Tô Thiên Hạ

Chương 1: Chương 1: Chương 1.




Thời tiết cuối xuân, hoa xuân Giang Nam héo tàn, hương thơm dần dần hết, bên Tây Kinh sắc xuân cũng vừa đúng. A, không đúng, không nên gọi là Tây Kinh nữa, mà gọi là Thượng Đô. Đầu năm ngoái, bởi vì chiến sự thiên hạ bắt đầu ổn định, Bắc Định phía nam quy thuận Quốc Triêu, xưng thần cống nạp, vì thế Thánh Nhân ban chỉ, thay đổi niên hiệu là Vĩnh Bình, lại đem đế đô Tây Kinh đổi thành Thượng Đô.

Thời tiết ấm dần, trên sông, ngàn cánh buồn tranh qua. Càng gần Thượng Đô, thuyền bè lui tới càng dày đặc, đợi tới gần Đô thành, thuyền chở lương thực và thuyền quan mới dần dần phân luồng, vào một con đường riêng.

Trong đông đảo thuyền quan, có một chiếc thoạt nhìn phá lệ tinh sảo tao nhã, xung quanh thuyền có chừng mười mấy chiếc thuyền chiến đi theo bảo vệ, sau đó lại có chừng mười mấy chiếc thuyền chứa hành trang đi theo, thật xa đi ở phía trước.

Bến tàu xa xa trong tầm mắt, đội tàu đi càng chậm, một chiếc nhỏ lại nhanh chóng hướng bến tàu đi đến.

Trên bến tàu, Tĩnh Quốc công phủ tam quản gia Trương Vượng sớm một chút chờ ở chỗ này, không tự chủ được duổi thẳng cổ hướng mặt nhìn ra xa . Cách phía sau hắn không xa, nam tử trầm ổn mang vài phần anh khí, mặc áo cổ tròn tay hẹp màu đỏ, xung quanh tầng tầng hộ vệ cùng người làm, cũng nhìn hướng nơi xa.

Thuyền nhỏ đến gần bến tàu, không đợi thuyền nhỏ ngừng, nam tử trên thuyền nhảy dựng lên, nhẹ hạ xuống bến tàu. Trương Vượng thấy người vừa tới, trên mặt không tự chủ được đem theo nụ cười, giành trước mấy bước, mới chịu đưa tay kéo người mới tới, nam tử kia thấy hắn, cúi đầu xuống vài lạy: “A cha.”

“Mau dậy đi, Tứ lang quân cùng Tứ nương tử đúng là đến.” Trương Vượng vội vàng kéo nhi tử, trong mắt ngấn lệ, lúc này lại không tiện nhiều lời.

Trương Khải vội vàng gật đầu: “Lang quân đã đến, phái nhi tử tới báo tin.”

Trương Vượng nghe vậy, vội vàng buông nhi tử ra, mấy bước đi tới Thế tử Tĩnh quốc công Trường Tử Tộ đứng bên cạnh: “Thiếu lang quân, Tứ lang quân đã đến.”

Tô Chính Uyên hơi lộ ra sắc mặt vui mừng, hắn đã đợi Tứ thúc hai ngày, giơ tay lên sửa lại áo mũ, cất bước lên trước, thấp giọng phân phó Trương Vượng: “Phái người trở về báo tin cho tổ mẫu, mẫu thân.” Nói xong, mang theo người làm sau lưng, hướng bến tàu nghênh đón.

Thuyền Tô Chu Thành cập bến, liền nhìn thấy cháu trai vui vẻ chào đón, nhanh chân lên trước mấy bước, trực tiếp vài chào: “Chất nhi ra mắt tứ thúc.” Hắn vội vàng một tay kéo người lên, cẩn thận chu đáo nửa ngày, mới cười nói: “Năm năm không gặp, Tử Khiên cao lớn hơn, đến cùng là càng lúc càng giống đại ca.” Kể từ lần trước hắn hồi kinh báo cáo công tác, từ biệt mấy năm, cháu trai cũng đều trưởng thành. Trong lòng mặc dù cảm thán, cũng không quên xoay người lại gọi hai đứa con trai của mình: “Còn không gặp qua huynh trưởng của các ngươi.”

Tô Chính Uyên liền nhìn thấy đi theo phía sau Tứ thúc hai người có vẻ đẹp hấp dẫn, thiếu niên thanh tú lỗi lạc, lông mày, có sáu bảy phần giống Tứ thúc, loáng thoáng có thể nhìn ra dáng vẻ lúc nhỏ. Suy nghĩ một chút, Tứ thúc đi Giang Nam 12 năm, lúc đó, hai huynh đệ chẳng qua còn là đứa trẻ tóc để chỏm, hôm nay cũng đã là thiếu niên đầy phong thái.

Hai người Chính Tuân, Chính Trạch đi về phía trước mấy bước, giành trước vái chào, nói: “Ra mắt huynh trưởng.”

Tô Chính Uyên vội vàng đáp lễ, sau lễ ra mắt, huynh đệ ba người nhìn nhau cười. Chính Uyên nói với Tô Chu Thành: “Tứ thúc, thìm ở chỗ nào, chất nhi đi bái kiến.” Đang nói, liền nhìn thấy một đội vú già cầm các loại rương hòm nhỏ dẫn đầu đi xuống, tiếp theo là 12 tì nữ quần áo xanh nhạt cầm các loại đồ dùng, sau đó liền thấy mấy thị nữ vẻ đẹp khác nhau đỡ hai mẹ con hết sức thanh lịch tao nhã chậm rãi mà đến.

Tô Chu Thành vừa thấy thê tử và nữ nhi cùng xuống, mấy bước đi qua, đưa tay ra đỡ phu nhân của mình. Bên kia, hai anh em Chính Tuân, Chính Trạch cũng đỡ lấy muội muội của mình, hai người bốn con mắt, đem muội muội từ đầu đến chân, xác định nàng cũng không có cái gì không ổn, mới thở phào nhẹ nhõm. Trên đường hồi kinh, tiểu muội bởi vì tham nhìn cảnh sắc bên đường, hơn nữa đi đường mệt nhọc, sinh một cơn bệnh nặng, ở Đông Đô dưỡng một chút thời gian, mới coi là chuyển biến tốt.

“Thím.”

Lục Tuệ đỡ Tô Chính Uyên dậy, lại cười nói: “Từ biệt mấy năm, Tử Khiên cũng làm cho ta không dám nhận. Hôm trước trong thư nhà có nói, ngươi đã thành thân rồi hả?”

Tô Chính Uyên mặt ửng hồng lên, khẽ gật đầu, hơi có vài phần suy nghĩ, thấp giọng trả lời: “Vâng.”

Lục Tuệ thấy hắn như thế, cũng không nhiều lời nữa, chỉ gọi con gái của mình: “A Xu, tới gặp qua huynh trưởng con.” Lại cười nói với Tô Chính Uyên: “Ngươi còn chưa gặp qua A Xu đi.”

“Dạ.” Cái tiểu muội muội này là Tứ thúc và Tứ thẩm sinh khi đảm nhiệm chức ở Giang Nam.

“Ra mắt huynh trưởng.” Tô Nhan nhẹ nhàng hạ lễ.

Cho dù Tô Chính Uyên gặp qua vô số mỹ nhân, nhưng khi nhìn thấy thập muội muội nhà Tứ thúc thì cũng ngu ngơ trong chốc lát. Tiểu cô nương 12 tuổi, chính là nụ hoa, dù chưa lớn lên, cũng đã ẩn hiện dung mạo tuyệt thế. Hắn tự cảm thấy với học vấn của mình, trong khoảng thời gian ngắn cũng khó mà tìm được từ thích hợp để hình dung cái tiểu muội muội này. Chính muội muội ruột thịt của hắn ngày thường xinh đẹp đoan trang, có mỹ danh ở đế đô, là một mỹ nhân khó có được, nhưng nhìn thấy cái tiểu muội muội này, thì dung mạo của muội muội hắn có chút nhạt nhẽo rồi.

“Huynh trưởng.” Chính Tuân trợn mắt nhìn trộm đệ đệ cười một cái, tới đây cũng có chút hồi thần Chính Uyên nói chuyện: “A ...” Tô Chính Uyên phục hồi tinh thần lại, không khỏi có chút lúng túng, nhìn muội muội đến ngây người, thật đúng là muốn đi chết đi.

Tô Nhan thấy thế mím môi cười một tiếng, đứng trở về bên cạnh mẫu thân. Người ca ca này thoạt nhìn khí thế oai hùng, làm người ta vừa gặp liền có ấn tượng tốt. Có huynh trưởng như thế, vậy tỷ muội trong nhà cũng là khuê tú không tầm thường, trong lòng nàng dâng lên mấy phần chờ đợi. Từ nhỏ trong nhà chỉ có một mình nàng là con gái, tuy nói cha mẹ huynh trưởng cực kỳ đau và cưng chìu nàng, lại khó tránh khỏi có mấy phần vắng lặng, suy nghĩ nếu có cái tỷ tỷ hoặc muội muội cùng nhau lớn lên thì tốt.

Sau khi nói chuyện, Tô Chính Uyên mời thím cùng muội muội lên xe, lại dắt mấy con tuần mã, mời thúc thúc và đường đệ cưỡi, đem quản gia Trương Vượng lưu lại, tiếp nhận hành lý cùng dàn xếp người một nhà Tứ thúc đi theo, mới yên tâm ở phía trước dẫn đường, đi hướng Tĩnh Quốc công phủ.

Bên Tĩnh Quốc công phủ, lúc trước người làm báo tin, đến trước cửa phủ phi thân xuống ngựa, không kịp lau mồ hôi trên mặt, vội vàng chạy đến Đại quản gia Tô Tề nói: “Đại quản sự, Tứ lang quân đã đến, đại thiếu quân để cho ta trở về báo tin.”

Trên mặt Tô Tề liền nở nụ cười, nói một tiếng: “Biết, ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi.” Liền xoay người vui vẻ chạy vào trong phủ.

“Bích Ngô tỷ tỷ, Bích Ngô tỷ tỷ ...” Tiểu nha đầu chạy vào trong Phương viên, liền thấy Bích Ngô một thân quần áo xanh lục, vén rèm ra ngoài, vội vàng chạy tới.

Sắc mặt Bích Ngô khẽ biến nghiêm túc, giảm thấp giọng xuống: “Nhỏ tiếng, cô nương đang đọc sách, hô to gọi nhỏ làm cái gì.”

Tiểu nha đầu ngượng ngùng ngừng lại, cúi thấp đầu, hai tay đan ở cùng một chỗ, không dám nói lớn: “Ta sai lầm rồi, tỷ tỷ.”

“Ngươi mắng nàng làm cái gì, ngày hôm qua cô nương còn nói, để cho chúng ta chớ câu thúc nàng quá, chính là tuổi ngây thơ hoạt bát, gò bó quá không có ý nghĩa.” Thúy Liễu nghe được tiếng, vội vàng ra ngoài, một mặt nói chuyện với Bích Ngô, một mặt hướng về phía tiểu nha đầu cười nói: “Mau tới đây, Bích Ngô tỷ tỷ cũng vì tốt cho ngươi, cô nương khoan dung, nhưng chúng ta cũng không thể mất đi đúng mực.”

“Vâng, ta biết, Thúy tỷ tỷ.”

“Ngươi gọi là Tiểu Hạnh đi, vội vàng bận rộn chạy về là có chuyện gì gấp?” Thúy Liễu trời sinh mặt cười, hé ra mặt đẹp vừa giận vừa vui, khóe môi nhếch nhẹ, không cười cũng giống như đang cười. Tính tình nàng lại tốt, gặp người liền ba phần cười, trong Quốc công phủ, tất cả bọn nha hoàn lớn nhỏ, quan hệ với nàng tương đối tốt.

Tiểu Hạnh nói: “Ta nghe quản sự nói, Tứ lang quân đã đến bến tàu rồi. Vừa mới có người báo tin lại, Đại quản gia đã hướng nơi lão phu nhân báo tin mừng rồi.”

Thúy Liễu nghe được vỗ vỗ vai tiểu nha đầu, cười nói: “Ta biết.” Lại đem túi hương nhỏ đeo ở trên người xuống, đưa cho tiểu nha đầu: “Cầm đi chơi đi.”

Tiểu Hạnh vui mừng cảm ơn Thúy Liễu, nhảy một cái lên chạy đi.

Bích Ngô cười lạnh nói: “Vẫn là Thúy tỷ tỷ của chúng ta, tính tình lại tốt, người lại hào phóng, không oán được mọi người thích.”

Thúy Liễu cũng không nói nhiều, cười một tiếng nhợt nhạt, nghiêng mình vén rèm đi vào nhà. Bích Ngô hận hận dậm chân, quay ngoắt người một cái đi phòng mình. Nàng và Lục Đồng hôm qua trực đêm, hôm nay trong phòng cô nương là Thúy Liễu và Thanh Trúc hầu hạ.

Trong thư phòng Phương viên, tất cả cửa số phía bắc đều mở ra, lộ ra bàn lớn đặt dưới cửa sổ, thiếu nữ mặc bộ áo vày màu vàng nhạt đứng trước bàn, dưới ngòi bút hoa đào rực rỡ cùng với ánh sáng ngoài cửa sổ cảm thấy thú vị.

Nha hoàn thanh tú mặc váy áo đơn giản, lẳng lặng cúi đầu đứng ở một bên, Thúy Liễu vào, cũng không nói nhiều, lặng lẽ đứng ở bên người Thanh Trúc. Đợi đến Tô Dung để bút xuống, hai người phục vụ nàng rửa tay thì mới lặng lẽ đem lời nói ra.

Tô Dung hơi ngẩn ra, chợt cười, giọng nói nhỏ không thể nghe thấy: “Rốt cuộc trở lại.”

“Cô nương ...”

Tô Dung tiện tay đem khăn ném vào trong chậu nước, nhẹ nhàng đứng dậy, cười như không cười phân phó: “Đổi thân y phục, chúng ta đi cho tổ mẫu vấn an.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.