó Xạ, theo tính tình của tổ mẫu, nhất định sẽ vất vả công sức tổ chức ăn mừng cho Tứ thúc. Chúng ta lại thiên vị Thất muội, muốn ngăn cản tổ mẫu, tổ mẫu có thể vui vẻ? Ngươi có thấy không, vừa rồi sắc mặt của nàng ta cũng thay đổi. Chờ tổ phụ và phụ thân về, có thể vì chuyện này mà ngăn tổ mẫu không có khoe khoang, lại đắc tội Tứ thúc và Tứ thẩm, nhìn nàng ta còn mặt mũi nào bưng cái dáng vẻ đích nữ?”

Tô Vân Phù bĩu môi: “Nói vậy cũng không chính xác, tổ phụ và phụ thân cũng nghe lời của Thất tỷ.”

Tô Vân Lan vừa mới nói chuyện, thiếp thân nha hoàn của nàng Vạn Hương vén rèm đi vào, ngoan ngoãn thưa lại: “Thất nương đi thư phòng.”

“Cái gì?” Tô Vân Lan cắn chặt môi dưới, gương mặt không cam lòng, “Phụ thân coi trọng nàng ta như vậy, ngya cả thư phòng cũng cho nàng vào.” Nghĩ đến Tô Dung thân thiết gọi phụ thân một tiếng “A cha”, nàng lại phải cung kĩnh gọi một tiếng phụ thân, chứ đừng nói là nũng nịu, ngay cả nhiều một câu cũng không dám nói. Rõ ràng khi còn bé, phụ thân cũng rất thích nàng, phụ thân cũng thường ôm nàng ngồi trên đầu gối, nói đùa trêu trọc nàng, dạy nàng biết những chữ căn bản, nhưng sau đó ... Đều là Tô Dung, đều là Tô Dung! Tô Vân Lan nắm chặt tay, khép lại mí mắt, hận ý thật sâu.

Tô Vân Phù nhìn dáng vé không bỏ qua này của tỷ tỷ, mở miệng khuyên nhủ: “Thất tỷ được tổ phụ và phụ thân thích, trong phủ cũng biết, chính là thư phòng, cũng không phải là lần đầu vào, ngươi lại tức tới như vậy sao. Thất tỷ không có đem những người thứ xuất chúng ta vào mắt, nhưng có người ...” Nàng giơ tay lên vuốt vuốt lại tay áo của mình, toan tính nói: “Nhưng là chút xíu không có kém nàng ta, nhất là trong mắt tổ mẫu.”

Tô Vân Lan ngẩng phắt đầu, nhìn về phía muội muội mình: “Ngươi nói ...”

“Chúng ta sẽ tốt một chút với Thập muội muội, nàng nhỏ nhất đó.” Tô Vân Phù cười nói.

“Cũng không phải như vậy.”

Đến buổi chiều, mấy tiểu cô tử cũng gom lại trong Tọ An đường của Vương thị, sắc mặt Vương thị cũng không tốt. Bà thế nào cũng không nghĩ tới, Tĩnh quốc công lại thật sự nghe lời của tiểu Thất nương, tính toán xử lý chuyện thăng chức của con út thật khiêm tốn. Bà cực kì tức giận, ầm ĩ một trận, oạn hận trách mắng trượng phu. “Việc này cũng sợ kia cũng sợ, cũng không biết ngươi sợ cái gì, tuổi càng lúc càng lớn, lá gan lại càng ngày càng nhỏ.”

Tĩnh quốc công thấy lão bà lôi kéo không thôi, định vung tay áo đi. Lần này Tĩnh quốc công đi, lão thái thái tức giận hơn, chỉ vào con trai mắng: “Thua thiệt ngươi còn làm ca ca, cũng không thể gặp đệ đệ tốt hơn chút nào?”

Tĩnh quốc công có thể phất tay áo bỏ đi, ông là đứng đầu một nhà, tùy ý. Thế tử Tĩnh quốc công là con trai của Vương thị, thấy mẹ già tức giận, cũng chỉ có thể cười nhẹ nghe mắng, không dám nói nhiều một câu. Chỉ sợ mẹ già nóng nảy lên, mắng hắn một buổi, thì cũng mất mặt. Tất nhiên Vương thị càng mắng càng tức giận, giọng càng ngày càng cao, thậm chí lôi kéo đến thê tử của mình: “Từ khi ngươi cưới phụ nhân kia, đối với các đệ đệ ngươi càng ngày càng lụi bại. Nghe lời của phụ nhân kia, chỉ sợ đệ đệ ngươi đoạt vị thế tử của ngươi, vì thể tiểu Tứ mới tránh đi ra ngoài hơn mười năm. Thật dễ dàng đi ra, được Thánh nhân trọng dụng, ngay cả tổ chức ăn mừng, cũng phải xem sắc mặt của các ngươi. Hừ, phủ Quốc công vẫn chưa phải là một nhà các ngươi đâu.”

Lời này, Tô Chu Đức thế nào cũng không dám đồng ý, vội vàng không thể không nói: “A nương, nhi tử thực lòng yêu thương đệ đệ.”

Ở đây làm náo loạn, sớm có nha hoàn bên cạnh Vương thị đư tin đến Thanh viên, Tô Chu Thành bất đắc dĩ vuốt vuốt lông mày, thờ dài nói: “Ngày hôm nay ta đã từng nghĩ tới.” Đi ra ngoài sống một mình mười mấy năm, đều quên mất tính khí của mẹ già. Nói xong, đứng dậy, nói với thê tử và con gái: “Ta đi trước xem một chút, một lát A Xu đi bồi tổ mẫu.”

Đợi Tô Chu Thành đến Thọ An đường, phát hiện đại tẩu Lưu thị cũng tới, hắn chắp tay, áy náy nói: “Đều tại đệ, để lệnh huynh tẩu chịu ủy khuất.”

Lưu thị miễn cưỡng cười nhẹ: “A gia mắng không sai,là chúng ta làm không tốt.”

Tô Chu Thành cũng không nói nhiều, xoay người đi vào trong nhà, trước làm lễ chào Vương thị, lão thái thái này, mặt mới vừa giận dữ, vừa thấy con út, lập tức cười thành một đóa hoa cúc. “Tiểu Tứ tới, mau lại đây ngồi.”

Tô Chu Đức thấy đệ đệ tới, không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm.

Tô Chu Thành vội vàng đỡ ca ca dậy, Tô Chu Đức nhìn trộm thấy mẹ già liếc hắn một cái không lên tiếng, mới an tâm đứng ở một bên.

“A nương, chuyện này không trách huynh trưởng, nguyên là ta không muốn để ý tới những người a dua nịnh hót kia, mới suy nghĩ chỉ muốn cùng huynh đệ thân cận, làm một tiệc nhỏ là được.” Tô Chu Thành mở miệng liền đem chuyện này ôm đến trên người mình.

Trước lão thái thái vẫn vì không thể làm tiệc lớn ba ngày cũng trượng phu, mắng con lớn nhất, nghe con út vừa nói như thế, lại gật đầu lien tục: “Con ta thích yên tĩnh, lại làm có thanh danh, sao lại cùng tục nhân cùng nhau uống rượu.”

Tô Chu Thành ở đây dụ dỗ tốt mẹ già, mới cùng đại ca đi ra Thọ An đường, nói xin lỗi với huynh trưởng, lại đi tìm cha mình. Không thể mắt thấy bởi vì chính mình, cha cùng mẹ già lại chiến tranh lạnh với nhau. Ngươi nói, rõ ràng thăng quan là nên vui mừng, hắn như thế nào lại mệt mỏi như vậy đâu.

Vương thị mặc dù được tiểu nhi tử khuyên, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái. Cá tính của bà đơn giản thô bạo, trong long không vui, lập tức liền hiện ra trên mặt, vẻ mặt hướng về phía Tô Dung cũng nhàn nhạt. Đều lôi kéo tay Tô Nhan không thả, trong lòng tràn đầy ấy náy vì cảm thấy oan ức cả nhà con trai út, dĩ nhiên là có chút bày tỏ.

Ngày hôm sau, Tô Nhan và Lục thị đến Thọ An đường vấn an, thì phát hiện Thọ An đường biến thành cửa hàng may mặc. Các loại gấm, lụa, thổ cẩm, lăng, sa, vân vân, chất đống đầy phòng. Vương thị thấy Tô Nhan và Lục thị, cũng không đợi hai người xong lễ, ngoắc tay, cười ha ha nói: “Tuệ nương, A Xu mau tới xem một chút, thích cái gì chỉ để ý chọn.” Lão thái thái chính là đơn giản như vậy, ngay cả câu dư thừa cũng lười nói.

Không thể không nói lão thái thái mang ra đủ loại vải, đều là khó gặp. Khi chưa gả lão thái thái là đích nữ Quốc công, sau khi lấy là Quốc phu nhân, tất nhiên có không ít đồ tốt.

Lục thị cười nói: “Chúng ta chọn, a gia chớ đau lòng.”

:Ngươi có đem đi hết cũng không đau lòng.” Vương thị cười híp mắt, là bà nhìn con dâu ít thuận mắt, mọi chỗ đều tốt. Nói xong, bà tiện tay cầm một tấm màu vàng kim, gọi nha hoàn của mình: “Ướm thử cho A Xu xem một chút.”

Tô Nhan sinh ra và lớn lên ở Giang Nam, toàn thân da thịt tráng như tuyết, màu đỏ thẫm khoác lên người, càng tôn lên mái tóc đen làn da trắng, nét mặt thu hút.

“A Xu xủa chúng ta thật xinh đẹp, mặc đồ đỏ càng đẹp mắt.” Vương thị ôm Tô Nhan không thả, tiện tay tiếp tục chỉ hơn mười loại vải màu đỏ, “Cái này, cài này, còn có mấy cái này, cũng đưa đến Ngọc Đường viện đi.” Nói xong sờ sờ mặt cô gái nhỏ trong ngực, nói với Lục thị: “Đừng để vậy, làm quần áo cho A Xu, tiểu cô nương, phải ăn mặc quần áo mới.”

“Kể từ khi thập muội muội trở về, tổ mẫu đem chúng ta ném đi.” Tô Dung biết hôm qua lão thái thái không thoải mái, cũng có tâm sửa chữa, liền giả vờ ghen, “Vải đẹp như vậy, chỉ cho thập muội muội, chỉ cho chúng ta nhìn.”

Vương thị hừ một tiếng: “Ngày thường ta cho ngươi đồ tốt còn ít?”

Tô Dung: “...”

Tô Vân Lan một mặt cảm thấy Tô Dung bị đánh rất vu vẻ, môt mặt lại cảm thấy Tô Dung nói đúng. Lão thái thái bày đồ đầy phòng, chỉ cho các nàng nhìn mà them, một chút cũng không cho, cảm giác này thật phức tạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.